Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?
Chương 21
Sơn Hữu Mang Đình
2025-03-29 18:33:44
Trans: Thuỷ Tích
Phùng Duyệt Sơn xem không hiểu sóng ngầm giữa hai người đã bắt đầu tuôn trào, chỉ là cười nhạo: "Ôi chao, người này được anh chăm không tồi nha, tươi ngon mọng nước."
Chỗ nào là tôi chăm, Sở Dịch Lan thầm nghĩ. Thẩm Liên rất biết hưởng thụ, cả ngày dỗ dì Phân vui tươi hớn hở, tủ lạnh vốn một tuần phải đổi một lần, gần đây mới ba ngày đã trống không, y tẩm bổ không thiếu một bữa nào.
Phía sau Sở Dịch Lan còn có hai người đàn ông, đều là người không tầm thường, phân biệt gọi là Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm. Một người khiêm tốn toát ra vẻ quý ông, một người quần là áo lượt, đều là bạn bè thân thiết của Sở Dịch Lan.
Tầm mắt Thẩm Liên vẫn tỉnh bơ theo sát Sở Dịch Lan, sau đó xác định một chuyện: Người đàn ông không để ý tới Trịnh Ca.
Điều này làm Thẩm Liên rất hài lòng.
Điều duy nhất Trịnh Ca có thể khiến Thẩm Liên phải chú ý tới, chính là thái độ Sở Dịch Lan dành cho hắn ta.
Sau một thời gian tiếp xúc, Thẩm Liên cảm thấy Sở Dịch Lan không phải là một người mắt mù.
Cho nên có một lời giải thích khá hợp lý, chính là Trịnh Ca xuất hiện đúng vào lúc Sở Dịch Lan yếu ớt nhất. Thật ra vào thời điểm đó, ai xuất hiện đối với Sở Dịch Lan cũng không có gì khác nhau cả, anh chỉ là vừa lúc cần một sợi dây thừng để bám víu vào mà trèo lên thôi.
Trịnh Ca được cụ thể hoá thành như vậy, mới may mắn nhận được sự săn sóc từ Sở Dịch Lan.
Nhưng thứ này không phải thích, lại càng không phải là yêu.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu lầm, bao gồm cả bản thân Trịnh Ca.
Dường như Sở Dịch Lan vừa xuất hiện, hắn ta đã vô thức trốn ra phía sau Chu Đường Tư, tựa như rất muốn vạch rõ giới hạn vậy.
Càng buồn cười chính là tên khốn Chu Đường Tư cũng phối hợp che chở Trịnh Ca, dọn sẵn trận địa nghênh đón địch mà nói một câu "Có anh đây."
Phùng Duyệt Sơn không nghe thấy họ nói gì nhưng lại nhìn thấy cả quá trình khiến người căm ghét này, lập tức mắng: "Ai để ý tới bọn họ chứ?"
Đừng mong ngóng mấy người Phùng Duyệt Sơn sẽ có hảo cảm với Trịnh Ca. Con mẹ nó, người này rất không có lương tâm, từ khi mặt Dịch Lan gặp chuyện ngoài ý muốn tới giờ, hắn ta đã hỏi thăm mấy lần? Làm như anh em của họ là con thú dữ ăn thịt người không bằng.
Ánh mắt Sở Dịch Lan khẽ nhúc nhích, gần đây... Hình như anh không còn nghĩ tới Trịnh Ca nữa rồi.
Thẩm Liên chiếm giữ quá nhiều suy nghĩ và thời gian của anh. Cho dù không gặp mặt, thì đoá hoa tươi vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy như đang nhắc nhở anh có một người như thế tồn tại.
Nhiệt tình, lại to gan.
Mà gương mặt Trịnh Ca, cũng dần trở nên mơ hồ.
Cũng không phải là có mới nới cũ mà là sau khi giảm đi sự tập trung thì Sở Dịch Lan càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn, anh đối với Trịnh Ca càng nhiều là biết ơn vì một câu nói "Em sẽ ở bên cạnh anh" năm đó mà thôi.
