Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 18

Chanh Mặc Mạt

2025-03-26 15:17:25

Chương 18Ngày cuối tuần, Cố Gia Ý xách theo một giỏ trái cây và một trái dưa hấu to bự đứng trước một tiểu khu xa lạ, muộn phiền nhìn những tòa nhà trước mặt mình. Haiz, đến cuối cùng cô vẫn không thể tránh được sự dụ dỗ của Nhậm Tô mà quyết định đến nhà anh. Tới thì cũng đã tới rồi, nhưng cô đột nhiên không nhớ ra nhà anh nằm ở tòa nào nữa. Đây là khu đất vàng gần trung tâm thành phố, tuy rằng không chỉ có những nhà giàu có mới sống ở đây, thế nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, việc Nhậm Tô có thể tự mua cho mình một căn nhà rộng 136m² ở đây mà không cần tới sự giúp đỡ của cha mẹ, thật sự rất đỉnh!Nghĩ ngợi được một lúc, Cố Gia Ý lấy điện thoại ra gọi cho Nhậm Tô, trong lòng không biết nên giải thích với anh như thế nào đây.“Gia Ý? Em tới rồi à?”Từ điện thoại truyền đến giọng nói có chút lười biếng của Nhậm Tô, không hiểu sao cô bỗng thấy ngại ngùng, mặt mũi đỏ bừng lên.“Hehe, Nghi Gia, mau tới đây đi, có nhiều đồ ăn ngon lắm!”Qua điện thoại, Cố Gia Ý dường như còn nghe được giọng điệu sốt sắng của Nhậm Kiều Sơ, nhưng sau đó âm thanh đột nhiên im ắng hơn, chỉ còn lại hơi thở ổn định của Nhậm Tô cùng tiếng cười khẽ.“Thực xin lỗi nhưng tôi quên mất nhà anh ở đâu rồi.”“Ha ha.” Tiếng cười không chút e dè gì của Nhậm Tô truyền đến tai khiến cho Cố Gia Ý đang cầm giỏ hồng thắt nơ hình con bướm có chút bối rối không biết nên làm gì.“Tôi không cố ý đâu.” Không cố ý quên, cũng không cố ý lạc đường thật mà.“Giờ em đang ở đâu?”“Ở chỗ vườn hoa nhỏ từ cổng chính tiểu khu đi vào, à đúng rồi, đối diện còn có một cái hồ cá chép.”“Được rồi, em cứ đứng yên ở đó đi, tôi tới đón em.”Cố Gia Ý nghe lời ngồi im tại chỗ, chán nản đếm số kẻ sọc trên quả dưa hấu lớn, âm thầm tự mắng chính mình: Này thì bị sắc đẹp mê hoặc, này thì tò mò tay nghề nấu ăn của Nhậm Tô, này thì không nhớ đường, này thì không nhớ số nhà, đúng là hết cứu, mày đúng là mất mặt quá đi Cố Gia Ý.Lúc này Nhậm Tô vừa tìm đến cạnh hồ cá chép vừa hay cũng nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này. Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, bĩu môi chọc chọc trái dưa hấu lớn trước mặt mình, hình như còn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng. Thời tiết tháng bảy vẫn còn chút oi bức nhưng dường như cô gái nhỏ thanh tú trước mặt anh không hề để ý chút gì đến những giọt mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong ánh mắt có chút phiền muộn, dường như còn xen lẫn cả hối hận.“Gia Ý.”Nhậm Tô bước từng bước chắc chắn đi về phía Cố Gia Ý. Mà Cố Gia Ý bên này không biết từ lúc nào cũng đã lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang từng bước đi về phía mình dưới ánh mặt trời nóng bức.Không biết bắt đầu từ khi nào sự xa cách trên người anh đã dần biến mất, không biết bắt đầu từ khi nào Cố Gia Ý chỉ còn thấy sự dịu dàng và quan tâm trong ánh mắt của anh. Giống như hiện tại, dù phải xuống đón cô dưới ánh nắng chói chang nhưng trong mắt anh không hề có ý trách móc hay khó chịu, thậm chí anh còn đến sờ đầu an ủi cô, cười nói: “Để em chờ lâu rồi.”Sau đó, một tay anh cầm trái dưa hấu lớn lên, tay kia cầm giỏ trái cây, nói với cô: “Chút nữa cho em uống nước ép dưa hấu nhé?”“Hả? Dạ.” Cố Gia Ý im lặng không nói gì nữa, lẽo đẽo đi sau lưng Nhậm Tô, chỉ đến khi bước vào thang máy, nhìn đôi bàn tay từng khiến cô lầm tưởng chỉ dùng để chơi đàn piano, Cố Gia Ý mới chậm chạp nhận ra hai tay cô trống không, còn Nhậm Tô thì… Cố Gia Ý không đành lòng nhìn thẳng Nhậm Tô, anh đã không ngại ánh mặt trời như thiêu đốt để đi đón cô, vậy mà giờ còn phải tốn sức xách đồ giúp cô nữa sao?Vừa mở cửa đi vào phòng khách, Nhậm Kiều Sơ đã chạy vọt đến thân mật ôm eo Cố Gia Ý, nở nụ cười ranh mãnh xấu xa, nhiệt tình nói: “Ai da thật là, sơ suất quá, sớm biết cô sẽ bị lạc đường thì ngay từ đầu tôi đã kêu anh trai tới nhà đón cô rồi.”“Em là Nghi Gia?”Cố Gia Ý còn chưa kịp nói gì thì phía sau lại truyền đến một giọng nói dịu dàng khác. Một cô gái với mái tóc dài ngang lưng quần jean bưng một dĩa dưa lưới Hami ra, trong miệng vẫn đang còn một miếng dưa khác, hỏi: “Thế hóa ra Nghi Gia là tên chứ không phải là đồ nội thất sao?”Sau đó cô gái tóc dài đến eo lại nở nụ cười đầy ẩn ý, nói tiếp: “Thì ra Nhậm Kiều Sơ bảo trâu già gặm cỏ non là ý này!”Cố Gia Ý cảm thấy như có sét đánh ngang tai, làm ơn nói cho cô biết vì sao một cô gái dịu dàng lại có thể nói những câu như vậy được?Nhậm Tô đang đứng ở một bên đeo tạp dề, vẻ mặt nghiêm túc liếc cô gái tóc dài một cái, sau đó nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Cố Gia Ý: “Em đừng để ý cô ấy, cứ qua bên kia ngồi đợi một xíu đi, đồ ăn sẽ xong sớm thôi.”Hơi thở của Nhậm Tô lướt qua tai Cố Gia Ý, giọng nói của anh khi trầm khi bổng khiến mặt Cố Gia Ý phút chốc “bùm” một cái, đỏ hết cả lên, dù đang bị cô gái tóc dài kéo lại sô pha ngồi nhưng trong lòng cô vẫn nóng như lửa đốt. Chỉ đến khi bị nhét vào miệng một miếng dưa lưới Hami, Cố Gia Ý mới nhận ra nãy giờ mình trông ngu ngốc bao nhiêu.Thôi chết, mày lại để sắc đẹp mê hoặc nữa rồi!“Xin chào, chúng ta chung họ này, có khi là họ hàng cũng không biết chừng, chị tên Cố Du, là bạn gái của Triệu Úy Văn.” Cô gái tóc dài nở nụ cười chân thành, bắt đầu cùng Cố Gia Ý nói chuyện phiếm: “Có điều chị tò mò lắm, em bao nhiêu tuổi rồi? Thật sự cam tâm để tên Nhậm Tô kia trâu già gặm cỏ non sao?”Nhậm Kiều Sơ cười toe toét, Triệu Úy Văn cố nhịn cười, Dương Trạch đằng hắng vài tiếng, còn cô gái còn lại đang ngồi cùng họ chỉ khẽ nhíu mày đánh giá Cố Gia Ý từ trên xuống dưới.“Không phải đâu ạ, tôi với Nhậm Tô…” Cố Gia Ý nóng vội, theo bản năng mà muốn giải thích, chỉ là khi cô nhìn đến ánh mắt hóng hớt đầy ẩn ý của Cố Du thì đột nhiên có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt. Nên giải thích thế nào đây? Giải thích rằng họ chỉ là bạn bè bình thường thôi? Nói cô không may bị Nhậm Kiều Sơ dụ dỗ bắt cóc hay là tự thừa nhận bản thân mình bị sắc đẹp mê hoặc nên tung ta tung tăng tới đây?“Em gái, đừng sợ, cũng đừng giải thích, càng giải thích lại càng loạn hơn.” Cô gái xinh đẹp còn lại mặc một chiếc váy bohemian dài thanh thoát, khoác vai Cố Du cười nói: “Xin chào, chị tên Điền Hàm Dĩnh, em không cần để ý chuyện này đâu, nhưng chị cũng không ngại nếu em sẵn lòng kể cho chị nghe chuyện em quen biết Nhậm Tô như thế nào đâu?”Hơ… Mọi người có thể đừng manh động thế được không?Nhậm Kiều Sơ nhìn dáng vẻ như nuốt phải ruồi của Cố Gia, không nhịn được mà bò lăn ra cười: “Nghi Gia, cô thấy chưa, nhìn bọn họ thôi là cô đủ biết tôi ấm áp hiền lành cỡ nào rồi đúng không, phải công nhận tôi chính là một thiên sứ nhỏ đó!”“Ọe, Nhậm Kiều Sơ, thấy gớm quá!”Triệu Úy Văn chớp chớp đôi mắt đào hoa của mình rồi mang theo vẻ mặt tò mò nói với Cố Gia Ý: “Em gái, bọn tôi đều quen mặt cả rồi nên em cũng đừng lo lắng quá, ở địa bàn của Nhậm Tô thích làm gì thì cứ làm, dù sao sau này cũng là người một nhà mà đúng không.”Cố Gia Ý đỏ bừng mặt mũi, đảo mắt nhìn xung quanh đánh giá căn nhà của Nhậm Tô. Cô cứ tưởng nhà của anh sẽ giống trong tiểu thuyết miêu tả: chỉ có hai màu trắng đen, sạch bong kin kít, nhưng khi tận mắt nhìn thấy rồi, cô mới nhận ra một điều, tiểu thuyết thật ra đều là xạo chó cả.Nhà của Nhậm Tô không phải chỉ có hai màu trắng đen như cô nghĩ mà ngược lại, phong cách bài trí cực kỳ ấm áp. Phòng khách lấy màu trắng làm màu chủ đạo, trên cửa kính trong suốt treo một tấm rèm màu be với lớp vải mỏng được thêu những bông hoa mai nhạt màu, vì được ánh nắng bên ngoài chiếu vào mà tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt, mềm mại và ấm áp.Trên vách tường là một chiếc TV LCD, các mặt tường xung quanh có màu xanh lam chuyển dần sang xanh lục với những chiếc đèn nhỏ hình dạng không giống nhau bên trên. Phía trên trần phòng khách là một chiếc đèn pha lê lộng lẫy, Cố Gia Ý có hơi bất ngờ, không ngờ Nhậm Tô lại thích phong cách hoa lệ giống vậy, từ trước tới nay, cô vẫn luôn cho rằng một người đàn ông ấm áp, dịu dàng như anh sẽ chỉ thích những thứ có phong cách giản dị.Nối liền phòng khách là phòng bếp, cửa kính trong suốt ở bên đó đã được Nhậm Tô kéo ra, trên những cánh cửa được khảm một vài con cá chép, xuyên qua chúng, Cố Gia Ý nhìn đến bóng người quen thuộc mặc chiếc tạp dề màu xanh lam đang bận rộn nấu nướng. Từ chỗ của cô chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng của anh, nhưng dù chỉ có vậy vẫn đủ khiến cô tin chắc rằng Nhậm Tô khi bận rộn chính là Nhậm Tô đẹp trai nhất.Cố Gia Ý im lặng thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào chiếc gối màu hồng nhạt, nhìn chiếc TV trong phòng khách đang chiếu chương trình “Happy Camp”, tình cảm trong lòng cô dường như đã không thể khống chế nổi nữa, phải làm sao đây?Mấy người bên cạnh đã bắt đầu tám chuyện không ngừng, Cố Gia Ý vì để tránh việc mình sẽ lại trở thành đối tượng bị hóng hớt nên quyết định một mình lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào diễn đàn. Hiện tại cô thật sự cần bình tĩnh lại.Nghi Gia: Ôi mẹ ơi, đã đột nhập vào nhà rồi, hồi hộp quá.Hương Hương siêu dễ thương: Sao cơ? Tôi nhớ Nghi Gia nhà ta chỉ là một chiếc bình hoa nhỏ thôi mà?Viện trưởng Kiều: Tôi đã nói rồi mà, vì cô ấy chưa gặp qua người tốt hơn thôi!Nghi Gia: Cũng gần giống vậy!Viện trưởng Kiều: Lại chả à? Ai thấy đồ ngon mà không đến?Nghi Gia: Nhưng tôi chỉ muốn lặng lẽ làm một bình hoa thôi, một bình hoa nhỏ không chiếm nhiều diện tích.Đồng Tiểu Phỉ: Nếu vậy thì tôi sẽ đem cô đập thành từng mảnh, mảnh vỡ đầy đất, khỏi nhặt, đó chính là liêm sỉ cô làm rơi đó.Nghi Gia: /khóc lớn/Viện trưởng Kiều: /ôm ôm/Hương Hương siêu dễ thương: Mỗi lần xem biểu cảm này không hiểu sao tôi đều sẽ nghĩ tới cái cảnh người an ủi tát cho cái người đang khóc một cái, sau đó người đang khóc sẽ từ ghế trượt dài xuống rồi đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, biển rộng hoa nở xuân về.Đồng Tiểu Phỉ: Liên tưởng hay lắm, nhưng hãy đến Nghi Gia, thanks.Nghi Gia: ...Chịu hai cú đả kích liên tiếp, Cố Gia Ý quyết định dẹp điện thoại sang một bên và quyết tâm hôm nay sẽ không vào diễn đàn thêm một lần nào nữa. Uống thêm một cốc nước ấm, cô còn đang do dự có nên khui mấy hạt óc chó ra ăn hay không thì Nhậm Kiều Sơ ngồi kế bên đột nhiên kéo nhẹ cánh tay cô, “Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt quá, hôm nay là cơ hội hiếm có mà anh trai tôi xuống bếp đó, thế nên nhất định phải ăn cho thật đã. À đúng rồi, còn có món thịt lợn hầm rau cải và mận khô yêu thích của cô nữa, tôi chưa bao giờ thấy anh trai làm món đó đâu.”“Anh trai cô nấu ăn ngon lắm sao?” Vì sao chỉ có một mình Nhậm Tô bận rộn ở phòng bếp mà không có ai giúp đỡ anh thế?“Đúng rồi, hồi đó anh tôi tốt nghiệp đại học xong thì liền đi du học trường Pennsylvania ở Mỹ, cô biết rồi đó, ở nước ngoài mà mỗi ngày đều chỉ ăn hamburger với bít tết thì không khác gì cực hình cả. So với những du học sinh khác đều chấp nhận số phận, cảm thấy cơm no áo ấm là đủ rồi thì anh trai tôi lại khá kén ăn, vậy nên anh ấy liền học làm vài món, kết quả là cô út của tôi cũng phải tấm tắc khen ngợi đó.” Nhậm Kiều Sơ vừa nói ánh mắt vừa nhìn lên người Cố Gia Ý, “Nghe cô út tôi nói, cô không biết nấu ăn đúng không? Như vậy không phải vừa hay sao, cô xem anh trai tôi này, vô cùng có đức hạnh, biết ra ngoài kiếm tiền lại còn có thể xuống bếp, tuyệt đối là một người đàn ông tốt. Thế nào, có hứng thú làm chị dâu của tôi không?”Tay nghề Nhậm Tô tốt đến thế sao? Đúng là biết cách mê hoặc cô mà!“Thật đó, cô đừng nghĩ tôi nói xạo nha, anh trai tôi thật sự là một người đàn ông tốt, nếu như anh ấy không phải là anh trai tôi thì tôi đã ra tay xử đẹp từ tám trăm năm trước rồi. Cũng may Tưởng Hoan Nhan đã chịu buông tha cho ông anh trai tốt của tôi.” Có lẽ vì đã nhận ra mình đã lỡ lời nhắc tới người không nên nhắc, Nhậm Kiều Sơ đột nhiên hoảng hốt lấy tay che miệng lại. Cha mạ ơi! Cô ấy len lén nhìn trộm bóng người đang bận rộn sau cánh cửa trong suốt, trong lòng thầm tức giận với chính mình, trời ơi đừng có làm hỏng việc nha!Hóa ra cô gái nhiều năm trước tên là Tưởng Hoan Nhan sao? Nếu như vừa rồi Cố Gia Ý hoàn toàn bị mê hoặc khi nghe những lời Nhậm Kiều Sơ nói thì hiện tại, khi cô ấy buột miệng nhắc tới ba chữ Tưởng Hoan Nhan, cô dường như đã hoàn toàn tỉnh ngộ.Cố Gia Ý, đừng lún vào quá sâu, đừng để bị mê hoặc nữa, Nhậm Tô không phải là người đàn ông mày có thể giữ được!Nghĩ ngợi một lúc, Cố Gia Ý gật gật đầu cười nói với Nhậm Kiều Sơ: “Thế thì tôi đi phòng bếp xem anh trai tốt của cô vậy!”Vào lúc này, cô thà một mình ở riêng với Nhậm Tô còn hơn phải nghe những người xung quanh hóng hớt về chuyện của cô và anh, Cố Gia Ý rất sợ, sợ rằng nghe quá nhiều, cô lại ảo tưởng là sự thật. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0