Trọng Sinh: Đích Tỷ Không Dễ Bắt Nạt
Chương 3
Zhihu
2025-02-28 08:00:09
Lẽ nào kiếp trước người này c.h.ế.t không ai hay biết, là vì c.h.ế.t ở đây? Ta giật mình, vội vàng chạy tới định bắt mạch.
Ai ngờ tay vừa chạm tới, đã bị một bàn tay lạnh lẽo tóm chặt.
Ta giật thót tim, theo phản xạ định hét lên, nhưng miệng đã bị bịt kín.
"Đừng lên tiếng, ta sẽ thả ngươi." Người kia thì thầm bên tai ta.
Ta vội gật đầu, hắn mới buông ra.
Ta kinh hồn bạt vía nhìn người trước mặt.
Hắn vừa nãy còn bị trói nghiến, giờ không biết đã cởi trói từ lúc nào, đang mở đôi mắt phượng tuyệt đẹp nhìn ta: "Ôn gia đại tiểu thư?"
Người này đã vô tình chắn ngay cửa, ta không còn đường trốn.
Lần đầu tiên ta hối hận, chỉ là sống lại một lần thôi mà đã tự cao tự đại, dám nhòm ngó chuyện bí mật của Hầu phủ.
Rõ ràng đời này chỉ cần tránh xa là được.
Nhưng sự việc đã đến nước này, ta chỉ có thể cố gắng trấn định: "Ngươi nhận ra ta?"
"Nếu ta không nhầm, lẽ ra ngươi phải là thế tử phi tương lai của Hầu phủ này." Hắn chẳng hề kiêng dè nói ra, khiến ta không khỏi nghi ngờ liệu người này có phải cũng trọng sinh.
Nhưng ta không thể nhìn thấu nét mặt hắn, hắn cũng không cho ta cơ hội dò xét, tự mình nói tiếp: "Được rồi, đừng nhìn ta như vậy. Ta đã nói ra bí mật của ngươi, để công bằng, ta cũng sẽ nói cho ngươi một bí mật của ta."
"Ta không..." Ta theo phản xạ muốn từ chối.
Dưa Hấu
"Ta, mới là thế tử thật sự của Hầu phủ này."
"..."
Trong khoảnh khắc, ta chỉ muốn khóc mà thôi.
Xin lỗi, bí mật động trời này ta thật sự không muốn biết.
Ít nhất là bây giờ.
"Ôn đại tiểu thư, ta và ngươi bây giờ là châu chấu trên một sợi dây, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn đấy."
Đến khi trở lại yến tiệc, trong đầu ta vẫn còn hình ảnh vô liêm sỉ của kẻ kia.
Ta nghiến răng nghiến lợi đặt mạnh chén trà xuống bàn, liền thấy Ôn Nghiên được một thị nữ của Tín Dương Hầu phủ dìu trở về.
Nàng ta đã thay xiêm y, lớp trang điểm trên mặt cũng tươi tắn hơn lúc nãy, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Minh Ly vội vàng tiến lên đón, cười kéo nàng ta ngồi xuống.
Ôn Nghiên theo bản năng rụt người lại, rồi mới hành lễ với Minh Ly.
Nhưng Minh Ly dường như không nhận ra sự xa cách rõ ràng đó, nàng vẫn thân mật khoác tay Ôn Nghiên như lần đầu gặp mặt trước khi yến tiệc bắt đầu, cứ như đôi tỷ muội hoa vậy.
Minh Ly trịnh trọng giới thiệu vị Thế tử phi tương lai của Tín Dương Hầu phủ với các vị tiểu thư khuê các, nhất thời, yến tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Minh Ly viện cớ còn có chuyện muốn nói với Ôn Nghiên, nên ta lên xe ngựa trước, đợi rất lâu mới thấy Ôn Nghiên lên xe.
Dù sắc mặt vẫn còn uể oải, nhưng đợi xe ngựa đi được một đoạn, nàng ta liền hung hăng ném chén trà trên bàn về phía ta.
"Ôn Nguyệt! Có phải kiếp trước ngươi đã biết chuyện dơ bẩn của Hầu phủ này rồi không?"
Khoang xe chật hẹp, ta không kịp tránh, bị nước trà hắt ướt đẫm, nhưng thì sao chứ?
"Chẳng lẽ muội muội quên rồi sao, ngọc bội là muội muốn trộm, ân nhân là muội muốn làm, chuyện này có liên quan gì đến ta?" Ta cười lạnh.
Ôn Nghiên tức đến cực điểm, vừa nói vừa giơ bộ móng tay dài nhọn định cào vào mặt ta.
Ta quát lớn: "Muội muội quên lời dạy của Tống ma ma rồi sao? Định đánh nhau với tỷ muội ngay ngoài đường à?"
Ôn Nghiên lúc này mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn ta đầy căm hận: "Đợi về phủ, ta nhất định cho ngươi biết tay!"
8
Khi về đến Ôn phủ, đèn đuốc đã lên, vừa xuống xe ngựa, Ôn Nghiên đã lao thẳng về phía chủ viện.
Hôm nay là lần đầu Ôn Nghiên đến Tín Dương Hầu phủ, phụ thân và di nương chắc chắn đang chờ ở đó.
Ôn Nghiên chỉ biết vu oan cáo trạng, chứ không biết phải ra tay trước.
Vừa vào phủ, ta liền vò rối búi tóc, cào vài vệt đỏ lên cánh tay. Vừa làm xong, đã thấy Tống ma ma lo lắng, cầm đèn chờ ở ven đường, xót xa nhìn ta: "Tiểu thư, người..."
Ta mỉm cười, ra hiệu bà đừng nhiều lời.
Tống ma ma là người hầu lâu năm, cúi đầu, lặng lẽ dẫn theo nha hoàn của Thôi thị theo sau ta.
Chưa đến chủ viện, đã nghe thấy tiếng phụ thân giận dữ lôi đình, cùng tiếng khóc thút thít của Ôn Nghiên.
Khi ta bước vào, di nương đang nhẹ nhàng vỗ lưng, giúp phụ thân hạ hỏa.
Ta chưa kịp mở miệng, phụ thân đã quát: "Nghiệt nữ! Còn không mau quỳ xuống!"
Ta liếc mắt ra hiệu cho Tống ma ma chờ ngoài cửa, rồi bước vào hoa sảnh, quỳ thẳng xuống.
Hoa sảnh đèn đuốc sáng trưng, thấy ta, phụ thân khựng lại, rồi nhíu mày, giọng đầy khó chịu: "Ngươi lại làm sao thế này?"
Ta sợ sệt ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Nghiên, rồi vội vàng cúi gằm mặt, lấy khăn tay chấm nước mắt, im lặng không nói gì.
Ôn Nghiên lúc này hẳn cũng đã thấy bộ dạng thảm hại của ta, tóc tai rối bời, quần áo lấm tấm cặn trà, mu bàn tay còn hằn những vệt đỏ dài mảnh.
Thấy ta im lặng, phụ thân quay sang nhìn Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên giật mình lắc đầu: "Phụ thân, không phải con."
Phụ thân nghi hoặc nhìn nàng ta, nàng ta vội nói thêm: "Phụ thân, thật sự không phải con làm gì cả, con chỉ hắt trà vào người nó thôi!"
Tốt lắm, ta chờ đúng câu này.
"Dạ, phụ thân, muội muội không làm gì quá đáng đâu ạ, chỉ là muội ấy lỡ tay hắt trà lên người con thôi." Ta cố nặn ra giọng nghẹn ngào, cái kiểu giả tạo của di nương, ai mà chẳng biết?
Ôn Nghiên cậy có phụ thân và di nương yêu chiều, xưa nay hống hách, ức h.i.ế.p ta đâu phải chuyện một hai ngày, chỉ là trước đây mọi chuyện đều xảy ra trong phủ, mà ta cũng chẳng khóc lóc om sòm, nên phụ thân làm ngơ cho xong, nhưng hôm nay thì khác.
Hai tiểu thư khuê các đi dự tiệc, lúc về một người thì sụt sùi, một người thì tơi tả.
"Phụ thân, người đã hứa là sẽ làm chủ cho con mà." Thấy phụ thân im lặng, Ôn Nghiên tiến lên lay tay phụ thân nũng nịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nguyệt nhi, Nghiên nhi nói hậu viện Hầu phủ kia quan hệ rất phức tạp, con có biết chuyện này không?" Phụ thân hỏi ta.
"Lẽ nào phụ thân cũng tin lời muội ấy nói sao?" Ta kinh ngạc nhìn phụ thân.
Phụ thân có chút không tự nhiên tránh ánh mắt ta: "Dù sao hai con cũng là tỷ muội, sau này còn phải nương tựa lẫn nhau."
"Nhưng phụ thân có từng nghĩ, Nguyệt nhi khuê các là thế nào, bình thường chân không bước ra khỏi cổng, chỉ vì muội muội là thế tử phu nhân tương lai, con mới có thể cùng đi dự tiệc. Thường ngày con có giao thiệp gì với Hầu phủ đâu?" Uất ức trong lòng ta bùng nổ. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân luôn vô điều kiện tin tưởng Ôn Nghiên, dù lời nói việc làm của nàng ta đầy sơ hở.
Phụ thân thở dài, di nương thấy vậy liền chêm vào: "Mẫu tộc của đại tiểu thư là Thôi thị Thanh Hà danh giá, nếu như..."
Ta định mở miệng thì Tống ma ma vừa hay bước vào, hành lễ với phụ thân rồi nói: "Nếu không phải lần này đến dạy dỗ quy củ, nô tỳ cũng không biết, một ả thiếp thất nhỏ bé lại dám ức h.i.ế.p đích nữ đường đường của Thị lang phủ."
Mặt di nương trắng bệch, vặn chặt khăn tay, thân thể lung lay như sắp ngã.
"Khi phu nhân mất, lão thái quân đã muốn đón đại tiểu thư về phủ nuôi dưỡng, chỉ vì đại nhân nói luyến tiếc kỷ vật phu nhân để lại nên mới thôi. Những năm qua, cứ tưởng đại nhân thăng quan tiến chức, cuộc sống của đại tiểu thư hẳn phải tốt. Ai ngờ nô tỳ đến đây mới thấy thiếp thất nắm quyền hậu viện, thứ nữ lấn át đích nữ. Ôn đại nhân, đây chính là quy củ của Lễ bộ Thị lang phủ sao?" Tống ma ma là người theo hầu bà ngoại từ trong cung ra, đến cả quý nhân trong cung cũng phải nể mặt, lời chất vấn đanh thép khiến phụ thân á khẩu không trả lời được.
"Ôn đại nhân, nếu Ôn phủ không chứa nổi tiểu thư, xin đại nhân làm chủ, để lão nô đưa tiểu thư về bên cạnh lão thái quân." Tống ma ma nói năng không kiêu ngạo cũng chẳng hề tự ti, đứng thẳng người trước mặt ta, hệt như kiếp trước bà luôn tận tâm che chở, bảo vệ ta.
Kiếp trước, ta bị di nương xúi giục, dần xa lánh bà ngoại.
Mỗi lần bà ngoại phái người đến, ta đều hờ hững đáp lời, chẳng chủ động viết thư thăm hỏi, lâu dần, mối quan hệ với Thôi thị trở nên lạnh nhạt.
Ta còn nhớ, trước khi thành thân, bà ngoại từng gửi thư hỏi ta có tự nguyện hay không, nếu không, bà nhất định sẽ đứng ra vì ta.
Nhưng khi ấy, ta đã chìm đắm trong hình tượng Minh Trạch do Minh Ly tạo ra, chỉ một vài lời của hắn cũng đủ khiến tâm trạng ta xao động khôn nguôi. Dù trong lòng mơ hồ nhận thấy sự kỳ lạ trong lời nói của họ, ta vẫn cố gắng đè nén nghi ngờ, ôm ấp mộng tưởng về tương lai tươi đẹp, chỉ mong chờ ngày xuất giá, và từ chối ý tốt của bà ngoại khi bà phái người đến giúp ta điều tra.
Bà ngoại vô cùng đau lòng, nhưng trước khi ta xuất giá, bà vẫn phái Tống ma ma, người bà tin tưởng nhất, đến bên cạnh ta.
Hình ảnh Tống ma ma đứng thẳng trước mặt ta, trùng khớp với dáng vẻ còng lưng của bà khi thu nhặt hài cốt cho ta ở kiếp trước.
Hốc mắt cay xè, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Những lời Tống ma ma nói cũng là điều ta muốn nói, nhưng từ miệng bà thốt ra lại mang theo thái độ của Thôi thị, sức nặng hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt phụ thân, đây chẳng khác nào ta ngầm đồng ý với lời của Tống ma ma, thậm chí còn cho rằng ta đã sai khiến bà đến đây.
Phụ thân tức giận đến phất tay áo rời đi ngay tại chỗ.
Ôn Nghiên vội vàng nắm lấy ống tay áo di nương: "Mẫu thân, con còn chưa nói xong..."
Di nương lại lắc đầu với nàng ta.
Ôn Nghiên chỉ có thể hằn hộc nhìn ta.
Ta đưa tay áo lau lau nước mắt, đắc ý nhếch miệng cười với nàng ta, thiếu chút nữa khiến nàng ta tức đến phát điên ngay tại chỗ.
Ôn Nghiên đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ngày cưới của nàng ta đã cận kề, đừng nói là không thể thay đổi, nàng ta cũng không nỡ từ bỏ vị trí thế tử phi kia. Dù sao chờ Minh Trạch tập tước, nàng ta nghiễm nhiên là Hầu phu nhân.
Kiếp trước, nàng ta đã trăm phương ngàn kế, không tiếc xông pha vì Minh Ly, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng leo lên được vị trí kế thất Hầu phủ. Kiếp này, việc nàng ta có thể gả vào đã là con đường tốt nhất nàng có thể tính toán được. Dù lần trước dự tiệc đã phát hiện ra những chuyện dơ bẩn trong hậu viện Hầu phủ, nàng ta cũng không dễ dàng từ bỏ.
Còn ta, chỉ là đưa nàng ta vào cái hang sói Hầu phủ kia, nếu không thì sao xứng với cái c.h.ế.t của ta ở kiếp trước?
Chỉ là ta vạn lần không ngờ, vào lúc này, ta lại có thể gặp một người.
Người này thậm chí còn gan to bằng trời, nửa đêm xông vào phủ Lễ bộ Thị lang.
Ta cạn lời nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, không khỏi nhức đầu: "Đây là phủ Lễ bộ Thị lang."
"Ta biết." Người nọ tự nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, "Ta đã đưa thư cho ngươi, nhưng ngươi mãi không hồi âm, nên ta đành phải tự mình đến."
Đời này ta chỉ muốn báo thù Ôn Nghiên và di nương, sau đó lấy lại tất cả những gì thuộc về ta, không muốn dây dưa gì với Tín Dương Hầu phủ, nên chỉ muốn tránh xa. Hôm đó, khi hắn nói hắn mới là thế tử thật sự của Tín Dương Hầu phủ, ta đã muốn tránh hắn như tránh tà rồi.
Nhưng ta vạn lần không ngờ, hắn lại mặt dày mày dạn tìm đến tận viện ta.
"Đừng la hét, dù có người đến ta cũng không đi đâu." Người nọ nói, "Nên nếu ngươi la, người chịu thiệt vẫn là ngươi thôi."
Ta cạn lời nhìn hắn, không thể tin trên đời lại có kẻ mặt dày vô sỉ đến vậy, không khỏi nhức đầu: "Ngươi muốn gì?"
"Ta tên Minh Diệp." Hắn nói.
Xin lỗi, ta không muốn biết, ta quay mặt đi.
Minh Diệp hiển nhiên không định buông tha cho ta: "Nếu ngươi còn lơ ta, ta sẽ nói với Minh Trạch, vốn dĩ ngươi mới là người phải gả cho hắn."
Ta: "..."
Thôi vậy, nước đổ vịt nghe, ta xoay người, chuẩn bị ra gian ngoài ngủ tạm một đêm. Ai ngờ vừa quay đi, phía sau đã có tiếng vật nặng ngã xuống.
Lúc này ta mới thấy sắc mặt Minh Diệp trắng bệch. Hắn ôm ngực, ngồi bệt xuống đất cười khổ: "Thôi, không trêu ngươi nữa, ở kinh thành này ta chỉ quen mỗi mình ngươi, giúp ta đi."
10
Người làm Minh Diệp bị thương chính là Minh Trạch.
Thì ra, sau khi ta giúp Minh Diệp trốn khỏi Tín Dương Hầu phủ hôm đó, Minh Trạch vẫn luôn phái người truy sát hắn.
Đêm nay Minh Diệp lại lẻn vào Hầu phủ, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy mà Minh Trạch đã giăng sẵn.
Minh Diệp bị thương bỏ trốn, Tín Dương Hầu phủ lập tức báo quan, vu là phủ bị mất trộm đồ vật quan trọng, đồng thời phái người canh giữ các cửa thành, Minh Diệp thật sự không còn đường nào khác, liền nghĩ đến ta.
Ngày hôm sau, tin tức Tín Dương Hầu phủ bị trộm lan truyền khắp Thượng Kinh, bức họa kẻ trộm do thế tử Minh Trạch vẽ lại chính là Minh Diệp.
Minh Diệp bị truy nã.
Khi ta báo tin này cho Minh Diệp, hắn tức giận đ.ấ.m mạnh vào thành giường: "Đê tiện!"
"Ngươi có thể làm ầm ĩ hơn chút nữa, để người ta tóm ngươi nộp cho Tín Dương Hầu phủ." Ta liếc xéo hắn.
Minh Diệp như bị bóp nghẹt, lập tức im bặt.
Chuyện này có thể giấu được người khác, nhưng không qua mắt được Tống ma ma.
Tống ma ma không tin lời Minh Diệp, định áp giải hắn đến quan phủ. Minh Diệp không sợ chết, dứt khoát nói ta và hắn đã sớm tâm đầu ý hợp, nếu hắn chết, ta cũng không sống nổi, rồi nháy mắt với ta.
Thấy Tống ma ma hận không thể rút dao, sợ họ đánh nhau ngay tại chỗ, ta đành im lặng, đợi Tống ma ma ra ngoài mới kể hết mọi chuyện.
May nhờ có Tống ma ma giúp đỡ, thuốc men cho Minh Diệp cũng được đảm bảo.
Vì Minh Diệp đang ở trong phòng ta, ta đành phải giả bệnh nằm trên giường.
Ai ngờ, Ôn Nghiên nghe tin liền đến thăm ta.
Ai ngờ tay vừa chạm tới, đã bị một bàn tay lạnh lẽo tóm chặt.
Ta giật thót tim, theo phản xạ định hét lên, nhưng miệng đã bị bịt kín.
"Đừng lên tiếng, ta sẽ thả ngươi." Người kia thì thầm bên tai ta.
Ta vội gật đầu, hắn mới buông ra.
Ta kinh hồn bạt vía nhìn người trước mặt.
Hắn vừa nãy còn bị trói nghiến, giờ không biết đã cởi trói từ lúc nào, đang mở đôi mắt phượng tuyệt đẹp nhìn ta: "Ôn gia đại tiểu thư?"
Người này đã vô tình chắn ngay cửa, ta không còn đường trốn.
Lần đầu tiên ta hối hận, chỉ là sống lại một lần thôi mà đã tự cao tự đại, dám nhòm ngó chuyện bí mật của Hầu phủ.
Rõ ràng đời này chỉ cần tránh xa là được.
Nhưng sự việc đã đến nước này, ta chỉ có thể cố gắng trấn định: "Ngươi nhận ra ta?"
"Nếu ta không nhầm, lẽ ra ngươi phải là thế tử phi tương lai của Hầu phủ này." Hắn chẳng hề kiêng dè nói ra, khiến ta không khỏi nghi ngờ liệu người này có phải cũng trọng sinh.
Nhưng ta không thể nhìn thấu nét mặt hắn, hắn cũng không cho ta cơ hội dò xét, tự mình nói tiếp: "Được rồi, đừng nhìn ta như vậy. Ta đã nói ra bí mật của ngươi, để công bằng, ta cũng sẽ nói cho ngươi một bí mật của ta."
"Ta không..." Ta theo phản xạ muốn từ chối.
Dưa Hấu
"Ta, mới là thế tử thật sự của Hầu phủ này."
"..."
Trong khoảnh khắc, ta chỉ muốn khóc mà thôi.
Xin lỗi, bí mật động trời này ta thật sự không muốn biết.
Ít nhất là bây giờ.
"Ôn đại tiểu thư, ta và ngươi bây giờ là châu chấu trên một sợi dây, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn đấy."
Đến khi trở lại yến tiệc, trong đầu ta vẫn còn hình ảnh vô liêm sỉ của kẻ kia.
Ta nghiến răng nghiến lợi đặt mạnh chén trà xuống bàn, liền thấy Ôn Nghiên được một thị nữ của Tín Dương Hầu phủ dìu trở về.
Nàng ta đã thay xiêm y, lớp trang điểm trên mặt cũng tươi tắn hơn lúc nãy, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Minh Ly vội vàng tiến lên đón, cười kéo nàng ta ngồi xuống.
Ôn Nghiên theo bản năng rụt người lại, rồi mới hành lễ với Minh Ly.
Nhưng Minh Ly dường như không nhận ra sự xa cách rõ ràng đó, nàng vẫn thân mật khoác tay Ôn Nghiên như lần đầu gặp mặt trước khi yến tiệc bắt đầu, cứ như đôi tỷ muội hoa vậy.
Minh Ly trịnh trọng giới thiệu vị Thế tử phi tương lai của Tín Dương Hầu phủ với các vị tiểu thư khuê các, nhất thời, yến tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Minh Ly viện cớ còn có chuyện muốn nói với Ôn Nghiên, nên ta lên xe ngựa trước, đợi rất lâu mới thấy Ôn Nghiên lên xe.
Dù sắc mặt vẫn còn uể oải, nhưng đợi xe ngựa đi được một đoạn, nàng ta liền hung hăng ném chén trà trên bàn về phía ta.
"Ôn Nguyệt! Có phải kiếp trước ngươi đã biết chuyện dơ bẩn của Hầu phủ này rồi không?"
Khoang xe chật hẹp, ta không kịp tránh, bị nước trà hắt ướt đẫm, nhưng thì sao chứ?
"Chẳng lẽ muội muội quên rồi sao, ngọc bội là muội muốn trộm, ân nhân là muội muốn làm, chuyện này có liên quan gì đến ta?" Ta cười lạnh.
Ôn Nghiên tức đến cực điểm, vừa nói vừa giơ bộ móng tay dài nhọn định cào vào mặt ta.
Ta quát lớn: "Muội muội quên lời dạy của Tống ma ma rồi sao? Định đánh nhau với tỷ muội ngay ngoài đường à?"
Ôn Nghiên lúc này mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn ta đầy căm hận: "Đợi về phủ, ta nhất định cho ngươi biết tay!"
8
Khi về đến Ôn phủ, đèn đuốc đã lên, vừa xuống xe ngựa, Ôn Nghiên đã lao thẳng về phía chủ viện.
Hôm nay là lần đầu Ôn Nghiên đến Tín Dương Hầu phủ, phụ thân và di nương chắc chắn đang chờ ở đó.
Ôn Nghiên chỉ biết vu oan cáo trạng, chứ không biết phải ra tay trước.
Vừa vào phủ, ta liền vò rối búi tóc, cào vài vệt đỏ lên cánh tay. Vừa làm xong, đã thấy Tống ma ma lo lắng, cầm đèn chờ ở ven đường, xót xa nhìn ta: "Tiểu thư, người..."
Ta mỉm cười, ra hiệu bà đừng nhiều lời.
Tống ma ma là người hầu lâu năm, cúi đầu, lặng lẽ dẫn theo nha hoàn của Thôi thị theo sau ta.
Chưa đến chủ viện, đã nghe thấy tiếng phụ thân giận dữ lôi đình, cùng tiếng khóc thút thít của Ôn Nghiên.
Khi ta bước vào, di nương đang nhẹ nhàng vỗ lưng, giúp phụ thân hạ hỏa.
Ta chưa kịp mở miệng, phụ thân đã quát: "Nghiệt nữ! Còn không mau quỳ xuống!"
Ta liếc mắt ra hiệu cho Tống ma ma chờ ngoài cửa, rồi bước vào hoa sảnh, quỳ thẳng xuống.
Hoa sảnh đèn đuốc sáng trưng, thấy ta, phụ thân khựng lại, rồi nhíu mày, giọng đầy khó chịu: "Ngươi lại làm sao thế này?"
Ta sợ sệt ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Nghiên, rồi vội vàng cúi gằm mặt, lấy khăn tay chấm nước mắt, im lặng không nói gì.
Ôn Nghiên lúc này hẳn cũng đã thấy bộ dạng thảm hại của ta, tóc tai rối bời, quần áo lấm tấm cặn trà, mu bàn tay còn hằn những vệt đỏ dài mảnh.
Thấy ta im lặng, phụ thân quay sang nhìn Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên giật mình lắc đầu: "Phụ thân, không phải con."
Phụ thân nghi hoặc nhìn nàng ta, nàng ta vội nói thêm: "Phụ thân, thật sự không phải con làm gì cả, con chỉ hắt trà vào người nó thôi!"
Tốt lắm, ta chờ đúng câu này.
"Dạ, phụ thân, muội muội không làm gì quá đáng đâu ạ, chỉ là muội ấy lỡ tay hắt trà lên người con thôi." Ta cố nặn ra giọng nghẹn ngào, cái kiểu giả tạo của di nương, ai mà chẳng biết?
Ôn Nghiên cậy có phụ thân và di nương yêu chiều, xưa nay hống hách, ức h.i.ế.p ta đâu phải chuyện một hai ngày, chỉ là trước đây mọi chuyện đều xảy ra trong phủ, mà ta cũng chẳng khóc lóc om sòm, nên phụ thân làm ngơ cho xong, nhưng hôm nay thì khác.
Hai tiểu thư khuê các đi dự tiệc, lúc về một người thì sụt sùi, một người thì tơi tả.
"Phụ thân, người đã hứa là sẽ làm chủ cho con mà." Thấy phụ thân im lặng, Ôn Nghiên tiến lên lay tay phụ thân nũng nịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nguyệt nhi, Nghiên nhi nói hậu viện Hầu phủ kia quan hệ rất phức tạp, con có biết chuyện này không?" Phụ thân hỏi ta.
"Lẽ nào phụ thân cũng tin lời muội ấy nói sao?" Ta kinh ngạc nhìn phụ thân.
Phụ thân có chút không tự nhiên tránh ánh mắt ta: "Dù sao hai con cũng là tỷ muội, sau này còn phải nương tựa lẫn nhau."
"Nhưng phụ thân có từng nghĩ, Nguyệt nhi khuê các là thế nào, bình thường chân không bước ra khỏi cổng, chỉ vì muội muội là thế tử phu nhân tương lai, con mới có thể cùng đi dự tiệc. Thường ngày con có giao thiệp gì với Hầu phủ đâu?" Uất ức trong lòng ta bùng nổ. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân luôn vô điều kiện tin tưởng Ôn Nghiên, dù lời nói việc làm của nàng ta đầy sơ hở.
Phụ thân thở dài, di nương thấy vậy liền chêm vào: "Mẫu tộc của đại tiểu thư là Thôi thị Thanh Hà danh giá, nếu như..."
Ta định mở miệng thì Tống ma ma vừa hay bước vào, hành lễ với phụ thân rồi nói: "Nếu không phải lần này đến dạy dỗ quy củ, nô tỳ cũng không biết, một ả thiếp thất nhỏ bé lại dám ức h.i.ế.p đích nữ đường đường của Thị lang phủ."
Mặt di nương trắng bệch, vặn chặt khăn tay, thân thể lung lay như sắp ngã.
"Khi phu nhân mất, lão thái quân đã muốn đón đại tiểu thư về phủ nuôi dưỡng, chỉ vì đại nhân nói luyến tiếc kỷ vật phu nhân để lại nên mới thôi. Những năm qua, cứ tưởng đại nhân thăng quan tiến chức, cuộc sống của đại tiểu thư hẳn phải tốt. Ai ngờ nô tỳ đến đây mới thấy thiếp thất nắm quyền hậu viện, thứ nữ lấn át đích nữ. Ôn đại nhân, đây chính là quy củ của Lễ bộ Thị lang phủ sao?" Tống ma ma là người theo hầu bà ngoại từ trong cung ra, đến cả quý nhân trong cung cũng phải nể mặt, lời chất vấn đanh thép khiến phụ thân á khẩu không trả lời được.
"Ôn đại nhân, nếu Ôn phủ không chứa nổi tiểu thư, xin đại nhân làm chủ, để lão nô đưa tiểu thư về bên cạnh lão thái quân." Tống ma ma nói năng không kiêu ngạo cũng chẳng hề tự ti, đứng thẳng người trước mặt ta, hệt như kiếp trước bà luôn tận tâm che chở, bảo vệ ta.
Kiếp trước, ta bị di nương xúi giục, dần xa lánh bà ngoại.
Mỗi lần bà ngoại phái người đến, ta đều hờ hững đáp lời, chẳng chủ động viết thư thăm hỏi, lâu dần, mối quan hệ với Thôi thị trở nên lạnh nhạt.
Ta còn nhớ, trước khi thành thân, bà ngoại từng gửi thư hỏi ta có tự nguyện hay không, nếu không, bà nhất định sẽ đứng ra vì ta.
Nhưng khi ấy, ta đã chìm đắm trong hình tượng Minh Trạch do Minh Ly tạo ra, chỉ một vài lời của hắn cũng đủ khiến tâm trạng ta xao động khôn nguôi. Dù trong lòng mơ hồ nhận thấy sự kỳ lạ trong lời nói của họ, ta vẫn cố gắng đè nén nghi ngờ, ôm ấp mộng tưởng về tương lai tươi đẹp, chỉ mong chờ ngày xuất giá, và từ chối ý tốt của bà ngoại khi bà phái người đến giúp ta điều tra.
Bà ngoại vô cùng đau lòng, nhưng trước khi ta xuất giá, bà vẫn phái Tống ma ma, người bà tin tưởng nhất, đến bên cạnh ta.
Hình ảnh Tống ma ma đứng thẳng trước mặt ta, trùng khớp với dáng vẻ còng lưng của bà khi thu nhặt hài cốt cho ta ở kiếp trước.
Hốc mắt cay xè, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Những lời Tống ma ma nói cũng là điều ta muốn nói, nhưng từ miệng bà thốt ra lại mang theo thái độ của Thôi thị, sức nặng hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt phụ thân, đây chẳng khác nào ta ngầm đồng ý với lời của Tống ma ma, thậm chí còn cho rằng ta đã sai khiến bà đến đây.
Phụ thân tức giận đến phất tay áo rời đi ngay tại chỗ.
Ôn Nghiên vội vàng nắm lấy ống tay áo di nương: "Mẫu thân, con còn chưa nói xong..."
Di nương lại lắc đầu với nàng ta.
Ôn Nghiên chỉ có thể hằn hộc nhìn ta.
Ta đưa tay áo lau lau nước mắt, đắc ý nhếch miệng cười với nàng ta, thiếu chút nữa khiến nàng ta tức đến phát điên ngay tại chỗ.
Ôn Nghiên đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ngày cưới của nàng ta đã cận kề, đừng nói là không thể thay đổi, nàng ta cũng không nỡ từ bỏ vị trí thế tử phi kia. Dù sao chờ Minh Trạch tập tước, nàng ta nghiễm nhiên là Hầu phu nhân.
Kiếp trước, nàng ta đã trăm phương ngàn kế, không tiếc xông pha vì Minh Ly, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng leo lên được vị trí kế thất Hầu phủ. Kiếp này, việc nàng ta có thể gả vào đã là con đường tốt nhất nàng có thể tính toán được. Dù lần trước dự tiệc đã phát hiện ra những chuyện dơ bẩn trong hậu viện Hầu phủ, nàng ta cũng không dễ dàng từ bỏ.
Còn ta, chỉ là đưa nàng ta vào cái hang sói Hầu phủ kia, nếu không thì sao xứng với cái c.h.ế.t của ta ở kiếp trước?
Chỉ là ta vạn lần không ngờ, vào lúc này, ta lại có thể gặp một người.
Người này thậm chí còn gan to bằng trời, nửa đêm xông vào phủ Lễ bộ Thị lang.
Ta cạn lời nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, không khỏi nhức đầu: "Đây là phủ Lễ bộ Thị lang."
"Ta biết." Người nọ tự nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, "Ta đã đưa thư cho ngươi, nhưng ngươi mãi không hồi âm, nên ta đành phải tự mình đến."
Đời này ta chỉ muốn báo thù Ôn Nghiên và di nương, sau đó lấy lại tất cả những gì thuộc về ta, không muốn dây dưa gì với Tín Dương Hầu phủ, nên chỉ muốn tránh xa. Hôm đó, khi hắn nói hắn mới là thế tử thật sự của Tín Dương Hầu phủ, ta đã muốn tránh hắn như tránh tà rồi.
Nhưng ta vạn lần không ngờ, hắn lại mặt dày mày dạn tìm đến tận viện ta.
"Đừng la hét, dù có người đến ta cũng không đi đâu." Người nọ nói, "Nên nếu ngươi la, người chịu thiệt vẫn là ngươi thôi."
Ta cạn lời nhìn hắn, không thể tin trên đời lại có kẻ mặt dày vô sỉ đến vậy, không khỏi nhức đầu: "Ngươi muốn gì?"
"Ta tên Minh Diệp." Hắn nói.
Xin lỗi, ta không muốn biết, ta quay mặt đi.
Minh Diệp hiển nhiên không định buông tha cho ta: "Nếu ngươi còn lơ ta, ta sẽ nói với Minh Trạch, vốn dĩ ngươi mới là người phải gả cho hắn."
Ta: "..."
Thôi vậy, nước đổ vịt nghe, ta xoay người, chuẩn bị ra gian ngoài ngủ tạm một đêm. Ai ngờ vừa quay đi, phía sau đã có tiếng vật nặng ngã xuống.
Lúc này ta mới thấy sắc mặt Minh Diệp trắng bệch. Hắn ôm ngực, ngồi bệt xuống đất cười khổ: "Thôi, không trêu ngươi nữa, ở kinh thành này ta chỉ quen mỗi mình ngươi, giúp ta đi."
10
Người làm Minh Diệp bị thương chính là Minh Trạch.
Thì ra, sau khi ta giúp Minh Diệp trốn khỏi Tín Dương Hầu phủ hôm đó, Minh Trạch vẫn luôn phái người truy sát hắn.
Đêm nay Minh Diệp lại lẻn vào Hầu phủ, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy mà Minh Trạch đã giăng sẵn.
Minh Diệp bị thương bỏ trốn, Tín Dương Hầu phủ lập tức báo quan, vu là phủ bị mất trộm đồ vật quan trọng, đồng thời phái người canh giữ các cửa thành, Minh Diệp thật sự không còn đường nào khác, liền nghĩ đến ta.
Ngày hôm sau, tin tức Tín Dương Hầu phủ bị trộm lan truyền khắp Thượng Kinh, bức họa kẻ trộm do thế tử Minh Trạch vẽ lại chính là Minh Diệp.
Minh Diệp bị truy nã.
Khi ta báo tin này cho Minh Diệp, hắn tức giận đ.ấ.m mạnh vào thành giường: "Đê tiện!"
"Ngươi có thể làm ầm ĩ hơn chút nữa, để người ta tóm ngươi nộp cho Tín Dương Hầu phủ." Ta liếc xéo hắn.
Minh Diệp như bị bóp nghẹt, lập tức im bặt.
Chuyện này có thể giấu được người khác, nhưng không qua mắt được Tống ma ma.
Tống ma ma không tin lời Minh Diệp, định áp giải hắn đến quan phủ. Minh Diệp không sợ chết, dứt khoát nói ta và hắn đã sớm tâm đầu ý hợp, nếu hắn chết, ta cũng không sống nổi, rồi nháy mắt với ta.
Thấy Tống ma ma hận không thể rút dao, sợ họ đánh nhau ngay tại chỗ, ta đành im lặng, đợi Tống ma ma ra ngoài mới kể hết mọi chuyện.
May nhờ có Tống ma ma giúp đỡ, thuốc men cho Minh Diệp cũng được đảm bảo.
Vì Minh Diệp đang ở trong phòng ta, ta đành phải giả bệnh nằm trên giường.
Ai ngờ, Ôn Nghiên nghe tin liền đến thăm ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro