Trọng Sinh: Đích Tỷ Không Dễ Bắt Nạt
Chương 2
Zhihu
2025-02-28 08:00:09
3
Ta vốn không định giấu diếm chuyện Ôn Nghiên trọng sinh.
Trọng sinh thôi mà, đâu phải đổi cả đầu óc.
Nhưng rõ ràng Ôn Nghiên không nghĩ vậy, sau cơn hoảng loạn, vẻ mặt nàng ta nhanh chóng trở lại bình thường.
"Dù thế nào đi nữa, bây giờ ta mới là thế tử phi tương lai của Tín Dương Hầu phủ. E là tỷ tỷ phải tìm ý trung nhân khác rồi." Ôn Nghiên vênh váo nhìn ta.
Những năm gần đây, tuy rằng phụ thân thiên vị di nương, để di nương quản lý việc nhà, nhưng của hồi môn mẫu thân để lại cho ta thì bà ta không thể động vào. Bà ta chỉ có thể nhúng tay vào một phần lợi nhuận từ điền trang và cửa hàng thôi.
Dù di nương dốc sức bồi dưỡng Ôn Nghiên, cho nàng ta ăn ngon mặc đẹp, nhưng so với gia thế của ta, Ôn Nghiên vẫn luôn ấm ức trong lòng.
"Vậy, tỷ tỷ ở đây chúc muội muội và Thế tử cầm sắt hòa minh, đầu bạc răng long." Ta hơi cúi người, nhìn Ôn Nghiên đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi.
Cầm sắt hòa minh ư?
Đầu bạc răng long ư?
Sao có thể chứ?
Thế tử Tín Dương Hầu đã sớm có một người trong lòng không thể nói ra rồi!
Đời trước, ta đến khi c.h.ế.t mới biết, vì sao phu quân luôn đối xử ôn hòa với ta lại đột ngột thay đổi như vậy.
Tín Dương Hầu phủ vẫn vội vã như kiếp trước.
Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, từng bước một hoàn thành, chỉ còn chờ đón dâu.
Tiểu thư Minh Ly của Tín Dương Hầu phủ sai người đưa thiệp mời đến nhà, mời ta và Ôn Nghiên đến dự tiệc hoa tại phủ, y như kiếp trước.
Chỉ khác là, kiếp trước Ôn Nghiên vì thân phận thứ nữ nên không có tên trên thiệp, nàng ta vẫn luôn ấm ức chuyện này.
Hôm dự tiệc, Ôn Nghiên dốc sức trang điểm lộng lẫy, muốn rửa mối nhục năm xưa. Nhưng thì sao chứ? Đời này người gả đi đâu phải là ta.
Vừa bước vào Hầu phủ, chúng ta liền chạm mặt Thanh phu nhân của Tín Dương Hầu phủ.
Tín Dương Hầu phu nhân vì chịu đả kích từ nhiều năm trước nên thần trí không tỉnh táo, quanh năm bế môn bất xuất. Vì vậy, Lão Tín Dương Hầu cưới thêm một người vợ lẽ, chính là Thanh phu nhân trước mặt đây, Minh Ly là do bà ta sinh ra.
Thanh phu nhân khéo ăn khéo nói, hết lời khen ngợi ta và Ôn Nghiên, còn cởi hai đôi vòng ngọc trên tay tặng cho chúng ta.
Ta biết, tuy hai đôi vòng ngọc trông không khác nhau là mấy, nhưng đôi của Ôn Nghiên lại là đồ cưới của Thanh phu nhân.
Minh Ly đòi mãi mà Thanh phu nhân chưa từng cho.
Kiếp trước, đôi vòng này phải đến ngày thứ hai sau đại hôn mới đến tay ta, kiếp này lại được tặng sớm như vậy.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Minh Ly, ta hiểu rõ. Xem ra ở thời điểm này, Thanh phu nhân và Minh Ly đã nảy sinh hiềm khích vì Thế tử Minh Trạch, đây là Thanh phu nhân đang thừa cơ chèn ép con gái.
Xem ra sống lại một lần, rất nhiều chuyện đã gián tiếp thay đổi.
Ít nhất, kiếp trước họ vẫn luôn sống hòa thuận cho đến khi ta và Minh Trạch kết hôn.
Sau khi cáo biệt Thanh phu nhân, Minh Ly dẫn chúng ta đến hoa viên gặp gỡ các tiểu thư khuê các khác.
Nhưng đi được nửa đường thì có một thị nữ vội vã chạy tới. Minh Ly khẽ nhíu mày xin lỗi chúng ta rồi vội vàng rời đi, để lại thị nữ dẫn chúng ta tiếp tục đến hoa viên.
Trong hoa viên toàn là tiểu thư con nhà quyền quý ở Thượng Kinh, so với môn đăng hộ đối của Ôn phủ thì vẫn còn kém, nên ta không quen ai cả.
Nhưng đám người này vốn lanh lợi, biết Ôn Nghiên là thế tử phu nhân tương lai, vừa vào vườn đã có người tới bắt chuyện. Ôn Nghiên thong dong đáp lời, rất nhanh đã hòa nhập với họ rồi rời đi.
Trước khi đi, Ôn Nghiên còn nhướn mày nhìn ta đầy đắc ý, ta làm như không thấy, tự mình đi sang một bên.
Với thân phận thế tử phu nhân tương lai, Ôn Nghiên nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người. Nàng ta khéo léo giao tiếp, tươi cười rạng rỡ, quả nhiên Tống ma ma đã huấn luyện rất tốt.
Đúng lúc này, ta thoáng thấy bóng dáng Minh Ly lướt qua cổng hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là chủ nhà, việc không xuất hiện vào lúc này đã rất kỳ lạ rồi, đằng này rõ ràng đã đến lại vội vã rời đi thì càng đáng ngờ hơn.
Nhưng chuyện này cũng gợi cho ta nhớ lại một việc.
Kiếp trước vào khoảng thời gian này, Tín Dương Hầu phủ có một vị khách không mời mà đến. Chuyện này bị Thanh phu nhân và Minh Trạch liên thủ che giấu, nên không có nhiều người biết.
Thật trùng hợp, sau này khi ta gả vào phủ, vô tình nghe được thế tử say rượu nhắc đến. Chỉ là hắn vẫn luôn đề phòng ta, nên ta không biết người đó là ai, chỉ có thể đoán được qua giọng điệu của Minh Trạch, hắn rất coi trọng người này.
Thời gian cụ thể ta không thể biết được, chỉ nhớ là khoảng sau khi ta dự tiệc ở kiếp trước. Nhìn bộ dạng Minh Ly thế này, chẳng lẽ là hôm nay thật?
Ta vô thức nhìn về phía Ôn Nghiên. Nàng ta dù đang ở giữa đám tiểu thư khuê các, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ta. Trong lòng ta khẽ động, hay là cứ thử vận may, khiến Ôn Nghiên sớm bị Minh Trạch chán ghét. Thế là ta vờ lo lắng đi đi lại lại vài vòng, thu hút sự chú ý của nàng ta, rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Quả nhiên, Ôn Nghiên bám theo. Cá lớn đã cắn câu, ta ung dung bước nhanh về phía tiền viện.
Vòng qua đám bà tử canh gác ở hoa viên, ta dẫn Ôn Nghiên đến gần nơi phát ra tiếng tranh cãi.
Đến trước cửa, nhờ trí nhớ kiếp trước, ta trốn vào góc khuất hành lang gần đó. Rất nhanh, Ôn Nghiên không thấy ta đâu liền sốt ruột xuất hiện, và bị tiếng tranh cãi thu hút.
Một tiếng "ầm" vang lên, kèm theo tiếng kêu thất thanh của một cô gái. Ôn Nghiên đắc ý cười rồi đẩy cửa ra.
Góc khuất hành lang này là do lão Tín Dương Hầu lúc còn sống cho xây, vừa khéo có thể nhìn lén được cảnh tượng trong phòng.
Ôn Nghiên cứ tưởng đã bắt được gian, ai ngờ đẩy cửa ra lại thấy một đôi nam nữ đang hoảng loạn tột độ, cùng với một người nằm trong vũng máu.
Đôi nam nữ kia không ai khác chính là Minh Ly và Thế tử Minh Trạch.
Mà lúc này, quần áo cả hai đều xộc xệch.
Ôn Nghiên không thể tin vào mắt mình, lùi lại mấy bước rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Minh Ly phản ứng nhanh hơn, lao lên túm lấy tóc nàng ta. Tiếng thét thảm thiết của Ôn Nghiên đánh thức Minh Trạch đang ngây người. Hắn ta nhanh như cắt giáng một quyền vào gáy nàng ta, khiến Ôn Nghiên mềm nhũn ngã xuống.
Đến tận kiếp trước, khi mọi chuyện đã an bài xong xuôi, ta mới biết người trong lòng của thế tử Minh Trạch phủ Tín Dương Hầu lại chính là muội muội ruột thịt Minh Ly, còn Thanh phu nhân thì có tình cảm mờ ám với hắn.
Sau khi lão Tín Dương Hầu qua đời, mối quan hệ vốn đã rối ren của phủ Tín Dương Hầu lại càng thêm hỗn loạn.
Dưa Hấu
Điều duy nhất bọn họ thống nhất được với nhau, chính là để Minh Trạch cưới ta về.
Một là để che mắt thiên hạ, hai là để Minh Trạch thuận lợi thừa tước sau khi thành thân.
Còn ân nhân hay ngọc bội gì đó, tất cả chỉ là màn kịch do một nhà bọn họ bày ra để được ở bên nhau lâu dài mà thôi. Thứ bọn họ nhắm đến, chỉ là thân phận đích trưởng nữ Ôn phủ mồ côi mẫu thân từ nhỏ của ta.
Tuy môn đăng hộ đối có chút chênh lệch, nhưng mẫu thân ta cũng xuất thân từ Thôi thị Thanh Hà, phụ thân lại vừa được thăng lên chức Lễ bộ Thị lang, tính tình ôn hòa, không có chỗ dựa, rất dễ bị lợi dụng.
Kiếp trước, vì chuyện ngọc bội, ta ngốc nghếch tin rằng Minh Trạch có tình nghĩa với mình. Bởi vậy, sau khi gả vào phủ, ta tận tâm hầu hạ phu quân, kính trọng bà mẫu, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, luôn suy trước tính sau, cẩn trọng hết mực.
Mỗi lần Minh Trạch ngủ lại phòng ta, hôm sau nhất định sẽ bị Minh Ly và Thanh phu nhân gây khó dễ. Nhưng nghĩ đến việc Minh Trạch sẽ khó xử, ta đều nhẫn nhịn cho qua, đến cuối cùng u uất mà chết.
Ôn gia lại chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của ta.
Đặc biệt là Ôn Nghiên và di nương, mỗi lần về nhà đều bóng gió châm chọc ta.
Nhìn Minh Trạch nâng niu Ôn Nghiên trong vòng tay, khóe miệng ta khẽ nhếch lên. Không biết Ôn Nghiên kiếp trước luôn ngưỡng mộ ta gả vào Hầu phủ, sau khi tỉnh lại phát hiện ra tất cả, liệu có hối hận không?
Minh Ly ở lại trói nghiến kẻ ngã trên đất, xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi khóa cửa rời đi.
Dù sao ngoài kia còn có yến tiệc, chủ nhà vắng mặt quá lâu thì không hay.
Đợi Minh Ly đi khuất, ta mới dám chui ra khỏi chỗ nấp, rút trâm cài trên đầu, thoăn thoắt mở khóa.
Kỹ năng mở khóa này, kiếp trước bị Minh Trạch nhốt riết nên mới mò mẫm ra, ai ngờ sống lại một đời, lại dùng đến ở đây.
Vừa bước vào đã nghe thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Ta bịt mũi nhìn, người kia đầu bê bết máu, bị trói gô quẳng dưới đất, hấp hối.
Ta vốn không định giấu diếm chuyện Ôn Nghiên trọng sinh.
Trọng sinh thôi mà, đâu phải đổi cả đầu óc.
Nhưng rõ ràng Ôn Nghiên không nghĩ vậy, sau cơn hoảng loạn, vẻ mặt nàng ta nhanh chóng trở lại bình thường.
"Dù thế nào đi nữa, bây giờ ta mới là thế tử phi tương lai của Tín Dương Hầu phủ. E là tỷ tỷ phải tìm ý trung nhân khác rồi." Ôn Nghiên vênh váo nhìn ta.
Những năm gần đây, tuy rằng phụ thân thiên vị di nương, để di nương quản lý việc nhà, nhưng của hồi môn mẫu thân để lại cho ta thì bà ta không thể động vào. Bà ta chỉ có thể nhúng tay vào một phần lợi nhuận từ điền trang và cửa hàng thôi.
Dù di nương dốc sức bồi dưỡng Ôn Nghiên, cho nàng ta ăn ngon mặc đẹp, nhưng so với gia thế của ta, Ôn Nghiên vẫn luôn ấm ức trong lòng.
"Vậy, tỷ tỷ ở đây chúc muội muội và Thế tử cầm sắt hòa minh, đầu bạc răng long." Ta hơi cúi người, nhìn Ôn Nghiên đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi.
Cầm sắt hòa minh ư?
Đầu bạc răng long ư?
Sao có thể chứ?
Thế tử Tín Dương Hầu đã sớm có một người trong lòng không thể nói ra rồi!
Đời trước, ta đến khi c.h.ế.t mới biết, vì sao phu quân luôn đối xử ôn hòa với ta lại đột ngột thay đổi như vậy.
Tín Dương Hầu phủ vẫn vội vã như kiếp trước.
Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, từng bước một hoàn thành, chỉ còn chờ đón dâu.
Tiểu thư Minh Ly của Tín Dương Hầu phủ sai người đưa thiệp mời đến nhà, mời ta và Ôn Nghiên đến dự tiệc hoa tại phủ, y như kiếp trước.
Chỉ khác là, kiếp trước Ôn Nghiên vì thân phận thứ nữ nên không có tên trên thiệp, nàng ta vẫn luôn ấm ức chuyện này.
Hôm dự tiệc, Ôn Nghiên dốc sức trang điểm lộng lẫy, muốn rửa mối nhục năm xưa. Nhưng thì sao chứ? Đời này người gả đi đâu phải là ta.
Vừa bước vào Hầu phủ, chúng ta liền chạm mặt Thanh phu nhân của Tín Dương Hầu phủ.
Tín Dương Hầu phu nhân vì chịu đả kích từ nhiều năm trước nên thần trí không tỉnh táo, quanh năm bế môn bất xuất. Vì vậy, Lão Tín Dương Hầu cưới thêm một người vợ lẽ, chính là Thanh phu nhân trước mặt đây, Minh Ly là do bà ta sinh ra.
Thanh phu nhân khéo ăn khéo nói, hết lời khen ngợi ta và Ôn Nghiên, còn cởi hai đôi vòng ngọc trên tay tặng cho chúng ta.
Ta biết, tuy hai đôi vòng ngọc trông không khác nhau là mấy, nhưng đôi của Ôn Nghiên lại là đồ cưới của Thanh phu nhân.
Minh Ly đòi mãi mà Thanh phu nhân chưa từng cho.
Kiếp trước, đôi vòng này phải đến ngày thứ hai sau đại hôn mới đến tay ta, kiếp này lại được tặng sớm như vậy.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Minh Ly, ta hiểu rõ. Xem ra ở thời điểm này, Thanh phu nhân và Minh Ly đã nảy sinh hiềm khích vì Thế tử Minh Trạch, đây là Thanh phu nhân đang thừa cơ chèn ép con gái.
Xem ra sống lại một lần, rất nhiều chuyện đã gián tiếp thay đổi.
Ít nhất, kiếp trước họ vẫn luôn sống hòa thuận cho đến khi ta và Minh Trạch kết hôn.
Sau khi cáo biệt Thanh phu nhân, Minh Ly dẫn chúng ta đến hoa viên gặp gỡ các tiểu thư khuê các khác.
Nhưng đi được nửa đường thì có một thị nữ vội vã chạy tới. Minh Ly khẽ nhíu mày xin lỗi chúng ta rồi vội vàng rời đi, để lại thị nữ dẫn chúng ta tiếp tục đến hoa viên.
Trong hoa viên toàn là tiểu thư con nhà quyền quý ở Thượng Kinh, so với môn đăng hộ đối của Ôn phủ thì vẫn còn kém, nên ta không quen ai cả.
Nhưng đám người này vốn lanh lợi, biết Ôn Nghiên là thế tử phu nhân tương lai, vừa vào vườn đã có người tới bắt chuyện. Ôn Nghiên thong dong đáp lời, rất nhanh đã hòa nhập với họ rồi rời đi.
Trước khi đi, Ôn Nghiên còn nhướn mày nhìn ta đầy đắc ý, ta làm như không thấy, tự mình đi sang một bên.
Với thân phận thế tử phu nhân tương lai, Ôn Nghiên nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người. Nàng ta khéo léo giao tiếp, tươi cười rạng rỡ, quả nhiên Tống ma ma đã huấn luyện rất tốt.
Đúng lúc này, ta thoáng thấy bóng dáng Minh Ly lướt qua cổng hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là chủ nhà, việc không xuất hiện vào lúc này đã rất kỳ lạ rồi, đằng này rõ ràng đã đến lại vội vã rời đi thì càng đáng ngờ hơn.
Nhưng chuyện này cũng gợi cho ta nhớ lại một việc.
Kiếp trước vào khoảng thời gian này, Tín Dương Hầu phủ có một vị khách không mời mà đến. Chuyện này bị Thanh phu nhân và Minh Trạch liên thủ che giấu, nên không có nhiều người biết.
Thật trùng hợp, sau này khi ta gả vào phủ, vô tình nghe được thế tử say rượu nhắc đến. Chỉ là hắn vẫn luôn đề phòng ta, nên ta không biết người đó là ai, chỉ có thể đoán được qua giọng điệu của Minh Trạch, hắn rất coi trọng người này.
Thời gian cụ thể ta không thể biết được, chỉ nhớ là khoảng sau khi ta dự tiệc ở kiếp trước. Nhìn bộ dạng Minh Ly thế này, chẳng lẽ là hôm nay thật?
Ta vô thức nhìn về phía Ôn Nghiên. Nàng ta dù đang ở giữa đám tiểu thư khuê các, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ta. Trong lòng ta khẽ động, hay là cứ thử vận may, khiến Ôn Nghiên sớm bị Minh Trạch chán ghét. Thế là ta vờ lo lắng đi đi lại lại vài vòng, thu hút sự chú ý của nàng ta, rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Quả nhiên, Ôn Nghiên bám theo. Cá lớn đã cắn câu, ta ung dung bước nhanh về phía tiền viện.
Vòng qua đám bà tử canh gác ở hoa viên, ta dẫn Ôn Nghiên đến gần nơi phát ra tiếng tranh cãi.
Đến trước cửa, nhờ trí nhớ kiếp trước, ta trốn vào góc khuất hành lang gần đó. Rất nhanh, Ôn Nghiên không thấy ta đâu liền sốt ruột xuất hiện, và bị tiếng tranh cãi thu hút.
Một tiếng "ầm" vang lên, kèm theo tiếng kêu thất thanh của một cô gái. Ôn Nghiên đắc ý cười rồi đẩy cửa ra.
Góc khuất hành lang này là do lão Tín Dương Hầu lúc còn sống cho xây, vừa khéo có thể nhìn lén được cảnh tượng trong phòng.
Ôn Nghiên cứ tưởng đã bắt được gian, ai ngờ đẩy cửa ra lại thấy một đôi nam nữ đang hoảng loạn tột độ, cùng với một người nằm trong vũng máu.
Đôi nam nữ kia không ai khác chính là Minh Ly và Thế tử Minh Trạch.
Mà lúc này, quần áo cả hai đều xộc xệch.
Ôn Nghiên không thể tin vào mắt mình, lùi lại mấy bước rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Minh Ly phản ứng nhanh hơn, lao lên túm lấy tóc nàng ta. Tiếng thét thảm thiết của Ôn Nghiên đánh thức Minh Trạch đang ngây người. Hắn ta nhanh như cắt giáng một quyền vào gáy nàng ta, khiến Ôn Nghiên mềm nhũn ngã xuống.
Đến tận kiếp trước, khi mọi chuyện đã an bài xong xuôi, ta mới biết người trong lòng của thế tử Minh Trạch phủ Tín Dương Hầu lại chính là muội muội ruột thịt Minh Ly, còn Thanh phu nhân thì có tình cảm mờ ám với hắn.
Sau khi lão Tín Dương Hầu qua đời, mối quan hệ vốn đã rối ren của phủ Tín Dương Hầu lại càng thêm hỗn loạn.
Dưa Hấu
Điều duy nhất bọn họ thống nhất được với nhau, chính là để Minh Trạch cưới ta về.
Một là để che mắt thiên hạ, hai là để Minh Trạch thuận lợi thừa tước sau khi thành thân.
Còn ân nhân hay ngọc bội gì đó, tất cả chỉ là màn kịch do một nhà bọn họ bày ra để được ở bên nhau lâu dài mà thôi. Thứ bọn họ nhắm đến, chỉ là thân phận đích trưởng nữ Ôn phủ mồ côi mẫu thân từ nhỏ của ta.
Tuy môn đăng hộ đối có chút chênh lệch, nhưng mẫu thân ta cũng xuất thân từ Thôi thị Thanh Hà, phụ thân lại vừa được thăng lên chức Lễ bộ Thị lang, tính tình ôn hòa, không có chỗ dựa, rất dễ bị lợi dụng.
Kiếp trước, vì chuyện ngọc bội, ta ngốc nghếch tin rằng Minh Trạch có tình nghĩa với mình. Bởi vậy, sau khi gả vào phủ, ta tận tâm hầu hạ phu quân, kính trọng bà mẫu, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, luôn suy trước tính sau, cẩn trọng hết mực.
Mỗi lần Minh Trạch ngủ lại phòng ta, hôm sau nhất định sẽ bị Minh Ly và Thanh phu nhân gây khó dễ. Nhưng nghĩ đến việc Minh Trạch sẽ khó xử, ta đều nhẫn nhịn cho qua, đến cuối cùng u uất mà chết.
Ôn gia lại chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của ta.
Đặc biệt là Ôn Nghiên và di nương, mỗi lần về nhà đều bóng gió châm chọc ta.
Nhìn Minh Trạch nâng niu Ôn Nghiên trong vòng tay, khóe miệng ta khẽ nhếch lên. Không biết Ôn Nghiên kiếp trước luôn ngưỡng mộ ta gả vào Hầu phủ, sau khi tỉnh lại phát hiện ra tất cả, liệu có hối hận không?
Minh Ly ở lại trói nghiến kẻ ngã trên đất, xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi khóa cửa rời đi.
Dù sao ngoài kia còn có yến tiệc, chủ nhà vắng mặt quá lâu thì không hay.
Đợi Minh Ly đi khuất, ta mới dám chui ra khỏi chỗ nấp, rút trâm cài trên đầu, thoăn thoắt mở khóa.
Kỹ năng mở khóa này, kiếp trước bị Minh Trạch nhốt riết nên mới mò mẫm ra, ai ngờ sống lại một đời, lại dùng đến ở đây.
Vừa bước vào đã nghe thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Ta bịt mũi nhìn, người kia đầu bê bết máu, bị trói gô quẳng dưới đất, hấp hối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro