Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-18 20:47:49
Khi tâm trạng tốt, Thư Thừa gọi Thư Quyến là "Quyến Quyến", còn lúc tâm trạng không tốt, anh sẽ gọi thẳng "Thư Quyến".
Nhưng với tôi, dù tâm trạng thế nào, anh cũng chỉ có thể gọi "Chu Chu".
Cái tên này khi được gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, vẫn mang theo một sự gần gũi thân mật.
Nhất là khi phát ra từ miệng Thư Thừa, nghe như lời thì thầm của tình nhân vậy.
"Thư Thừa, anh có biết vì sao em tên Chu Chu không?" Tôi vén tóc ra sau tai, gió sông thổi đến khiến tôi như muốn say ngủ: "Ba em họ Chu, mẹ em cũng họ Chu, em là kết tinh tình yêu của họ, thế nên em tên là Chu Chu."
"Nghe hay lắm." Anh khẽ nói.
Tôi cười với anh: "Đúng vậy, lúc tiểu học, khi tự giới thiệu bản thân, những đứa trẻ khác còn ấp úng, còn em thì không. Em rất tự hào, hào hứng kể về ý nghĩa cái tên của mình, còn được cô giáo thưởng một bông hoa nhỏ."
"Nhưng năm em mười tuổi, một ngày mùa đông tuyết rơi dày, trường học cho tan sớm. Em đeo cặp sách vui vẻ chạy về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy hai người đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha."
"Một người là ba em, còn người kia, em không thấy rõ nhưng em có thể đoán được."
Tôi nghiêng đầu nhìn ra sông. Trên mặt nước có vài chiếc thuyền lớn lặng lẽ lướt qua, tạo nên những đợt sóng hình tam giác, phản chiếu ánh đèn lấp loáng, chói lòa nơi đáy mắt tôi.
"Đừng nghĩ trẻ con mười tuổi là không hiểu gì. Cô thư ký trẻ hay ra vào nhà em, cùng với những d.a.o động ngầm kỳ lạ giữa cô ta và ba em, đến khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ bỗng chốc trở nên sáng tỏ."
"Giữa mùa đông lạnh như vậy, thế mà họ vẫn có thể ở ngay ghế sô pha phòng khách, chẳng sợ rét gì cả."
"Khi đó, ba em mới khởi nghiệp, công ty chỉ vừa có chút khởi sắc. Còn mẹ em vẫn chưa nghỉ việc, bà ấy làm nhân viên văn phòng trong một công ty khác."
"Em đứng trước cổng công ty mẹ đợi bà tan làm. Em muốn nói cho bà ấy biết, em muốn bà ấy ly hôn với ba em."
"Nhưng bà ấy chỉ lắc đầu, bảo em ngoan ngoãn, nói rằng chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào."
"Em thực sự rất ngoan, không la hét cũng không làm loạn nữa. Em nghĩ, mẹ là người lớn, chắc chắn bà ấy sẽ xử lý ổn thỏa. Em nghĩ, ba đã phạm lỗi, ông ấy cần một cơ hội để sửa đổi."
"Hồi đó, vào những buổi tối mùa hè, cả nhà em ăn xong sẽ cùng nhau đi dạo quanh khu chung cư. Em thấy mọi thứ thật yên bình, thật đẹp đẽ. Em tin rằng ba đã thay đổi, mẹ cũng bảo em rằng ba đã thay đổi. Gia đình em vẫn tốt đẹp như trước đây."
"Nhưng rồi có một ngày, em phát hiện một chiếc bao cao su trong thùng rác trong nhà vệ sinh." Tôi cười tự giễu: "Nhưng những ngày đó, mẹ em đang trong kỳ kinh nguyệt."
"Hóa ra mẹ em sớm đã biết. Bà ấy luôn biết. Họ cùng nhau lừa tôi! Họ ngầm hiểu với nhau, họ ngầm hiểu với nhau!" Tôi đột nhiên kích động, giọng nói cũng cao lên: "Thư Thừa, anh có hiểu cái cảm giác đó không? Thật sự quá ghê tởm, vô cùng ghê tởm!"
Anh nắm lấy cánh tay tôi, dịu dàng trấn an từng câu: "Chu Chu, Chu Chu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hất tay anh ra, lau đi giọt nước mắt vừa tràn ra nơi khóe mắt: "Em đã đi chất vấn mẹ em, anh biết bà ấy nói gì không?"
"Haha, bà ấy lại nói rằng là do bà ấy già rồi."
"Em nhìn bà ấy, lòng em lạnh buốt, vì nỗi đau và buồn bã trên khuôn mặt bà lại chân thật đến vậy. Bà ấy thực sự cho rằng, tất cả chuyện này đều là vì bản thân mình đã già."
"Kể từ lúc đó, mỗi phút mỗi giây em ở trong ngôi nhà đó đều trở thành sự dày vò. Mỗi lần viết hai chữ "Chu Chu" trên tập bài tập, em đều thấy nó mỉa mai vô cùng."
"Nhìn bề ngoài, gia đình em vẫn là một gia đình hạnh phúc nhưng em biết, tất cả chỉ là giả tạo."
"Ba em dựa vào việc mình có chút tiền, chơi đùa với những cô gái trẻ khác nhau. Mẹ em thì nhẫn nhịn chịu đựng, tự lừa mình dối người."
"Hôn nhân mang lại cho bà ấy cái gì? Nỗi đau, sự tủi nhục, buồn bã, tê liệt? Đến tận bây giờ bà ấy vẫn không muốn ly hôn. Em nói, mẹ, con có tiền, mẹ ly hôn đi, con nuôi mẹ. Nhưng bà nói ly hôn làm gì, mẹ không ly hôn đâu, để mấy con hồ ly tinh đó mãi mãi chỉ có thể làm kẻ bên ngoài."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Thật nực cười." Tôi vừa nói vừa lắc đầu, Thư Thừa im lặng giúp tôi lau nước mắt.
Từng chiếc xe lướt qua trên làn đường dành cho ô tô, để lại tiếng gió rít vang vọng.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cong môi cười: "Thư Thừa, chúng ta chia tay đi."
Gió sông lại thổi rối mái tóc tôi, từng sợi tóc bay lòa xòa trước mắt khiến tôi chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt anh.
Không biết bao lâu sau, giọng anh vang lên, dịu nhẹ như cơn gió đêm, lặng lẽ như dòng nước sông: "Chu Chu, hôn nhân của chúng ta sẽ không giống như vậy."
Tôi bật cười: "Thư Thừa, không phải tôi sợ hôn nhân mà là không muốn kết hôn. Đây không phải bệnh, anh cũng không phải đấng cứu thế của tôi. Tôi không cần anh chữa lành tôi, cũng không cần anh đồng hành với tôi rồi lao đầu vào hôn nhân, để rồi người khác khen rằng "Chồng cô tốt thật đấy, khiến cô từ bỏ suy nghĩ không kết hôn"."
"Hầu hết mọi người đều muốn kết hôn, còn tôi thì không. Chúng ta chẳng có gì khác nhau cả, chỉ là lựa chọn khác nhau trước cùng một vấn đề mà thôi."
"Tôi rất bình thường, cũng rất tỉnh táo."
"Thư Thừa, nếu anh cần hôn nhân, cần một người vợ, xin lỗi, tôi không thể thỏa hiệp."
Nước mắt tôi đã giàn giụa. Tôi tránh khỏi tay anh, tự dùng mu bàn tay lau khô những giọt lệ.
10
Tôi chia tay với Thư Thừa rồi nhưng rất nhiều người xung quanh lại cảm thấy anh bị tổn thương, còn tôi thì là kẻ bạc tình.
Bao gồm cả trợ lý của tôi.
Cô ấy than thở với tôi: "Chị Chu Chu, anh Thư Thừa thật sự rất tốt với chị, vậy mà chị lại chia tay với anh ấy, làm tổn thương anh ấy quá rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro