Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?
Chương 22
Sơn Hữu Mang Đình
2025-03-29 18:33:44
Trans: Thuỷ Tích
"Trịnh Ca, lần này Sở tổng không sang đây tìm anh ha."
Ngô Thành, người khi trước có xung đột với Thẩm Liên ở trước cửa phòng trang điểm lúc này đang đứng bên cạnh Trịnh Ca, giọng điệu chế nhạo, đáy mắt lại có hâm mộ bị cố ý che giấu đi.
Gã có biết chút ít về mối quan hệ đầy gút mắt này. Hai vị Thái Tử đều chết mê chết mệt Trịnh Ca, dâng thật nhiều tài nguyên tới trước mặt, ai mà không rung động?
Còn về Thẩm Liên, trong lòng Ngô Thành tràn ngập khinh thường.
Nhưng lý do khiến gã khinh thường không phải chướng mắt bộ dáng la liếm của Thẩm Liên, bởi vì nếu có một cơ hội, có lẽ Ngô Thành sẽ còn liếm dữ dội hơn vậy nữa ấy. Gã chỉ là thất vọng vì người tham gia trong đó không phải là bản thân mình mà thôi.
Thậm chí gã còn hay đặt mình vào đó, cảm thấy bản thân có thể làm tốt hơn Thẩm Liên, sẽ không đến mức rơi vào kết cục người người hô đánh như y.
Trịnh Ca mím môi cười nhạt: "Tôi với Sở tổng chỉ là bạn bình thường thôi."
Tuy nói thế nhưng Trịnh Ca cũng thầm thấy kinh ngạc.
Trước đây mỗi trường hợp có mặt mình thì ánh mắt Sở Dịch Lan đều sẽ luôn dành cho mình. Thời gian lâu rồi, Trịnh Ca cũng quen, dần dần không thấy sợ hãi nữa, lại càng cảm thấy buồn bực hơn.
Hắn ta không thích sự âm u trên người Sở Dịch Lan, mà trái lại, Chu Đường Tư tự tin ngạo mạn mới là phương hướng mà hắn ta muốn theo đuổi.
Trịnh Ca nghĩ đến đây đột nhiên trái tim đập nhanh hơn, lại là sự bất an quen thuộc đó. Hắn ta vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dịch Lan, lại phát hiện ánh mắt đối phương dừng trong một góc của tiệc rượu, lại nhìn theo, đã thấy sườn mặt trắng nõn lạnh lùng của Thẩm Liên.
Trái tim Trịnh Ca chợt nảy lên, Sở Dịch Lan đang ngắm Thẩm Liên?!
Giây tiếp theo, Sở Dịch Lan thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nghe Ninh Tư Hàm nói gì đó.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, Trịnh Ca thầm nghĩ.
Bên này, Thẩm Liên uống một ly rượu Sake xuống bụng. Sự đe dọa trong dự đoán không tồn tại, ngồi trước mặt y không phải ông chủ của Hưng Đồ mà là một công ty giải trí khác - tổng giám đốc của truyền thông Sao Mai. Nhưng sự dụ dỗ trong ánh mắt đó lại quá rõ ràng.
Phương Thịnh - Tổng giám đốc Sao Mai, khoảng bốn mươi tuổi, không phải là một người đàn ông trung niên đầu hói bụng bia, mà trái lại dáng người được giữ rất tốt, hai bên thái dương hơi muối tiêu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo mắt kính, mặt mày không tính quá xuất sắc nhưng khí chất rất tao nhã.
Phương Thịnh ném ra cành ô liu, đồng thời trong mắt lại không che giấu được sự thích thú dành cho Thẩm Liên.
Sao Mai, có nhiều con đường, bước được vào đó, Thẩm Liên sẽ có một bước phát triển mới, càng đừng nói nếu y có thể trở thành đầu quả tim của Phương Thịnh.
Thẩm Liên nâng ly rượu lên, thái độ khiêm tốn: "Cảm ơn Phương tổng cất nhắc, tiếc là tôi không có ý định này."
Phương Thịnh hơi nhướng mày lên, "Một cơ hội tốt như vậy, cậu chắc chứ?"
Thẩm Liên: "Chắc chắn."
Nói cho cùng thì Thẩm Liên đã quen thói kiêu ngạo, đời trước ở những giai đoạn khó khăn nhất cũng chưa từng dựa vào ai để hướng lên trên. Sống lại một đời đối với Thẩm Liên cũng như vậy, càng đừng nói đời này y gặp được Sở Dịch Lan.
Thẩm Liên thích ai, tình cảm dành cho đối phương nhất định phải sạch sẽ.
Phương Thịnh thấy Thẩm Liên nghiêm túc, không phải chiêu lạt mềm buộc chặt tuy rất bất mãn nhưng lại càng rung động hơn. Đàn ông trên đời đều có ham muốn chinh phục.
"Đây là danh thiếp của tôi." Phương Thịnh đưa cho Thẩm Liên: "Luôn chào đón cậu đổi ý bất kỳ lúc nào."
Vì lễ phép, Thẩm Liên vẫn nhận lấy, "Cảm ơn Phương tổng."
Sở Dịch Lan vừa lúc nhìn thấy một màn này, bầu không khí xung quanh người đàn ông đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Phùng Duyệt Sơn vội vàng đứng dậy, lách tới bên cạnh Chu Nguyên Lâm, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Em thua rồi, không biết anh có bệnh gì, đừng không vui lại đánh em."
Thẩm Liên tạm biệt Phương Thịnh, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Y hơi lôi kéo cổ áo, cảm thấy rượu Sake này làm ruột gan y nóng hết cả lên.
Sở Dịch Lan buông ly rượu: "Mấy cậu chơi đi."
Chu Nguyên Lâm: "Tôi không hiểu."
Phùng Duyệt Sơn: "Em cũng không hiểu."
Thật ra Trịnh Ca không chú ý tới Thẩm Liên. Nhưng do hôm nay Sở Dịch Lan không hề tỏ vẻ gì với hắn ta làm hắn ta chợt để ý tới. Dù gì gương mặt Sở Dịch Lan bị thương cũng một phần do hắn ta, bản thân không nói lời nào cũng không ổn lắm.
Cần phải nói chuyện đàng hoàng với Sở Dịch Lan, bảo Sở Dịch Lan hãy từ bỏ mình mà làm lại từ đầu đi, Trịnh Ca nghĩ vậy cũng đi theo vào toilet.
Toilet ở nơi này cũng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy.
Thẩm Liên rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng Sở Dịch Lan trong gương, lười biếng cười: "Sở gia."
Sở Dịch Lan thản nhiên: "Muốn đi Sao Mai?"
"Sở gia, điều kiện tiên quyết để em đến được Sao Mai chính là phải trở thành người bên gối của Phương tổng." Thẩm Liên nói rất chậm rãi, đôi mắt ẩn tình như là nhẹ nhàng cọ Sở Dịch Lan một chút.
Sắc mặt Sở Dịch Lan trầm xuống, bước nhanh tới bắt lấy tay phải của Thẩm Liên ấn ra phía sau lưng y, Thẩm Liên không thể không xoay người lại.
Sở Dịch Lan mưa gió sắp tới: "Cậu đồng ý rồi?"
Thẩm Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác say ngà ngà dâng lên, cũng không giả vờ nữa. Y không hề sợ hãi nói: "Sao lại không tin em đến thế?"
"Ừm, vậy chắc do em còn chưa cho anh đủ cảm giác an toàn rồi."
Tiếng lòng Sở Dịch Lan khẽ rung lên, nói: "Tôi thấy cậu nhận danh thiếp của Phương Thịnh."
"Mặt ngoài mà thôi." Thẩm Liên nói rồi dùng tay còn lại rút danh thiếp trong túi ra, xoa nắn rồi ném vào thùng rác, "Như vậy được chưa?"
Sở Dịch Lan lúng túng.
Trên đường tới đây, anh đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Nếu Thẩm Liên đồng ý, đừng nói vào Sao Mai, anh sẽ giải quyết luôn cả Sao Mai! Ăn của anh, ở nhà anh, cho dù chỉ là con chim sẻ trên danh nghĩa thôi cũng không thể vả mặt anh như vậy được.
Nhưng Sở Dịch Lan đã xem nhẹ, nếu chỉ đối đãi với một người hay lật lọng thì anh không đến mức phải tự đuổi theo chất vấn thế này.
Kết quả Thẩm Liên như đã thăm dò được chân thật trong lòng của anh, đứng nơi đó cười đến khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi.
"Sở Dịch Lan." Thẩm Liên đột nhiên nói: "Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em."
Sự nghiêm túc nơi đáy mắt y làm cho động tác của Sở Dịch Lan cứng lại.
"Sở gia? Ngài ở bên trong sao?" Một tiếng gọi thình lình ngắt ngang lời Thẩm Liên đang định nói. Thẩm Liên hơi tặc lưỡi, nhận ra là Trịnh Ca.
Sở Dịch Lan đang muốn buông Thẩm Liên ra thì đã bị y giữ chặt lấy eo, xoay người rồi bị kéo vào trong một phòng kho ở gần đó.
Trong khoảnh khắc Thẩm Liên khép cửa lại, Trịnh Ca bước vào.
Nhà kho rất sạch sẽ, lại trống rỗng không có thứ gì. Trừ tiếng tim đập kề sát nhau của hai người ra, chỉ còn lại tiếng bước chân mang tính thăm dò của Trịnh Ca ở bên ngoài.
"Vừa rồi anh sợ anh ta hiểu lầm?" Thẩm Liên nói rất nhỏ nhưng cũng không khó nghe ra là đang nghiến răng nghiến lợi.
Sở Dịch Lan nhíu mày, đáp lại bằng một khẩu hình: "Không phải."
Khoan đã, anh sợ cái gì? Lại còn trốn vào chỗ này nữa.
"Rốt cuộc có phải hay không, thử xem sẽ biết." Thẩm Liên nói.
Trên mặt Sở Dịch Lan đột nhiên xuất hiện kinh hoàng, không đợi anh có phản ứng, Thẩm Liên đã cười gian xảo.
Cảm giác mềm mại trên môi làm cho đại não của Sở Dịch Lan hoàn toàn ngừng hoạt động.
Uống rượu vào làm người ta to gan hơn!
Hôm nay, nụ hôn đầu tiên này, em nhất định phải tặng ra! Thẩm Liên thầm nghĩ.
Mùi rượu bung tỏa giữa môi răng, Sở Dịch Lan ngơ ngác. Toàn bộ đều do Thẩm Liên chủ động nhưng y cũng không để bụng, y lại mổ nhẹ vài cái nữa, đôi mắt hơi rũ xuống, gương mặt tái nhợt, hàng mi như lông quạ khẽ run rẩy tựa như tuyết mỏng mịn thổi từ trên đỉnh núi xuống, chỉ một hơi nóng cũng có thể tan chảy. Nhưng Sở Dịch Lan biết, đây đều là biểu hiện giả dối.
Một bàn tay to giữ chặt lấy sau gáy, Thẩm Liên lập tức ngẩng đầu lên, nụ hôn của Sở Dịch Lan đã rơi xuống.
Có thứ gì ở bên tai bạo nổ ầm ầm.
Tuy không có tiếng động lại rung động tới phế phủ cũng phải vỡ nát.
Thẩm Liên vô cùng hưng phấn, đắc ý. Y vòng lấy cổ Sở Dịch Lan, nhiệt tình đáp lại anh.
