Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 17

Sơn Hữu Mang Đình

2025-03-29 18:33:44

Trans: Thuỷ Tích

Nghe thấy những lời này của Thẩm Liên, trên mạng đã bùng nổ.

[Con dao vừa mới giơ lên đã đặt trở về chỗ cũ. Này, nghe không giống đang miêu tả Chu Đường Tư lắm.]

[Chỉ có thể nói, Thẩm một đầu chỉ nghĩ yêu đương nào đó đã tỉnh ngộ rồi nhưng không nhiều lắm. Bịa đặt ra mấy thứ này, cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao?]

[Đã nói rồi, vòng bạn bè của cậu ta chỉ có bao nhiêu đó, đã sớm bị cư dân mạng moi ra sạch rồi. Trong số đó, không có ai để đầu đinh lại đẹp trai cả, được chứ?]

Đúng vậy, một người đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với những người biết quá rõ về bạn thì biểu hiện của bạn như là đang giả vờ vậy.

Khi trước lúc Thẩm Liên bị đưa lên hot search, cả gia phả cũng đã bị lục lọi một phen rồi. Không nói quá, có lẽ antifan và fan nhà khác còn hiểu rõ bản thân y hơn chính y nữa.

Đối với lý do thoái thác này của Thẩm Liên, phần lớn mọi người đều rất bình tĩnh, không khỏi cười nhạt.

[Nhưng tôi thấy vẻ mặt của Thẩm Liên, không giống giả...]

[Chị gái lầu trên, nếu cô không chê thì đi xem thái độ khi Thẩm Liên la liếm Chu Đường Tư hồi trước đi, đó mới gọi là chân thật.]

Vô hình trung, "thành kiến" của cư dân mạng dành cho Thẩm Liên đã có thêm một tầng bảo vệ.

Ai có thể nghĩ đến, người này vừa ra tay đã trở thành quân át chủ bài chứ.

Rõ ràng Chu Oánh Ngọc cũng cho là như vậy, cô cảm thấy hơi đột ngột và kinh ngạc nhưng sau khi ngẫm lại, vạch rõ giới hạn với Chu Đường Tư chính là một trong những cách thức xoay chuyển dư luận nhanh nhất hiện giờ.

Thẩm Liên nướng cá xong, tìm mấy cái lá lớn gói lại, bọc bùn đất xung quanh để giữ nóng, sau đó cùng Chu Oánh Ngọc đi trở về đường cũ.

Chu Oánh Ngọc tự đan vòng hoa, gặp phải chỗ hơi vụng về, Thẩm Liên sẽ nhận lấy xử lý giúp cô. Hai người đi một chút dừng một chút, không thiếu đồ ăn cũng không thiếu nước uống, quả thật rất thoải mái tự tại.

Mà hai đội khác đã có thể dùng rối loạn để hình dung.

Tuy Triệu Lâm và Phương Khoa chỉ có hai người nhưng cũng động não tự chế ra cái xiên cá, rồi dùng dây leo đan tạm thành một tấm lưới, biện pháp gì cũng dùng hết. Tuy không nghịch thiên như Thẩm Liên, tốt xấu cũng bắt được cá. Nhưng cả người ướt sũng, mồ hôi nhễ nhại.

Còn về phía Trịnh Ca, chỉ đổ mồ hôi vô ích chứ kết quả thì rất thảm hại.

Lý Gia Bác trông thì ổn nhưng không dùng được, mang theo gánh nặng thần tượng, không dám làm này không dám làm nọ. Nhưng cá hoang dại lại mặc kệ bạn có gánh nặng gì, "vù" một phát đã bỏ chạy thật xa.

Nước sông lạnh, một người con gái như Phùng Túc Túc chẳng bao lâu đã chịu không nổi.

Mà Trịnh Ca, máy bay hạng nặng trong đám ăn hại, còn không bằng Lý Gia Bác nữa, lại cộng thêm vết thương cũ nơi mắt cá chân vẫn đau râm ran, cho nên cũng chỉ làm liên lụy tới đồng đội mà thôi.

Đây mới là khắc họa chân thật của [Ngôi sao mạnh dạn hướng về phía trước]. Mấy mùa trước, khách mời gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế này đều là rất bình thường, tuyệt đối không giống như Thẩm Liên!

Tổ đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, thấy vậy cũng không phải vấn đề của họ, mà là vấn đề của Thẩm Liên.

[Đột nhiên phát hiện Oánh Ngọc rất hợp với phong cách nữ chính cuộc sống nơi ruộng nương này.]

[Phía trước có người thấy cô ấy quê mùa, nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, mặt mũi rõ ràng rất xinh đẹp.]

Con đường đến điểm chung cuộc dài đằng đẵng. Có lẽ do có người làm bạn lại thêm tâm trạng thoải mái, đến lúc mặt trời lặn Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc đã tìm tới nơi rồi.

Lại trò chuyện trong chốc lát, Thẩm Liên lấy cá ra, cùng Chu Oánh Ngọc mỗi người một con.

Có thể là do cá hoang dại, lại thêm mùi thơm thoang thoảng của lá cây xen lẫn bùn đất, Chu Oánh Ngọc cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Ăn được một nửa, Triệu Lâm và Phương Khoa cũng tới. Hai người khom lưng, mỗi người chống một cây gậy, thở hồng hộc tựa như ông lão tám mươi tuổi vậy, trông vô cùng chật vật.

Họ vừa nhìn thấy cá trên tay Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc cũng không thèm nhúc nhích nữa.

Phương Khoa nuốt nước miếng.

Thẩm Liên nhắc nhở: "Về đích."

Triệu Lâm lảo đảo tiến lên, hoàn thành báo danh ở chỗ nhân viên công tác.

"Về đích xong cũng không xem là đối thủ nữa." Thẩm Liên đưa nửa con cá còn lại cùng hơn nửa bình nước cho họ, "Phải không?"

"Ba của tôi!" Phương Khoa quỳ thẳng xuống đất nhận lấy, động tác trôi chảy khiến tất cả mọi người đều ngớ cả người ra.

Chu Oánh Ngọc cũng chia nửa con cá còn lại cho Triệu Lâm: "Anh Triệu, mau mau mau."

Phương Khoa một ngụm nước một miếng cá, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

[Ha ha ha ha ha! Chụp màn hình!]

[Không cười nổi nữa, mấy người xem đã giày vò đứa nhỏ thành ra thế nào kìa.]

[Mấy người đừng nói chứ, Thẩm Liên thật có nghĩa khí.]

[Ha hả, chó Thẩm định mua chuộc lòng người sao? Vậy sao lại cho Phương Khoa hết? Đội Trịnh Ca còn chưa về đến mà.]

Khoảng thời gian trước, Trịnh Ca giẫm lên Thẩm Liên để nổi, bắt được không ít tài nguyên, làm sao không đắc tội với người khác? Mà biểu hiện của hắn ta quá bình thường, fan lại kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên có rất nhiều người thấy chướng mắt.

[Fan Trịnh Ca, tôi nhịn các người lâu lắm rồi! Không phải các người mắc bệnh nặng gì đó chứ? Cá và nước là Thẩm Liên tự kiếm được, muốn cho ai thì cho người đó, Trịnh Ca là Thái Tử hả? Phải chừa lại cho anh ta?]

[Tôi thích lời phát biểu của cô, cô nhớ khoá hộp thư lại nha. Fan Trịnh Ca là vậy đó, hễ có thứ tốt đều phải là của anh trai họ ~]

[Dựa vào bò lên giường Chu Đường Tư để có tài nguyên, tưởng là bản thân trâu bò dữ lắm.]

[Đã muốn nói từ lâu rồi. Một người làm kinh doanh như Chu Đường Tư cả ngày ngâm mình trong giới giải trí để làm gì? Muốn ra mắt thì phải mau lên, chứ qua hai năm nữa là thành quả dưa chuột già héo đó! Hai người mỗi ngày làm như đóng ngôn tình vậy, fan CP cũng nuốt trôi nữa.]

Khu bình luận lại là một hồi đại chiến giữa fan và anti nhưng mắng Thẩm Liên lại rất ít.

Tùy chuyện mà nói, Thẩm Liên ở chương trình tạp kỹ này biểu hiện quá lóa mắt.

Lại đợi gần một tiếng, sắc trời cũng tối sầm lại, đội Trịnh Ca mới chậm rì rì về đích.

Không bắt được năm ký cá, dựa theo kế hoạch ban đầu tổ chương trình giảm xuống cho họ còn ba ký, xem như chỉ tạm đạt chuẩn.

Trịnh Ca phịch mông ngồi dưới đất, trên quần áo cùng trên đùi đều dính bùn, kiểu tóc được chăm chút kỹ lưỡng cũng đã rối loạn, một khi sụp xuống là lập tức để lộ ra khuyết điểm của dáng đầu. Dáng vẻ phờ phạc khiến cho khí chất sạch sẽ cũng ảm đạm biến sắc, đương nhiên không thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Trịnh Ca nghe thấy tiếng ồn ào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Liên đang ngửa ra sau cười to, mặt mày sáng sủa.

Đôi tay đặt bên người không tự giác siết chặt lại.

Hắn ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm LIên, người này đứng giữa ánh mặt trời, xung quanh đều là lời khen ngợi dành cho y.

Buổi trực tiếp sau khi các khách mời gửi lời cảm ơn khán giả đã kết thúc.

Rating đã đột phá một tầm cao mới, mà sau đó đề tài cũng lên men ở các topic. Quả nhiên, Thẩm Liên bùng nổ hơn những người khác nhưng không phải do thái độ bị người mắng chửi.

Ngồi trên xe xuống núi, trợ lý Giang Dữu lập tức đưa nước ấm tới, "Anh Thẩm, hôm nay anh giỏi bùng nổ!"

"Được rồi." Thẩm Liên nhắm mắt nghỉ ngơi, "Vậy mau đưa anh Thẩm giỏi bùng nổ của cô về nhà đi, tôi mệt sắp chết rồi."

Giang Dữu khá tò mò làm sao Thẩm Liên lại ở trong khu nhà giàu tấc đất tấc vàng này nhưng dù gì cô cũng mới tới, dựa theo nguyên tắc nói ít sai ít cho nên cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi xuống xe, Thẩm Liên vịn cửa xe nói: "Có việc tôi sẽ gọi điện cho cô, không cần canh giữ hai mươi bốn giờ, tự mình chơi đi."

Giang Dữu xúc động: "Đã biết!"

Cửa vừa mở ra, dì Phân đã đi từ trong nhà bếp ra: "Tiểu Thẩm về rồi đấy à?"

"Dạ." Thẩm Liên uể oải đáp, "Dì Phân, cháu muốn ăn cá om dưa chua."

"Dì đi làm cho cháu ngay đây!"

Một tiếng "cạch" vang lên, có người từ phòng sách đi ra.

Thẩm Liên ngẩng đầu, thấy Sở Dịch Lan mặc quần áo ở nhà màu xám đậm đứng trước cửa cầu thang. Người đàn ông cắm một tay trong túi, đẹp trai đến không nói nên lời.

Trái tim Thẩm Liên đập thình thịch, ánh mắt y dưới ngọn đèn sáng rực lại ấm nóng, trong tiếng nói cũng để lộ mềm mại: "Sở gia."

Sở Dịch Lan không đáp lại, nhưng nơi Thẩm Liên không nhìn tới, đầu ngón tay khẽ vê nắn.

Thẩm Liên lại hỏi: "Có nhớ em không?"

Y mạnh dạn bày tỏ tình yêu, trong mỗi giây mỗi phút.

Sở Dịch Lan: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Số ký tự: 0