Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 19

Chanh Mặc Mạt

2025-03-26 15:17:25

Chương 19Cố Gia Ý kéo cánh cửa trong suốt của nhà bếp ra, đập vào mắt cô đầu tiên chính là dáng vẻ Nhậm Tô đang cúi đầu tập trung gọt khoai tây. Hai bóng đèn nhỏ trong nhà bếp đều đã được bật lên, chiếc nồi trên bếp đang hầm món gì đó, mùi thơm tỏa ra khắp phòng, cô mạnh dạn đoán chắc là món thịt lợn hầm rau cải và mận khô yêu thích của cô rồi.Nhậm Tô ngồi xổm bên cạnh thùng rác, khuôn mặt anh được ánh sáng ấm áp từ bóng đèn nhỏ chiếu lên tạo thành một bóng đen mờ. Có lẽ là vì nghe tiếng có người bước vào, anh vô thức ngẩng đầu lên, khi thấy người bước vào trong là cô gái nhỏ hơi rụt rè, anh liền mỉm cười. Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng cũng vì nụ cười này mà chỉ còn lại sự dịu dàng, thân hình cao lớn đeo một cái tạp dề màu xanh lam có hình xì trum, rõ ràng đó là họa tiết của một bộ phim hoạt hình trẻ con nhưng khi được đeo lên người anh lại không có chút gì là mâu thuẫn, thậm chí bởi vì những họa tiết trẻ con đó mà giây phút này tất cả sự sắc bén quanh anh đều dần mờ nhạt đi, chỉ còn lại chỗ cho sự dịu dàng, ấm áp.“Sao em lại vào đây rồi? Trong đây nhiều dầu mỡ lắm.” Bởi vì sự xuất hiện của Cố Gia Ý, động tác trên tay của Nhậm Tô cũng dừng lại khoảng chừng vài giây, sau đó anh lại tiếp tục cúi đầu tập trung gọt khoai tây, “Em ra ngoài ngồi đi, có sẵn đồ ăn vặt với trái cây rồi đấy, em ăn đi cho đỡ đói.”Cố Gia Ý không nghĩ tới sẽ có một ngày cô có thể nhìn thấy một mặt khác của Nhậm Tô lúc ở nhà thế này, cũng chưa từng nghĩ vị thần tiên Nhậm Tô trong mắt cô lại có thể đeo tạp dề chuyên tâm nấu ăn như thế. Cô không thể gọi chính xác tên của loại cảm giác đang hiện diện mãnh liệt trong lồng ng.ực mình rốt cuộc là gì, cũng không biết vì sao trái tim mình lại đập nhanh như vậy. Cô chỉ biết ngay lúc này, cô rất muốn giấu nhẹm tình cảm của mình dành cho anh, không để ai biết được. Nhưng Cố Gia Ý ơi, mày suy nghĩ nhiều đến vậy là có ý gì?Do dự một lúc, Cố Gia Ý vẫn bước tới gần Nhậm Tô, nói nhỏ: “Không sao ạ, để tôi phụ anh nhé?” Tuy rằng cô kém cỏi chỉ biết nấu mỗi món mì thôi, thế nhưng rửa rau củ quả chắc là vẫn có thể phụ được.Sau khi gọt xong chút lớp vỏ còn sót lại, Nhậm Tô đặt khoai tây ra đĩa rồi rửa tay, quay người lại thấy cô gái nhỏ vẫn đang đứng ngơ ngác, trong lòng bỗng cảm thấy êm ái. Anh xoa đầu Cố Gia Ý, vừa an ủi vừa dịu dàng nói với cô: “Ngốc ạ, sao tôi có thể để khách quý xuống bếp được?”“Nhưng mà…”Nhưng mà cái gì? Cố Gia Ý suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không thể nói ra hết câu. Bàn tay đang nhẹ nhàng xoa đầu cô khiến cô cảm thấy rất thoải mái, người đàn ông trước mặt cứ nhìn cô với đôi mắt trong trẻo, trắng đen rõ ràng đều chỉ hiện lên sự dịu dàng và chiều chuộng cô. Bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn, không hiểu sao cô đột nhiên nhớ tới củ khoai tây anh vừa cầm trên tay lúc nãy. Lúc đó anh cũng giống như này, toàn tâm toàn ý tập trung nhìn củ khoai tây, sau đó, gọt sạch vỏ của nó. Ấy chết, Cố Gia Ý, mày lại suy nghĩ lung tung gì đó?Cố Gia Ý từng đọc được một quyển sách có một câu như thế này, nếu một cô gái cứ mãi suy nghĩ về một chàng trai, cứ nghi ngờ người đó có tình cảm gì khác với mình hay không thì điều đó chắc chắn có nghĩa là cô gái ấy có ấn tượng tốt về chàng trai, cho dù tình cảm đó không phải là thích thì cũng là có thiện cảm. Vậy nên hiện tại, cô cứ mãi suy nghĩ tới Nhậm Tô có phải nghĩa là cô cũng có ấn tượng tốt về anh không? Và có phải cũng có nghĩa là, cô đã nảy sinh tình cảm không nên có với anh rồi?Ánh mắt của Cố Gia Ý buồn bã, cô nghiêng đầu rời khỏi sự ấm áp từ bàn tay lớn, cười một cách “vô tư”, sau đó giọng nói yếu ớt của cô vang vọng trong phòng bếp kín: “Thế tôi ở đây nói chuyện với anh được không?”Có lẽ sau ngày hôm nay, Cố Gia Ý sẽ quay trở lại với mai rùa của mình, có lẽ sau ngày hôm nay cô sẽ không còn cơ hội thấy được dáng vẻ nấu ăn của Nhậm Tô nữa, có lẽ sau ngày hôm nay cô sẽ từ từ rời xa người đàn ông có sự cám dỗ chết người này, và có lẽ sau ngày hôm nay cô sẽ không dám cùng anh nói chuyện nữa. Thật đúng là buồn phiền hết sức! Thế nên, hãy cho phép cô được tùy hứng một lần này nữa thôi!Nhậm Tô rút tay phải của mình lại, cũng không để ý sự né tránh cùng giọng nói có chút mất tự nhiên của Cố Gia Ý. Anh thoải mái rửa sạch khoai tây rồi cầm dao cắt từng sợi mỏng.“Được thôi, em muốn nói chuyện gì?” Con dao trong tay Nhậm Tô nhanh nhẹn, chuẩn xác cắt xuống, động tác vô cùng điêu luyện và đẹp mắt, “Em lại bị người trong nhà ép đi xem mắt sao?”Có lẽ là nhớ tới tin nhắn trên WeChat gần đây của Cố Gia Ý, Nhậm Tô khẽ cau mày, ánh mắt liếc nhìn cô đang đứng im như robot, sau đó nhịn không được mà bật cười, “Đừng căng thẳng quá, thả lỏng một chút đi, tôi cũng không ăn thịt em đâu mà lo.”Cố Gia Ý xấu hổ gãi đầu, trong phút chốc cô đột nhiên rất muốn kể cho Nhậm Tô nghe việc mình đã gặp anh từ nhiều năm trước, đột nhiên rất muốn kể rằng cô đã từng đi phía sau anh và bạn gái, âm thầm ngưỡng mộ tình yêu ấm áp của bọn họ, cũng rất muốn hỏi vì sao cuối cùng hai người lại chia tay. Chỉ là lời nói đến miệng rồi lại không biết nói ra như thế nào, cũng không biết mình lấy tư cách gì để hỏi người ta những câu đó.“Không có, tôi đã nói rõ với cha mẹ chuyện tôi từ chối người mà bọn họ cho là phù hợp nhất rồi, anh có thể tưởng tượng đó, cha mẹ tôi thật sự đã rất ngạc nhiên, chỉ hận rèn sắt không thành thép, cảm thấy tôi đã bỏ lỡ người phù hợp với mình nhất.” Nhớ đến ánh mắt thất vọng của cha mẹ mình, Cố Gia Ý nhún vai nói tiếp: “Chỉ là tôi cũng đã sớm miễn dịch rồi, dù sao tôi cũng đã từng thấy ánh mắt còn thất vọng hơn thế của họ, cho nên lần này cũng chỉ là việc nhỏ thôi.”“Cha mẹ nào trên đời cũng đều giống nhau cả thôi, tôi cũng hay bị cha mẹ ép đến mức không biết làm gì hết.” Nhậm Tô rửa khoai tây xong thì khuấy nồi hầm, hỏi cô: “Em có thể ăn cay không?”“Khoai tây chua cay sao?” Hai mắt Cố Gia Ý sáng lên, liên tục gật đầu, nhưng lại sợ Nhậm Tô đang bận không nhìn thấy nên cô lại nói thêm một câu: “Tôi thích nhất là khoai tây chua cay, càng cay càng ngon.”Nhậm Tô mỉm cười khuấy nồi hầm, tranh thủ lúc còn nóng rắc tiêu vào: “Thật trùng hợp, món khoai tây chua cay em thích nhất vừa hay cũng là món sở trường của tôi.”Cố Gia Ý lại một lần nữa đỏ bừng mặt mũi, ông trời ơi, lần này thật sự không thể trách cô được đúng không? Lời nói dễ khiến người ta hiểu nhầm kiểu này có thật là từ miệng của Nhậm Tô nói ra không vậy?“Vậy nhiều năm qua anh từ chối việc cha mẹ sắp đặt như thế nào?” Suy nghĩ một lúc, Cố Gia Ý cảm thấy vốn từ của mình đúng là hạn hẹp, “Không phải tôi chê anh già đâu, anh đừng hiểu nhầm, ý tôi là anh lớn tuổi vậy rồi chắc là cha mẹ anh cũng sốt ruột lắm. Không đúng, chết rồi, ý tôi là…”A a a, Cố Gia Ý, mày đang nói cái gì vậy?Nhậm Tô không nhanh không chậm vớt tiêu trong nồi ra, tiếp tục thả hành, gừng và tỏi đã băm nhỏ vào. Không cần quay đầu lại, anh cũng có thể tưởng tượng được cảnh cô gái nhỏ đang xấu hổ lè lưỡi, “Hửm, tôi già sao? Mặc dù tôi lớn hơn em tám tuổi thật nhưng tôi thấy giữa hai chúng ta không có sự khác biệt tuổi tác lắm đâu nhé.”“Không phải, tôi không phải bảo anh già đâu, chỉ là, chỉ là…” Chỉ là tôi tò mò sao anh có thể từ chối việc người nhà ép kết hôn thôi, thuận tiện, cũng muốn biết anh sẵn lòng chờ đợi thêm bao lâu nữa?Căn phòng bếp sạch sẽ, sáng sủa tràn ngập mùi ớt cay, Cố Gia Ý hít một hơi thật sâu, không thể không nói, thơm quá.Nhậm Tô tiếp tục thả khoai tây đã cắt nhỏ bỏ vào nồi, tay cầm thìa, nói tiếp: “Giống như lần trước tôi đã nói, tôi hiểu sự lo lắng của cha mẹ mình, nhưng tôi không thể nào thuyết phục bản thân đồng ý ở bên một cô gái mà mình không có tình cảm gì. Từ trước đến nay tôi đều bằng lòng tin rằng, cô gái nhỏ thật sự thuộc về mình một ngày nào đó nhất định sẽ xuất hiện, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã không thuộc về tôi, tôi không thể nào giữ lại được, còn nếu thuộc về tôi thì tự nhiên cô ấy sẽ có cách đến bên tôi.”Cố Gia Ý lại nhớ đến một lần kia anh từng nói một cách rất kiên định và ấm áp: “Có lẽ một ngày nào đó ông trời sẽ thương xót mà gửi chuyển phát nhanh tặng tôi một cô gái.” Cô bỗng dưng cảm thấy hâm mộ cô gái nhỏ nào đó có thể thuộc về Nhậm Tô.Rõ ràng trong lòng có chút chua xót, có chút gì đó ghen ghét không thể nói ra được nhưng Cố Gia Ý vẫn cố tỏ ra vui vẻ, nói đùa: “Là cô gái nhỏ ngồi SF Express tới bên anh đó hả?”“Chắc là thế.” Nhậm Tô lại lần nữa rắc tiêu lên chảo, trong lòng len lỏi một chút dịu dàng: “Nếu cô gái nhỏ của tôi có thể ngồi chuyển phát nhanh SF Express mà đến bên tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt để không lãng phí sự chờ đợi nhiều năm của mình.”Vị chua cay của khoai tây hòa quyện với mùi thơm của thịt lợn hầm rau cải và mận khô đã sớm làm cho Cố Gia Ý mất tập trung không còn nghe rõ lời của Nhậm Tô. Cô thầm nghĩ mình đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi, không thể đứng cạnh người đàn ông này tiếp nữa, cô không thể nào nghe nổi giọng anh dịu dàng kể về kế hoạch tương lai của mình với một cô gái khác.“Để tôi giúp anh đưa đồ ăn ra.” Cố Gia Ý nghĩ ra một lý do tệ nhất để làm cái cớ, mặc kệ mọi chuyện, chỉ nghĩ cách mau mau tránh xa Nhậm Tô, cũng tính đến việc phải mau kết thúc buổi tiệc ngày hôm nay. Không hiểu sao trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy chua xót đến thế, trong giây lát dường như chỉ còn lại cảm giác xa lạ và sợ hãi, cuối cùng vì sự sợ hãi đó mà chỉ còn lại suy nghĩ phải rời đi thật mau.Nhưng Nhậm Tô dường như không nhận ra việc tâm trạng của Cố Gia Ý cứ liên tục thay đổi từ lúc bước vào nhà bếp, anh vẫn mỉm cười múc thịt lợn hầm rau cải và mận khô ra đĩa rồi nhờ cô đem ra giúp, khuôn mặt tuấn tú trước sau vẫn mỉm cười, trong ánh mắt đều không thể nào giấu được sự chiều chuộng.“Wow, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi.” Nhậm Kiều Sơ nhận lấy dĩa thịt lợn hầm rau cải và mận khô từ tay Cố Gia Ý, thèm nhỏ dãi, “Mặc dù tôi biết tay nghề của anh trai mình rất tốt nhưng tôi thực sự không biết ổng học nấu món này từ khi nào luôn đó.”Đúng vậy, đã giỏi giang, dịu dàng còn hiền lành gần chết, sao anh còn biết làm những món cô thích nữa vậy?“Nhưng mà anh tôi thật sự để cô giúp sao?” Nhậm Kiều Sơ thần thần bí bí ghé vào tai Cố Gia Ý nói: “Không phải chứ, anh ấy thật sự nỡ để cô đụng vào dao bếp đấy à?”Dừng lại một chút, Cố Gia Ý cảm thấy có chút bất lực, trong lòng không khỏi hâm mộ “vua lừa đảo” Nhậm Kiều Sơ, cô ấy có lẽ là người hạnh phúc nhất thế giới, vì là em gái nên có thể không kiêng dè gì mà làm nũng với Nhậm Tô, không cần ngại ngùng gì mà gần gũi với một người đàn ông tốt như anh, mà cô thì lại không thể.“Không có, anh trai cô không cho tôi làm gì cả.”“Tôi đã nói mà, sao có thể chứ. Ai da, ăn cơm xong cô tới phòng sách với tôi đi, tôi sẽ cho cô xem ảnh hồi nhỏ của anh tôi.”Cuối cùng Cố Gia Ý vẫn không nhịn nổi sự tò mò đối với quá trình trưởng thành của Nhậm Tô, không chút tiền đồ nào mà giơ tay đầu hàng. Lần nữa quay người lại, cô nhìn thấy Nhậm Tô đang xào khoai tây cắt sợi, trong lòng vô cùng do dự. Người đàn ông tốt như anh, làm gì có ai có thể từ chối được chứ? Thế nhưng lá gan của cô rất nhỏ, cô rất sợ mình sẽ lại bị thương lần nữa, thế nên, cô vẫn hy vọng người đi cùng mình những tháng năm bình yên sau này vẫn nên là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời chỉ dành cho cô, một người đàn ông dù khi hoạn nạn vẫn ở bên cô là được rồi.Mà Nhậm Tô, đương nhiên là không phù hợp với tiêu chuẩn của cô, vậy nên, có lẽ cô phải giữ khoảng cách với anh rồi nhỉ? Phải làm sao đây? Thật lòng tiếc nuối! 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0