"Trịnh Ca, lần này Sở tổng không sang đây tìm anh ha."
Ngô Thành, người khi trước có xung đột với Thẩm Liên ở trước cửa phòng trang điểm lúc này đang đứng bên cạnh Trịnh Ca, giọng điệu chế nhạo, đáy mắt lại có hâm mộ bị cố ý che giấu đi.
Gã có biết chút ít về mối quan hệ đầy gút mắt này. Hai vị Thái Tử đều chết mê chết mệt Trịnh Ca, dâng thật nhiều tài nguyên tới trước mặt, ai mà không rung động?
Còn về Thẩm Liên, trong lòng Ngô Thành tràn ngập khinh thường.
Nhưng lý do khiến gã khinh thường không phải chướng mắt bộ dáng la liếm của Thẩm Liên, bởi vì nếu có một cơ hội, có lẽ Ngô Thành sẽ còn liếm dữ dội hơn vậy nữa ấy. Gã chỉ là thất vọng vì người tham gia trong đó không phải là bản thân mình mà thôi.
Thậm chí gã còn hay đặt mình vào đó, cảm thấy bản thân có thể làm tốt hơn Thẩm Liên, sẽ không đến mức rơi vào kết cục người người hô đánh như y.
Trịnh Ca mím môi cười nhạt: "Tôi với Sở tổng chỉ là bạn bình thường thôi."
Tuy nói thế nhưng Trịnh Ca cũng thầm thấy kinh ngạc.
Trước đây mỗi trường hợp có mặt mình thì ánh mắt Sở Dịch Lan đều sẽ luôn dành cho mình. Thời gian lâu rồi, Trịnh Ca cũng quen, dần dần không thấy sợ hãi nữa, lại càng cảm thấy buồn bực hơn.
Hắn ta không thích sự âm u trên người Sở Dịch Lan, mà trái lại, Chu Đường Tư tự tin ngạo mạn mới là phương hướng mà hắn ta muốn theo đuổi.
Trịnh Ca nghĩ đến đây đột nhiên trái tim đập nhanh hơn, lại là sự bất an quen thuộc đó. Hắn ta vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dịch Lan, lại phát hiện ánh mắt đối phương dừng trong một góc của tiệc rượu, lại nhìn theo, đã thấy sườn mặt trắng nõn lạnh lùng của Thẩm Liên.
Trái tim Trịnh Ca chợt nảy lên, Sở Dịch Lan đang ngắm Thẩm Liên?!
Giây tiếp theo, Sở Dịch Lan thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nghe Ninh Tư Hàm nói gì đó.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, Trịnh Ca thầm nghĩ.
Bên này, Thẩm Liên uống một ly rượu Sake xuống bụng. Sự đe dọa trong dự đoán không tồn tại, ngồi trước mặt y không phải ông chủ của Hưng Đồ mà là một công ty giải trí khác - tổng giám đốc của truyền thông Sao Mai. Nhưng sự dụ dỗ trong ánh mắt đó lại quá rõ ràng.
Phương Thịnh - Tổng giám đốc Sao Mai, khoảng bốn mươi tuổi, không phải là một người đàn ông trung niên đầu hói bụng bia, mà trái lại dáng người được giữ rất tốt, hai bên thái dương hơi muối tiêu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo mắt kính, mặt mày không tính quá xuất sắc nhưng khí chất rất tao nhã.
Phương Thịnh ném ra cành ô liu, đồng thời trong mắt lại không che giấu được sự thích thú dành cho Thẩm Liên.
Sao Mai, có nhiều con đường, bước được vào đó, Thẩm Liên sẽ có một bước phát triển mới, càng đừng nói nếu y có thể trở thành đầu quả tim của Phương Thịnh.
Thẩm Liên nâng ly rượu lên, thái độ khiêm tốn: "Cảm ơn Phương tổng cất nhắc, tiếc là tôi không có ý định này."
Phương Thịnh hơi nhướng mày lên, "Một cơ hội tốt như vậy, cậu chắc chứ?"
Thẩm Liên: "Chắc chắn."
Nói cho cùng thì Thẩm Liên đã quen thói kiêu ngạo, đời trước ở những giai đoạn khó khăn nhất cũng chưa từng dựa vào ai để hướng lên trên. Sống lại một đời đối với Thẩm Liên cũng như vậy, càng đừng nói đời này y gặp được Sở Dịch Lan.
Thẩm Liên thích ai, tình cảm dành cho đối phương nhất định phải sạch sẽ.
Phương Thịnh thấy Thẩm Liên nghiêm túc, không phải chiêu lạt mềm buộc chặt tuy rất bất mãn nhưng lại càng rung động hơn. Đàn ông trên đời đều có ham muốn chinh phục.
"Đây là danh thiếp của tôi." Phương Thịnh đưa cho Thẩm Liên: "Luôn chào đón cậu đổi ý bất kỳ lúc nào."
Vì lễ phép, Thẩm Liên vẫn nhận lấy, "Cảm ơn Phương tổng."
Sở Dịch Lan vừa lúc nhìn thấy một màn này, bầu không khí xung quanh người đàn ông đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Phùng Duyệt Sơn vội vàng đứng dậy, lách tới bên cạnh Chu Nguyên Lâm, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Em thua rồi, không biết anh có bệnh gì, đừng không vui lại đánh em."
Thẩm Liên tạm biệt Phương Thịnh, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Y hơi lôi kéo cổ áo, cảm thấy rượu Sake này làm ruột gan y nóng hết cả lên.
Sở Dịch Lan buông ly rượu: "Mấy cậu chơi đi."
Chu Nguyên Lâm: "Tôi không hiểu."
Phùng Duyệt Sơn: "Em cũng không hiểu."
Thật ra Trịnh Ca không chú ý tới Thẩm Liên. Nhưng do hôm nay Sở Dịch Lan không hề tỏ vẻ gì với hắn ta làm hắn ta chợt để ý tới. Dù gì gương mặt Sở Dịch Lan bị thương cũng một phần do hắn ta, bản thân không nói lời nào cũng không ổn lắm.
Cần phải nói chuyện đàng hoàng với Sở Dịch Lan, bảo Sở Dịch Lan hãy từ bỏ mình mà làm lại từ đầu đi, Trịnh Ca nghĩ vậy cũng đi theo vào toilet.
Toilet ở nơi này cũng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy.
Thẩm Liên rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng Sở Dịch Lan trong gương, lười biếng cười: "Sở gia."
Sở Dịch Lan thản nhiên: "Muốn đi Sao Mai?"
"Sở gia, điều kiện tiên quyết để em đến được Sao Mai chính là phải trở thành người bên gối của Phương tổng." Thẩm Liên nói rất chậm rãi, đôi mắt ẩn tình như là nhẹ nhàng cọ Sở Dịch Lan một chút.
Sắc mặt Sở Dịch Lan trầm xuống, bước nhanh tới bắt lấy tay phải của Thẩm Liên ấn ra phía sau lưng y, Thẩm Liên không thể không xoay người lại.
Sở Dịch Lan mưa gió sắp tới: "Cậu đồng ý rồi?"
Thẩm Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác say ngà ngà dâng lên, cũng không giả vờ nữa. Y không hề sợ hãi nói: "Sao lại không tin em đến thế?"
"Ừm, vậy chắc do em còn chưa cho anh đủ cảm giác an toàn rồi."
Tiếng lòng Sở Dịch Lan khẽ rung lên, nói: "Tôi thấy cậu nhận danh thiếp của Phương Thịnh."
"Mặt ngoài mà thôi." Thẩm Liên nói rồi dùng tay còn lại rút danh thiếp trong túi ra, xoa nắn rồi ném vào thùng rác, "Như vậy được chưa?"
Sở Dịch Lan lúng túng.
Trên đường tới đây, anh đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Nếu Thẩm Liên đồng ý, đừng nói vào Sao Mai, anh sẽ giải quyết luôn cả Sao Mai! Ăn của anh, ở nhà anh, cho dù chỉ là con chim sẻ trên danh nghĩa thôi cũng không thể vả mặt anh như vậy được.
Nhưng Sở Dịch Lan đã xem nhẹ, nếu chỉ đối đãi với một người hay lật lọng thì anh không đến mức phải tự đuổi theo chất vấn thế này.
Kết quả Thẩm Liên như đã thăm dò được chân thật trong lòng của anh, đứng nơi đó cười đến khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi.
"Sở Dịch Lan." Thẩm Liên đột nhiên nói: "Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em."
Sự nghiêm túc nơi đáy mắt y làm cho động tác của Sở Dịch Lan cứng lại.
"Sở gia? Ngài ở bên trong sao?" Một tiếng gọi thình lình ngắt ngang lời Thẩm Liên đang định nói. Thẩm Liên hơi tặc lưỡi, nhận ra là Trịnh Ca.
Sở Dịch Lan đang muốn buông Thẩm Liên ra thì đã bị y giữ chặt lấy eo, xoay người rồi bị kéo vào trong một phòng kho ở gần đó.
Trong khoảnh khắc Thẩm Liên khép cửa lại, Trịnh Ca bước vào.
Nhà kho rất sạch sẽ, lại trống rỗng không có thứ gì. Trừ tiếng tim đập kề sát nhau của hai người ra, chỉ còn lại tiếng bước chân mang tính thăm dò của Trịnh Ca ở bên ngoài.
"Vừa rồi anh sợ anh ta hiểu lầm?" Thẩm Liên nói rất nhỏ nhưng cũng không khó nghe ra là đang nghiến răng nghiến lợi.
Sở Dịch Lan nhíu mày, đáp lại bằng một khẩu hình: "Không phải."
Khoan đã, anh sợ cái gì? Lại còn trốn vào chỗ này nữa.
"Rốt cuộc có phải hay không, thử xem sẽ biết." Thẩm Liên nói.
Trên mặt Sở Dịch Lan đột nhiên xuất hiện kinh hoàng, không đợi anh có phản ứng, Thẩm Liên đã cười gian xảo.
Cảm giác mềm mại trên môi làm cho đại não của Sở Dịch Lan hoàn toàn ngừng hoạt động.
Uống rượu vào làm người ta to gan hơn!
Hôm nay, nụ hôn đầu tiên này, em nhất định phải tặng ra! Thẩm Liên thầm nghĩ.
Mùi rượu bung tỏa giữa môi răng, Sở Dịch Lan ngơ ngác. Toàn bộ đều do Thẩm Liên chủ động nhưng y cũng không để bụng, y lại mổ nhẹ vài cái nữa, đôi mắt hơi rũ xuống, gương mặt tái nhợt, hàng mi như lông quạ khẽ run rẩy tựa như tuyết mỏng mịn thổi từ trên đỉnh núi xuống, chỉ một hơi nóng cũng có thể tan chảy. Nhưng Sở Dịch Lan biết, đây đều là biểu hiện giả dối.
Một bàn tay to giữ chặt lấy sau gáy, Thẩm Liên lập tức ngẩng đầu lên, nụ hôn của Sở Dịch Lan đã rơi xuống.
Có thứ gì ở bên tai bạo nổ ầm ầm.
Tuy không có tiếng động lại rung động tới phế phủ cũng phải vỡ nát.
Thẩm Liên vô cùng hưng phấn, đắc ý. Y vòng lấy cổ Sở Dịch Lan, nhiệt tình đáp lại anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro