Trùng Phùng Ngày Hạ Tới

Chương 5

Đang cập nhật

2025-03-18 20:47:49



Tôi lười giải thích, chỉ cười cười không nói gì.



Chuyện vốn dĩ có thể cứ thế mà bỏ qua nhưng lúc này, một giọng nữ trầm ổn bất ngờ vang lên từ phía sau:



"Nếu không chia tay thì nhất định phải có người thỏa hiệp. Hoặc là Thư Thừa cùng không kết hôn, hoặc là Chu Chu phải kết hôn. Nếu Thư Thừa vì muốn ở bên Chu Chu mà chọn không kết hôn, mọi người sẽ thấy anh ấy chịu thiệt. Nhưng nếu Chu Chu kết hôn, thì ai cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, kết cục mỹ mãn. Vậy thì điều đó có công bằng với cô ấy không? Thư Thừa không thỏa hiệp là chuyện hợp lý, còn Chu Chu không thỏa hiệp lại trở thành kẻ bạc tình sao?"



"Cả hai đều không muốn thỏa hiệp, chia tay là lựa chọn tốt nhất."



Trợ lý của tôi có chút lúng túng, tôi phất tay ra hiệu cho cô ấy rời đi.



Hiếm khi thấy Thư Quyến sắc bén như vậy, mắt tôi bỗng nhiên ươn ướt: "Làm gì vậy hả, tự nhiên ngầu quá vậy!"



Cô ấy nhìn theo bóng lưng trợ lý: "Đó là trợ lý của cậu mà, sao lại nói những lời khiến cậu đau lòng như thế chứ."



Bây giờ tôi chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ hỏi cô ấy: "Sao cậu lại tới đây?"



Cô ấy liếc tôi một cái đầy bất đắc dĩ: "Hai người chia tay mà không ai hé răng lấy một lời hả? Cứ ôm trong lòng như thế hả? Nếu tớ không tới, cậu cũng không định nói với tớ đúng không?"



Tôi ôm chầm lấy cô ấy, vùi đầu vào vai cô ấy: "Hu hu hu, Quyến Quyến, cậu tốt quá đi mất!"



Cô ấy đến cũng chẳng vì mục đích gì, chỉ là muốn xem tôi thế nào. Hai chúng tôi uống rượu, ăn uống thỏa thích, tôi lại uống say nữa rồi.



Trời ạ, từ Lý Dạng đến Thư Thừa, đàn ông cứ xoay vòng rồi đi mất, cuối cùng ở bên cạnh mình vẫn chỉ có chị em mà thôi!



11



Ban đầu, tôi cũng không định làm khó trợ lý cũ của mình. Cô ấy làm việc khá tốt. Nhưng từ mùa hè nóng bức đến mùa đông lạnh giá, lá cây đã rụng rồi lại mọc, vậy mà thỉnh thoảng cô ấy vẫn cứ nhắc đến Thư Thừa.



Có một ngày, cô ấy vô tình lại nhắc đến "anh Thư Thừa", lần này tôi không lảng tránh nữa, chỉ cười hỏi: "Tiểu Kiết, em thích Thư Thừa à? Sao cứ nhắc hoài vậy?"



Ánh mắt cô ấy lập tức trở nên hoảng loạn: "Không có đâu, chị Chu Chu, em chỉ quen miệng thôi mà."



Cô ấy có thích Thư Thừa hay không thì tôi không quan tâm nhưng cứ liên tục nhắc đến anh ấy thì thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.



Thế là tôi đổi trợ lý. Trợ lý mới là một cô gái khá thú vị, tên là Tiểu Hinh.



Đổi trợ lý xong, công việc trở nên vui vẻ hơn hẳn.



Nhưng đến ngày thứ hai sau khi tôi tình cờ gặp lại Thư Thừa ở bãi đỗ xe, cũng tức là hiện tại, trợ lý cũ Tiểu Kiết lại đứng trước mặt tôi.



Trang điểm tỉ mỉ, nụ cười rạng rỡ: "Chị Chu, bên này đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta qua phim trường chụp ảnh đi, nhiếp ảnh gia đang đợi."



Ồ, không gọi "chị Chu Chu" nữa, đổi thành "chị Chu" luôn rồi.



Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cô ấy cũng gật đầu với tôi một cách lịch sự, trong mắt ẩn chứa chút giễu cợt.



Thấy sự địch ý vô cớ của cô ấy, tôi bất giác bật cười: "Đi thôi."



Vừa bước vào phim trường, đập vào mắt tôi là một bóng dáng quen thuộc.



Cái ghế anh ngồi vốn nên quay lưng về phía tôi nhưng anh lại xoay người nửa chừng, một cánh tay đặt lên lưng ghế, nhướng mày nhìn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thì ra là Thư Thừa. Tôi liếc sang Tiểu Kiết một cái… chẳng trách.



cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Anh Thừa." Tiểu Kiết gọi vô cùng thân mật, lập tức đi đến: "Chị Chu đến rồi ạ."



Thư Thừa "ừ" một tiếng, đứng dậy hỏi tôi: "Bắt đầu chứ?"



Buổi chụp diễn ra suôn sẻ. Từ trong công việc đến đời tư, tôi đã từng xuất hiện trong ống kính của anh vô số lần.



Chụp xong, anh mời tôi đi ăn. Tôi còn đang định từ chối thì đã nghe anh cười nhạo: "Không rộng lượng hay là không có gan? Ăn bữa cơm thôi mà cũng không dám à?"



Tên này đúng là độc miệng, mỗi lần mở miệng là tôi lại muốn cãi nhau với anh.



Chiêu khích tướng đối với tôi rất hiệu quả, vậy là bây giờ hai chúng tôi đã ngồi trong quán lẩu rồi.



Anh hỏi tôi: "Sao trời nóng thế này mà em lại ăn lẩu, còn chọn lẩu cay nữa?"



Anh không ăn cay, thấy anh phản ứng dữ vậy, tôi bèn rộng lượng một chút, gọi một nồi lẩu uyên ương.



Lúc này, anh mới miễn cưỡng ngồi xuống.



12



Ai cũng biết tửu lượng của tôi chẳng ra gì, quả nhiên, tôi lại say rồi.



Thư Thừa vác tôi về nhà, đảo mắt nhìn quanh: "Ghê thật, căn nhà này có khi Thư Quyến đi làm cả đời cũng chưa chắc mua nổi."



Tôi có thể để yên cho anh sỉ nhục chị em của tôi như thế sao?



"Tôi mua! Tôi mua cho Thư Quyến hẳn mười căn!" Tôi giơ tay chỉ lên trời, khí thế ngút trời.



"Em ấy còn chẳng thèm nhận của tôi, làm sao nhận của em?" Anh vừa lấy thuốc giải rượu cho tôi, vừa thong thả rót nước: "Thay vì thế, hay là em mua cho tôi đi, còn có chỗ mà phát huy sức lực."



"Uống thuốc đi, tỉnh táo lại chút."



Thư Thừa cho rằng tôi không tỉnh táo, điều này khiến tôi rất khó chịu: "Tôi rất nghiêm túc đấy!"



"Ừ ừ, nghiêm túc nghiêm túc." Anh gật đầu qua loa, giây tiếp theo lại châm chọc: "Đúng là người thì kém mà cơn thèm uống lại lớn, đã tệ còn cứ thích nhậu."



"Mau uống thuốc vào đi, ai rảnh mà hầu hạ em." Giọng điệu đầy khinh bỉ, khuôn mặt thì tràn ngập ghét bỏ: "Uống xong thì mau đi tắm, người toàn mùi lẩu, khó ngửi c.h.ế.t đi được."



"Mẹ kiếp, anh câm miệng ngay!" Tôi nổi giận, men say bốc lên đầu: "Anh mà còn nói nữa là tôi đánh anh một trận đấy, tin không?!"



Anh khựng lại một chút, sau đó nhướng mày, cười vui vẻ, ngả người ra sofa, hai chân dạng rộng, hai tay cũng dang ra: "Nào, đánh đi nhưng đừng đánh nhau, đánh tôi đi."







Tôi im lặng.



Nói không bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho chấn động là nói dối.



Vài giây sau, tôi túm tóc anh, kéo ra ngoài cửa, "rầm" một tiếng đóng sầm lại: "Cút cho bà!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Phùng Ngày Hạ Tới

Số ký tự: 0