Ai có thể tin tưởng, một Sở Dịch Lan kiêu ngạo máu lạnh cũng có lúc sợ cô đơn chứ?
Anh khát vọng ánh sáng, Trịnh Ca vừa lúc mang đến một tia sáng. Nhưng xét đến cùng, thứ Sở Dịch Lan cần là tia sáng đó chứ không phải là Trịnh Ca.
Anh chỉ là không cam lòng mà thôi. Vì sao đã cho anh rồi còn lấy về, không giống như Thẩm Liên...
Sở Dịch Lan khẽ chậc một tiếng, sao lại nghĩ tới Thẩm Liên nữa rồi?
Phùng Duyệt Sơn và hai người khác liếc nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sắc mặt Sở Dịch Lan biến hóa phức tạp.
Thế nhưng không hề tối tăm... Phùng Duyệt Sơn không thể không khâm phục Thẩm Liên, làm sao dỗ được? Bởi vì trước đây mỗi lần Sở Dịch Lan nhìn thấy Trịnh Ca thì tâm trạng đều sẽ suy sút, mà khi thấy Trịnh Ca ở cạnh Chu Đường Tư thì loại áp suất thấp kia...
Chu Nguyên Lâm vỗ tay, "Đến đây, chúng ta chơi chút gì cho vui vẻ đi."
Thứ gọi là vui vẻ chính là bảo người phụ trách gọi vài người trẻ tuổi xinh đẹp, có cả nam lẫn nữ tới, đa số đều ỷ vào có chút tiền vốn muốn đi lối tắt mà thôi.
Ninh Tư Hàm mở miệng: "Tôi không cần."
Chu Nguyên Lâm: "Con người cậu thật là chán muốn chết, mỗi lần gặp phải trường hợp này đều cái này không cần, cái kia không cần."
"Thôi." Phùng Duyệt Sơn cầm một ly rượu lên, sau khi nhìn lướt một vòng chỉ tay vào một cậu trai trẻ có gương mặt thanh tú trong đó nói: "Cậu, tới uống hai ly với Sở gia bọn tôi."
Cậu trai lập tức bưng ly rượu lên, nhanh tay lẹ chân đi tới, đứng trước mặt Sở Dịch Lan, "Sở gia..."
Cả người Sở Dịch Lan lập tức toả hơi lạnh.
Anh đột nhiên ngước mắt, thấy Thẩm Liên đã không còn cười, ánh mắt lạnh lẽo tựa như ngâm trong tuyết.
"Đừng để em ngửi thấy mùi của những người khác."
Đây là lời cảnh cáo Thẩm Liên đã từng dành cho anh.
Cũng không đợi suy nghĩ cẩn thận, Sở Dịch Lan đã giao cậu trai trẻ lại cho Phùng Duyệt Sơn.
Phùng Duyệt Sơn: "?"
Anh trai ơi không phải, em thích nữ mà!
"Không cần." Sở Dịch Lan lời ít ý nhiều.
Sở Dịch Lan không hề nghi ngờ, ly rượu của anh mà dám chạm với cậu trai này thì Thẩm Liên sẽ lập tức nhào tới húc một đầu gối vào chỗ nào đó phía dưới của anh ngay.
Ninh Tư Hàm nhìn qua, cười cười: "Giữ mình vì Trịnh Ca?"
Sở Dịch Lan nhíu mày: "Liên quan gì tới Trịnh Ca?"
Ninh Tư Hàm sửng sốt, lời này nói ra giống như chẳng có chút tình cảm nào với Trịnh Ca cả vậy.
Chu Nguyên Lâm nhận một nam một nữ, còn lại đều bị Phùng Duyệt Sơn đuổi đi.
Bên người vừa yên tĩnh trở lại, Phùng Duyệt Sơn đã sáp tới hỏi Sở Dịch Lan: "Không phải chứ, chuyện gì? Sao em không hiểu gì hết?"
Cậu có thể hiểu cái rắm, Sở Dịch Lan thầm nghĩ, cũng chưa từng yêu đương bao giờ. Có người tặng hoa cho cậu, có người chờ cậu về, có người trông coi quản lý cậu sao?
Thẩm Liên nói được thì làm được, Sở Dịch Lan biết rõ sự điên cuồng từ trong xương của người này.
Nhưng anh lại không thấy phản cảm, mà còn ngược lại. Một ly rượu mạnh xuống bụng, nghĩ đến ánh mắt tràn ngập tính chiếm hữu vừa rồi của Thẩm Liên, máu trong người Sở Dịch Lan bắt đầu sôi trào.
Chỉ có thể nhìn y, không cho phép bất kỳ kẻ nào mơ ước tới, thái độ của Thẩm Liên đã lấy lòng được Sở Dịch Lan, cũng mang tới cảm giác an toàn mà anh không thể miêu tả thành lời.
Sở Dịch Lan uống một hơi cạn sạch ly rượu, dựa vào trên sô pha, cách ánh đèn mập mờ cùng đám người mà âm u nhìn về phía Thẩm Liên.
Tôi không chạm.
Thẩm Liên cong môi cười khẽ, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Dịch Lan, khẽ hôn lên thành ly.
Trong nháy mắt, cảm giác bờ môi mỏng dán lên vết sẹo lại cuộn trào lên.
Đây là phần thưởng.
Thẩm Liên cười khẽ.
Lúc này không chỉ Phùng Duyệt Sơn, mà Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm đều tò mò nhìn chằm chằm Sở Dịch Lan. Làm sao vậy? Đang yên lành cậu đỏ mặt cái gì?!
Phùng Duyệt Sơn không thể tin nổi, giành lấy ly rượu của Sở Dịch Lan nếm thử mấy giọt còn sót lại. Là loại thường hay uống mà, không đến mức say chứ?
Giây tiếp theo, ánh mắt lạnh như băng của Sở Dịch Lan lướt qua, "Đổi ly khác."
Phùng Duyệt Sơn: "?"
"Con mẹ nó anh..." Trong đầu Phùng Duyệt Sơn đầy dấu chấm hỏi: "Làm anh em của anh bao nhiêu năm nay, chúng ta cũng xem như từ nhỏ ngủ chung trong một ổ chăn lớn lên, bây giờ anh chê em?"
"Không phải chê." Sở Dịch Lan thản nhiên nói.
Thôi quên đi, có nói Phùng Duyệt Sơn cũng không hiểu. Sở Dịch Lan nhìn dáng vẻ tăng động này của Phùng Duyệt Sơn đột nhiên cảm thấy hơi đáng thương.
"Bác Phùng giới thiệu cho cậu mấy cô gái, cậu không thích người nào cả à?"
Phùng Duyệt Sơn vốn không theo kịp mạch não của anh, chỉ có thể lúng ta lúng túng trả lời: "Em còn muốn chơi thêm vài năm nữa."
Sở Dịch Lan cười khẽ: "À, chẳng trách."
Phùng Duyệt Sơn: "???"
Lần đầu tiên, Phùng Duyệt Sơn muốn lấy chai rượu đập lên đầu Sở Dịch Lan. Anh đang đắc ý cái gì? Còn kỳ thị em?
Ninh Tư Hàm lắc đầu: "Xem không hiểu."
Chu Nguyên Lâm: "Xem ra tôi thật sự là một học sinh dở."
"Thẩm Liên?" Một nhân viên công tác đi lên trước, khách sáo: "Ông chủ chúng tôi cho mời."
Thẩm Liên khách sáo gật đầu.
Y và Sở Dịch Lan trông thì đang tự làm việc của mình, nhưng thật ra đối phương đang ở chỗ nào, làm cái gì, chỉ một ánh mắt là có thể khóa chặt lấy.
Phùng Duyệt Sơn xem không hiểu sóng ngầm giữa hai người đã bắt đầu tuôn trào, chỉ là cười nhạo: "Ôi chao, người này được anh chăm không tồi nha, tươi ngon mọng nước."
Chỗ nào là tôi chăm, Sở Dịch Lan thầm nghĩ. Thẩm Liên rất biết hưởng thụ, cả ngày dỗ dì Phân vui tươi hớn hở, tủ lạnh vốn một tuần phải đổi một lần, gần đây mới ba ngày đã trống không, y tẩm bổ không thiếu một bữa nào.
Phía sau Sở Dịch Lan còn có hai người đàn ông, đều là người không tầm thường, phân biệt gọi là Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm. Một người khiêm tốn toát ra vẻ quý ông, một người quần là áo lượt, đều là bạn bè thân thiết của Sở Dịch Lan.
Tầm mắt Thẩm Liên vẫn tỉnh bơ theo sát Sở Dịch Lan, sau đó xác định một chuyện: Người đàn ông không để ý tới Trịnh Ca.
Điều này làm Thẩm Liên rất hài lòng.
Điều duy nhất Trịnh Ca có thể khiến Thẩm Liên phải chú ý tới, chính là thái độ Sở Dịch Lan dành cho hắn ta.
Sau một thời gian tiếp xúc, Thẩm Liên cảm thấy Sở Dịch Lan không phải là một người mắt mù.
Cho nên có một lời giải thích khá hợp lý, chính là Trịnh Ca xuất hiện đúng vào lúc Sở Dịch Lan yếu ớt nhất. Thật ra vào thời điểm đó, ai xuất hiện đối với Sở Dịch Lan cũng không có gì khác nhau cả, anh chỉ là vừa lúc cần một sợi dây thừng để bám víu vào mà trèo lên thôi.
Trịnh Ca được cụ thể hoá thành như vậy, mới may mắn nhận được sự săn sóc từ Sở Dịch Lan.
Nhưng thứ này không phải thích, lại càng không phải là yêu.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu lầm, bao gồm cả bản thân Trịnh Ca.
Dường như Sở Dịch Lan vừa xuất hiện, hắn ta đã vô thức trốn ra phía sau Chu Đường Tư, tựa như rất muốn vạch rõ giới hạn vậy.
Càng buồn cười chính là tên khốn Chu Đường Tư cũng phối hợp che chở Trịnh Ca, dọn sẵn trận địa nghênh đón địch mà nói một câu "Có anh đây."
Phùng Duyệt Sơn không nghe thấy họ nói gì nhưng lại nhìn thấy cả quá trình khiến người căm ghét này, lập tức mắng: "Ai để ý tới bọn họ chứ?"
Đừng mong ngóng mấy người Phùng Duyệt Sơn sẽ có hảo cảm với Trịnh Ca. Con mẹ nó, người này rất không có lương tâm, từ khi mặt Dịch Lan gặp chuyện ngoài ý muốn tới giờ, hắn ta đã hỏi thăm mấy lần? Làm như anh em của họ là con thú dữ ăn thịt người không bằng.
Ánh mắt Sở Dịch Lan khẽ nhúc nhích, gần đây... Hình như anh không còn nghĩ tới Trịnh Ca nữa rồi.
Thẩm Liên chiếm giữ quá nhiều suy nghĩ và thời gian của anh. Cho dù không gặp mặt, thì đoá hoa tươi vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy như đang nhắc nhở anh có một người như thế tồn tại.
Nhiệt tình, lại to gan.
Mà gương mặt Trịnh Ca, cũng dần trở nên mơ hồ.
Cũng không phải là có mới nới cũ mà là sau khi giảm đi sự tập trung thì Sở Dịch Lan càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn, anh đối với Trịnh Ca càng nhiều là biết ơn vì một câu nói "Em sẽ ở bên cạnh anh" năm đó mà thôi.
Ai có thể tin tưởng, một Sở Dịch Lan kiêu ngạo máu lạnh cũng có lúc sợ cô đơn chứ?
Anh khát vọng ánh sáng, Trịnh Ca vừa lúc mang đến một tia sáng. Nhưng xét đến cùng, thứ Sở Dịch Lan cần là tia sáng đó chứ không phải là Trịnh Ca.
Anh chỉ là không cam lòng mà thôi. Vì sao đã cho anh rồi còn lấy về, không giống như Thẩm Liên...
Sở Dịch Lan khẽ chậc một tiếng, sao lại nghĩ tới Thẩm Liên nữa rồi?
Phùng Duyệt Sơn và hai người khác liếc nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sắc mặt Sở Dịch Lan biến hóa phức tạp.
Thế nhưng không hề tối tăm... Phùng Duyệt Sơn không thể không khâm phục Thẩm Liên, làm sao dỗ được? Bởi vì trước đây mỗi lần Sở Dịch Lan nhìn thấy Trịnh Ca thì tâm trạng đều sẽ suy sút, mà khi thấy Trịnh Ca ở cạnh Chu Đường Tư thì loại áp suất thấp kia...
Chu Nguyên Lâm vỗ tay, "Đến đây, chúng ta chơi chút gì cho vui vẻ đi."
Thứ gọi là vui vẻ chính là bảo người phụ trách gọi vài người trẻ tuổi xinh đẹp, có cả nam lẫn nữ tới, đa số đều ỷ vào có chút tiền vốn muốn đi lối tắt mà thôi.
Ninh Tư Hàm mở miệng: "Tôi không cần."
Chu Nguyên Lâm: "Con người cậu thật là chán muốn chết, mỗi lần gặp phải trường hợp này đều cái này không cần, cái kia không cần."
"Thôi." Phùng Duyệt Sơn cầm một ly rượu lên, sau khi nhìn lướt một vòng chỉ tay vào một cậu trai trẻ có gương mặt thanh tú trong đó nói: "Cậu, tới uống hai ly với Sở gia bọn tôi."
Cậu trai lập tức bưng ly rượu lên, nhanh tay lẹ chân đi tới, đứng trước mặt Sở Dịch Lan, "Sở gia..."
Cả người Sở Dịch Lan lập tức toả hơi lạnh.
Anh đột nhiên ngước mắt, thấy Thẩm Liên đã không còn cười, ánh mắt lạnh lẽo tựa như ngâm trong tuyết.
"Đừng để em ngửi thấy mùi của những người khác."
Đây là lời cảnh cáo Thẩm Liên đã từng dành cho anh.
Cũng không đợi suy nghĩ cẩn thận, Sở Dịch Lan đã giao cậu trai trẻ lại cho Phùng Duyệt Sơn.
Phùng Duyệt Sơn: "?"
Anh trai ơi không phải, em thích nữ mà!
"Không cần." Sở Dịch Lan lời ít ý nhiều.
Sở Dịch Lan không hề nghi ngờ, ly rượu của anh mà dám chạm với cậu trai này thì Thẩm Liên sẽ lập tức nhào tới húc một đầu gối vào chỗ nào đó phía dưới của anh ngay.
Ninh Tư Hàm nhìn qua, cười cười: "Giữ mình vì Trịnh Ca?"
Sở Dịch Lan nhíu mày: "Liên quan gì tới Trịnh Ca?"
Ninh Tư Hàm sửng sốt, lời này nói ra giống như chẳng có chút tình cảm nào với Trịnh Ca cả vậy.
Chu Nguyên Lâm nhận một nam một nữ, còn lại đều bị Phùng Duyệt Sơn đuổi đi.
Bên người vừa yên tĩnh trở lại, Phùng Duyệt Sơn đã sáp tới hỏi Sở Dịch Lan: "Không phải chứ, chuyện gì? Sao em không hiểu gì hết?"
Cậu có thể hiểu cái rắm, Sở Dịch Lan thầm nghĩ, cũng chưa từng yêu đương bao giờ. Có người tặng hoa cho cậu, có người chờ cậu về, có người trông coi quản lý cậu sao?
Thẩm Liên nói được thì làm được, Sở Dịch Lan biết rõ sự điên cuồng từ trong xương của người này.
Nhưng anh lại không thấy phản cảm, mà còn ngược lại. Một ly rượu mạnh xuống bụng, nghĩ đến ánh mắt tràn ngập tính chiếm hữu vừa rồi của Thẩm Liên, máu trong người Sở Dịch Lan bắt đầu sôi trào.
Chỉ có thể nhìn y, không cho phép bất kỳ kẻ nào mơ ước tới, thái độ của Thẩm Liên đã lấy lòng được Sở Dịch Lan, cũng mang tới cảm giác an toàn mà anh không thể miêu tả thành lời.
Sở Dịch Lan uống một hơi cạn sạch ly rượu, dựa vào trên sô pha, cách ánh đèn mập mờ cùng đám người mà âm u nhìn về phía Thẩm Liên.
Tôi không chạm.
Thẩm Liên cong môi cười khẽ, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Dịch Lan, khẽ hôn lên thành ly.
Trong nháy mắt, cảm giác bờ môi mỏng dán lên vết sẹo lại cuộn trào lên.
Đây là phần thưởng.
Thẩm Liên cười khẽ.
Lúc này không chỉ Phùng Duyệt Sơn, mà Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm đều tò mò nhìn chằm chằm Sở Dịch Lan. Làm sao vậy? Đang yên lành cậu đỏ mặt cái gì?!
Phùng Duyệt Sơn không thể tin nổi, giành lấy ly rượu của Sở Dịch Lan nếm thử mấy giọt còn sót lại. Là loại thường hay uống mà, không đến mức say chứ?
Giây tiếp theo, ánh mắt lạnh như băng của Sở Dịch Lan lướt qua, "Đổi ly khác."
Phùng Duyệt Sơn: "?"
"Con mẹ nó anh..." Trong đầu Phùng Duyệt Sơn đầy dấu chấm hỏi: "Làm anh em của anh bao nhiêu năm nay, chúng ta cũng xem như từ nhỏ ngủ chung trong một ổ chăn lớn lên, bây giờ anh chê em?"
"Không phải chê." Sở Dịch Lan thản nhiên nói.
Thôi quên đi, có nói Phùng Duyệt Sơn cũng không hiểu. Sở Dịch Lan nhìn dáng vẻ tăng động này của Phùng Duyệt Sơn đột nhiên cảm thấy hơi đáng thương.
"Bác Phùng giới thiệu cho cậu mấy cô gái, cậu không thích người nào cả à?"
Phùng Duyệt Sơn vốn không theo kịp mạch não của anh, chỉ có thể lúng ta lúng túng trả lời: "Em còn muốn chơi thêm vài năm nữa."
Sở Dịch Lan cười khẽ: "À, chẳng trách."
Phùng Duyệt Sơn: "???"
Lần đầu tiên, Phùng Duyệt Sơn muốn lấy chai rượu đập lên đầu Sở Dịch Lan. Anh đang đắc ý cái gì? Còn kỳ thị em?
Ninh Tư Hàm lắc đầu: "Xem không hiểu."
Chu Nguyên Lâm: "Xem ra tôi thật sự là một học sinh dở."
"Thẩm Liên?" Một nhân viên công tác đi lên trước, khách sáo: "Ông chủ chúng tôi cho mời."
Thẩm Liên khách sáo gật đầu.
Y và Sở Dịch Lan trông thì đang tự làm việc của mình, nhưng thật ra đối phương đang ở chỗ nào, làm cái gì, chỉ một ánh mắt là có thể khóa chặt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro