Trù Nương

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-25 15:33:51

Hoàng thượng vội vàng dỗ dành Công chúa, rồi quay sang thái y đang quỳ dưới đất:

“Bệnh này của Thẩm Tướng quân, có thể chữa khỏi không?”

Thái y thở dài một hơi, trầm giọng đáp:

“Bẩm Hoàng thượng, từ xưa đến nay, chứng vô sinh luôn là chứng bệnh nan y, vi thần cũng không dám đảm bảo về hiệu quả khi chữa trị.”

Công chúa Vân Dao lập tức òa khóc lớn hơn:

“Phụ hoàng! Người không thể đánh cược cả đời Vân Dao vào một điều không chắc chắn như vậy được!”

“Nếu người nhất định muốn gả Vân Dao cho Thẩm Tướng quân, vậy thì Vân Dao chỉ có thể dùng cái chết…”

“Công chúa Vân Dao không cần nói nữa.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Tập cắt ngang lời nàng.

Hắn quỳ sụp xuống đất, cúi đầu thật thấp:

“Thần khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, hủy bỏ hôn sự giữa thần và Công chúa.”

“Bên ngoài có thể lấy lý do rằng thần quanh năm chinh chiến bốn phương, không thể chăm sóc chu toàn cho Công chúa, vì vậy chủ động xin từ hôn.”

“Chỉ mong Hoàng thượng có thể nể tình thần nhiều năm vì nước mà cúc cung tận tụy, giữ lại chút thể diện cho thần.”

Hoàng thượng vốn định gả Công chúa cho Thẩm Tập để ràng buộc hắn bằng danh nghĩa thân thích, phòng ngừa hắn về sau sinh lòng làm phản.

Giờ đây, có được điểm yếu này của hắn trong tay, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Hơn nữa, Hoàng thượng từ nhỏ đã yêu thương Vân Dao, nếu nàng thật sự không muốn thành thân, vậy thì thôi vậy.

Người thở dài một hơi, phất tay nói:

“Nếu Thẩm Tướng quân đã chủ động xin từ hôn, vậy thì trẫm sẽ chọn cho con một lang quân khác xứng đôi hơn.”

Hôn ước bị hủy bỏ, Công chúa Vân Dao vui mừng khôn xiết.

Tối nay, nàng uống liền mấy hũ rượu mơ do ta ủ, uống đến mức đầu óc mơ màng, rồi sớm đã thiếp đi.

Đêm khuya, một bóng đen lặng lẽ lướt vào tiểu trù phòng nơi ta ngủ.

Quả nhiên, hắn đến rồi.

Trong bóng tối, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ siết chặt lấy cổ ta.

Hô hấp lập tức bị chặn đứng, ta giả vờ giật mình tỉnh dậy:

“Ai?”

Người nọ càng siết chặt hơn, giọng nói trầm thấp mà tàn nhẫn vang lên bên tai:

“Nói đi, phải chữa trị thế nào?”

Ta khó nhọc hớp lấy chút không khí, từ tốn thốt ra từng chữ:

“Thẩm Tướng quân, nếu ta chết, đời này ngài cũng đừng mong chữa khỏi.”

Thẩm Tập buông lỏng tay, nhưng trong đáy mắt vẫn còn nguyên lửa giận.

Ta chậm rãi ngồi dậy, dẫn hắn đến bên bếp lò trong tiểu trù phòng, cẩn thận sắc một bát thuốc đặc chế:

“Uống đi.”

“Chữa trị cần có trình tự, sau ba liệu trình, Tướng quân sẽ cảm nhận được chuyển biến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Tập nâng bát thuốc lên, đưa đến dưới mũi ngửi thử, vẻ mặt có chút hoài nghi.

Ta bình tĩnh đối diện ánh mắt hắn:

“Tướng quân võ công cao cường, nô tỳ tay trói gà không chặt, đâu dám giở trò?”

“Bảy ngày uống một lần, tính là một liệu trình. Sau ba liệu trình, tạm ngưng hai tháng. Tổng cộng mười liệu trình, Tướng quân sẽ hồi phục như cũ.”

“Nếu ba liệu trình mà không có chút hiệu quả nào, nô tỳ tùy ngài xử trí.”

Nhìn ta nghiêm túc nói từng chữ rõ ràng, Thẩm Tập không còn do dự nữa, ngửa đầu, uống cạn bát thuốc.

Thời gian thắm thoắt thoi đưa, Thẩm Tập đã uống xong ba liệu trình thuốc.

Hôm nay, Xuân Đào theo Công chúa xuất cung đi dạo, chỉ còn ta một mình trong tiểu trù phòng chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai.

Vừa cầm lấy con dao, bỗng vai ta bị người từ phía sau đánh mạnh một cái, trước mắt tối sầm, ta lập tức mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ngồi bệt trên nền đá lạnh lẽo trong phủ đại Tướng quân.

Trên đại đường, Thẩm Tập uy nghiêm ngồi cao cao tại thượng.

Hắn khoác một chiếc áo mỏng màu đen, tóc dài buộc cao, một tay nhặt lấy thanh kiếm rơi trên đất, chỉ thẳng vào ta:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thuốc của ngươi, hoàn toàn vô dụng.”

Ta ngẩng lên, đôi mắt lạnh nhạt thoáng hiện ý cười:

“Sao lại vô dụng được?”

Thẩm Tập nhíu mày:

“Có tác dụng hay không, chẳng lẽ ngươi còn rõ hơn cả ta?”

Ta không trả lời, chỉ từng bước từng bước bò về phía hắn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Kiếm của hắn đã kề sát lên cổ ta.

Ta giơ tay, nhẹ nhàng móc lấy vạt áo trên vai, chậm rãi kéo xuống từng chút một.

Ánh mắt Thẩm Tập chợt trầm xuống, dừng lại nơi làn da trắng ngần trên cổ ta.

Chớp lấy khoảnh khắc hắn thất thần, ta nắm lấy bàn tay hắn, áp lên xương quai xanh của mình.

Da thịt lạnh như băng, mà lòng bàn tay của Thẩm Tập lại nóng rẫy.

Trong khoảnh khắc ấy, ta có thể nghe thấy tiếng hắn khẽ nuốt nước bọt, đôi tai đỏ bừng đến mức tưởng như có thể nhỏ ra máu.

Ta bật cười khe khẽ:

“Giờ Tướng quân còn thấy thuốc của ta vô dụng không?”

“Keng!”

Cùng lúc bàn tay hắn rụt lại, thanh kiếm cũng rơi xuống nền đá lạnh.

“Cút!”

Giọng nói của Thẩm Tập vang vọng khắp sân viện.

Đám thị vệ canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào.

Ta vội vàng chỉnh trang lại y phục, lùi về chỗ cũ quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trù Nương

Số ký tự: 0