Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 183

Sơn Hữu Mang Đình

2025-03-29 18:33:44

Trans: Thuỷ Tích

Cuối cùng, người quản lý xua tay chỉ ra ngoài, ý bảo Trịnh Ca mau đi đi.

Rất rõ ràng, thương lượng không thành công.

Trịnh Ca đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ lên, sau đó quay đầu đi nổi giận với trợ lý. Cậu trợ lý đã quen rồi, vẫn hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, ánh mắt cũng chẳng hề thay đổi. Tiếp đó, Trịnh Ca thấy được Thẩm Liên.

Gương mặt tiều tụy đó lập tức trở nên trắng bệch.

Cho nên mới nói, con người sống trên đời nên hạn chế mất lòng người khác, không chắc được ngày nào đó sẽ vật đổi sao dời.

Nguyên thân cũng từng bị ép tới lụn bại, đè thấp danh dự muốn tìm một lối ra nhưng Chu Đường Tư và Trịnh Ca lại không cho. Thậm chí cũng từng có cảnh tượng thế này, Trịnh Ca đứng giữa được mọi người ca tụng, còn nguyên thân trốn trong bóng râm như con chó rơi xuống nước.

Đến bây giờ Thẩm Liên cũng không biết vì sao mình lại đến thế giới này. Nhưng y vẫn cảm nhận được những thứ nguyên thân từng trải qua: xa lánh, chèn ép, cuối cùng phát bệnh tim đau đớn rời đi thế giới này trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, tất cả đều là sự thật.

Thẩm Liên vừa uống nước vừa thưởng thức sắc mặt của Trịnh Ca. Đợi đến khi đối phương đã dần thẹn quá thành giận mới thản nhiên thu tầm mắt về, trở lại dưới ánh đèn pha tiếp tục quay quảng cáo.

Một màn này đâm sâu vào Trịnh Ca nhưng gã không có đuổi theo như trước mà là xoay người vội vàng tháo chạy.

Khi trước Thẩm Liên là bị người người hô đánh, bây giờ đã hào quang chói mắt, Trịnh Ca không dám.

Bên tai anh ta xuất hiện âm thanh hỗn tạp, nện bước rất nhanh, cậu trợ lý trẻ vừa vội vàng đuổi theo vừa thầm tức giận mắng. Bình thường chẳng phải yếu ớt nhiều bệnh sao? Gọi điện cho sếp Chu không khóc thì chính là cãi vả làm ầm lên, hôm nay nằm viện ngày mai lại muốn chết, chẳng phải bây giờ đã khỏe mạnh rồi sao?

Lao ra cửa chính, gió thổi nghiêng giọt mưa, tạt thẳng lên mặt.

Trịnh Ca mới tỉnh táo lại.

Ánh mắt gã trở nên hốt hoảng, sau đó chẳng hiểu sao lại nhớ tới một ít chuyện cũ.

Gã và "Thẩm Liên" đều ra mắt trong một nhóm nam của chương trình sống còn.

"Thẩm Liên" khi đó là người mà thầy giáo dạy dạy nhảy cùng vài ông chủ yêu thích, thường xuyên cùng đi ăn cơm tụ tập. Đối với Trịnh Ca khi ấy còn là người mới, chẳng có chút tiếng tăm gì chỉ có vô cùng hâm mộ y.

Mà phía dưới sự hâm mộ này sẽ sinh ra bao nhiêu ganh tị, Trịnh Ca không nghĩ quá nhiều.

Nhưng đột nhiên có một ngày, cậu ấm có chỗ dựa lớn nhất trong nhóm có xung đột với "Thẩm Liên". Trong giới giải trí này, sói nhiều thịt ít, nổi tiếng trông thì đơn giản nhưng thật ra cần phải có thời cơ nghịch thiên. Mà thời cơ "Thẩm Liên" sắp cầm tới tay cứ vậy đã vụt mất.

Ngay khoảnh khắc biết được tin này, Trịnh Ca ngoài miệng thì nói thương tiếc nhưng trong lòng lại không kìm được kích động.

Có một lần Trịnh Ca bị thầy giáo mắng, một mình trốn trong phòng tập nhảy khóc. Chẳng bao lâu sau có tiếng bước chân đến gần, có người dịu giọng nói: "Lau đi."

Hai mắt Trịnh Ca đẫm lệ mông lung, ngẩng đầu thấy chính là "Thẩm Liên". Đối phương mới vừa bị cắt mất không ít tài nguyên, thế mà vẫn còn cười được.

"Cảm ơn." Trịnh Ca nhận lấy.

【Giả bộ cái gì, bây giờ cậu cũng khó giữ được mình thôi.】

"Đừng buồn." Thanh niên an ủi anh ta.

"Ừ." Trịnh Ca đáp.

【Chắc là cố ý chạy tới cười nhạo tôi chứ gì?】

Sắc mặt Trịnh Ca hiền lành, vô cùng tự nhiên cho nên "Thẩm  Liên" không hề nhận ra.

Một lần quan trọng nhất kia, "Thẩm Liên" được gọi đi ăn cơm với một đối tác nhãn hiệu lớn, Trịnh Ca lại sắp bị đá ra khỏi nhóm, hoảng hốt chạy tới cầu xin "Thẩm Liên". "Thẩm Liên" nghe xong, quay đầu đi tìm chú Lý - quản lý khi ấy của họ.

Bữa tiệc đêm đó vốn không đơn giản, chú Lý nhìn Trịnh Ca, thấy gương mặt cũng được cho nên đã đồng ý.

Trong tiệc rượu, lần đầu tiên Trịnh Ca gặp Chu Đường Tư. Con cháu nhà giàu lóa mắt như vậy hẳn là sẽ không bao giờ có giao thoa với anh ta. Nhưng chẳng bao lâu, Trịnh Ca nhìn thấy nhớ nhung cùng với yêu thích nào đó không thể giấu giếm trong mắt "Thẩm Liên".

Giây phút đó, một loại cảm xúc hoang đường từ trong lòng bành trướng trào ra ngoài.

"Thẩm Liên" cũng gần cút xéo rồi, y được thì tại sao mình lại không chứ?

Sau đó trong bữa tiệc hỗn loạn, Trịnh Ca cắn răng chịu đựng một ông già chấm mút trên người mình, sau đó phát hiện "Thẩm Liên" đỡ Chu Đường Tư lên lầu. Gã lấy cớ đi WC, lén đi theo lên. Trịnh Ca cho rằng "Thẩm Liên" muốn nhân lúc Chu Đường Tư say rượu bò lên giường đối phương. Trong lòng hèn mọn lại không ngừng hướng tới, dường như "Thẩm Liên" lúc nào cũng may mắn cả.

Nhưng ra ngoài dự đoán, "Thẩm Liên" chăm sóc Chu Đường Tư ngủ xong, múc nước ấm lau mặt cho gã, sau đó đứng bên giường một hồi lâu, không đụng tới một sợi lông nào.

Chu Đường Tư đã say mèm, "Thẩm Liên" cố hết sức dìu gã, cửa chưa đóng kín, vì thế Trịnh Ca đứng ngoài cửa nhìn thấy rõ ràng.

Thế nhưng là thật lòng, Trịnh Ca thầm nghĩ.

Thật ra Trịnh Ca cũng chưa yêu đương nhiều nhưng mỗi mối tình đều liên quan tới sắc dục không có ngoại lệ, bởi vì cái giới này chính là một thùng nhuộm to lớn. Nhưng loại hành động chạm nhiều thêm một chút cũng cảm thấy là xúc phạm như "Thẩm  Liên", không phải thích thật lòng thì còn có thể là gì?

Trịnh Ca cũng không biết nghĩ thế nào, trước khi "Thẩm Liên" rời đi, anh ta lén đẩy cửa lẻn vào nhà vệ sinh.

Sau khi "Thẩm Liên" đi rồi, Trịnh Ca tựa như si mê đi tới bên giường ngắm nhìn Chu Đường Tư, tựa như đối phương không phải một người mà là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nào đó vậy. Tham lam lướt qua mi mắt nhưng Trịnh Ca lại không dám, lỡ như bị trả thù thì mười cái mạng của gã cũng không đủ đền lại. Nhưng vừa mới xoay người, cổ tay đã bị người nắm lấy.

"Cậu đưa tôi lên?" Chu Đường Tư vẫn còn say, nheo mắt nhìn chằm chằm Trịnh Ca.

Cơ hội tới rồi, trong lòng có một âm thanh nói cho Trịnh Ca.

"Sếp Chu, anh say rồi." Trịnh Ca nghiêng người, bởi vì có người từng bảo mặt nghiêng của gã trông rất thuần khiết.

Trịnh Ca đánh cược, Chu Đường Tư sẽ thích kiểu này.

"Thẩm Liên" tiếp rượu đến hừng đông, Trịnh Ca và Chu Đường Tư lại bừa bãi cả đêm trong phòng.

Chỉ cần Chu Đường Tư tỉnh táo thì đây cũng là một chuyện rất tốt đối với Trịnh Ca, cho dù chỉ là tình duyên ngắn ngủi cũng có thể thay đổi được cảnh khốn cùng trước mắt.

Không ngừng lại ở đó, Chu Đường Tư gần như là mê mẩn Trịnh Ca chỉ trong một đêm.

"Thẩm Liên" uống tới sắp chảy máu dạ dày, khi nhìn thấy Trịnh Ca kinh ngạc tới nhảy dựng, trong mắt đều là lo lắng: "Anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh..."

Giây tiếp theo, một bàn tay khoác lên vài Trịnh Ca. Chu Đường Tư ôm người vào lòng, Trịnh Ca nghiêng đầu, để lộ dấu hôn rõ ràng trên cổ.

"Thẩm Liên" lập tức ngẩn ngơ.

Cả linh hồn Trịnh Ca đều đang phát điên.

【Vẻ mặt cậu thật sự rất là buồn cười đó, sao không giả vờ nữa đi?】

Cả người "Thẩm Liên" đều là mùi rượu, quần áo mất trật tự, phía sau đều là ông chủ đã say mèm. Chu Đường Tư nhìn lướt qua, giống như đã có định vị cho thân phận của y. Sắc mặt gã đàn ông lạnh nhạt, ôm lấy Trịnh Ca xoay người rời đi: "Đó là ai vậy?"

Trịnh Ca nhỏ giọng: "Một người cùng công ty..."

"Về sau qua lại ít thôi."

"Thẩm Liên" nghe thấy Chu Đường Tư nói một câu như vậy.

"Thẩm Liên" khi đó không biết thứ gì gọi là "Đường đời do ý trời", y chỉ cảm thấy cho dù mình có chân thành tới cỡ nào, lại khắc hai chữ "trong sạch" lên mặt thì Chu Đường Tư cũng không thèm tin. Hai người họ lôi kéo chính mình cùng rơi vào trò hề "Em/Anh có yêu anh/em không". Mà "Thẩm Liên" đều nhận hết toàn bộ tiếng chửi rủa cùng cười nhạo vô tận từ thế giới bên ngoài, không vì cái gì khác mà chỉ vì y trao một trái tim chân thành.

Thứ ngay cả người nhìn trộm như Trịnh Ca đều có thể liếc mắt đã thấy rõ mà Chu Đường Tư lại như bị che mắt.

Lúc sau, Trịnh Ca tiến từng bước về phía trước, ngay cả anh ta cũng cho rằng bản thân chính là con cưng của số mệnh.

Nhưng đường đời luôn sẽ có điểm cuối.

Trịnh Ca không biết, đêm đó Sở Dịch Lan chặn người lại, khi "Thẩm Liên" lại mở mắt ra thì báo ứng của anh ta cũng đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Số ký tự: 0