Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?
Chương 16
Sơn Hữu Mang Đình
2025-03-29 18:33:44
Trans: Thuỷ Tích
Cướp không được cái sọt, một đoàn người chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Liên.
Thẩm Liên nhún vai, "Bọn tôi đi trước, các vị cố lên."
Triệu Lâm chống eo bất đắc dĩ cười, được thôi.
Trịnh Ca - người vốn nên được ngàn người theo dõi của chương trình này, trừ được fan tâng bốc và gương mặt hơn người ra thì biểu hiện quả thật quá bình thường.
Mà hiện giờ, nếu bàn về gương mặt thì loại lóa mắt, ung dung thản nhiên của Thẩm Liên dường như cũng phải khiến hắn ta không thể so sánh được.
Trịnh Ca nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Liên, đáy mắt có âm u chợt lóe qua. Hắn ta mím môi, đây là biểu hiện thường thấy khi hắn ta cảm thấy bất an.
"Hì hì!" Chu Oánh Ngọc trốn trong một bụi cây, nhìn thấy Thẩm Liên mới dám đi ra.
Thẩm Liên cũng ngạc nhiên, y nhớ rõ Chu Oánh Ngọc rất sợ những nơi thế này bởi vì có nhiều sâu.
Tiếp đó, y chỉ lên bả vai Chu Oánh Ngọc.
Phía trên có một con bọ rùa.
Chu Oánh Ngọc quay đầu nhìn thấy, vẻ mặt lộ ghê tởm nhưng không thét lên hoặc tìm người giúp như trước mà là hít sâu một hơi, vươn tay búng nó đi.
Dường như cũng không khó khăn lắm.
Thẩm Liên giơ một ngón cái lên: "Tiến bộ rất nhiều."
"Hì hì!" Chu Oánh Ngọc được thực lực kéo theo, cảm thấy Thẩm Liên còn cất giấu vô số sát chiêu, vô cùng hào hứng hỏi: "Kế tiếp làm gì?"
"Vừa rồi nhân viên nói với tôi, nhiệm vụ thứ ba là đến địa điểm kết thúc, cố gắng chờ tới tám giờ tối."
Chu Oánh Ngọc chớp mắt mấy cái, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng bây giờ mới mấy giờ? Dưới tình huống không có nước không có đồ ăn, gắng gượng tới tám giờ tối?
Họ còn chưa ăn cơm trưa nữa!
Nhưng thoáng chốc Chu Oánh Ngọc đã nhớ ra, họ có cá!
Nhưng cũng không thể ăn sống được!
Thẩm Liên cong môi cười, trong màn ảnh có vẻ rất tự tin, lúc này khiến cho một đám người trẻ mới vừa tiến vào mê đắm đến loạn xà ngầu.
[A a a a a a! Ai vậy? Tôi muốn theo đuổi!]
[Cô gái nhỏ, cuộc đời cô còn dài, nên lựa chọn một thần tượng đáng tin chứ đừng vội vàng tiêu hao nhiệt tình trên người Thẩm Liên.]
[Cút đi! Người ta là đàn ông đích thực, chỉ thích Thẩm Liên đấy thì thế nào!]
["Chị gái" lầu trên, tôi rất phục "cô".]
"Tôi biết nhóm lửa nhưng rất phiền phức." Thẩm Liên giơ tay phải bị thương lên hỏi Chu Oánh Ngọc, "Ôm cây đợi thỏ, có biết không?"
Chu Oánh Ngọc: "?"
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Liên, Chu Oánh Ngọc theo y quẹo trái quẹo phải, sau đó dừng trước một con đường rộng lớn.
Lần đầu Chu Oánh Ngọc đến đây, tò mò: "Tới đây làm gì?"
"Cô không phát hiện sao? Nơi này là con đường mà người dân quanh đây nhất định phải đi qua nếu muốn lên núi đào thổ sản." Thẩm LIên nói tiếp: "Ngày đầu làm nhiệm vụ tôi đã phát hiện có người đi lên nhưng cách tuyến đường của chúng ta khá xa, sẽ không gặp được. Nhưng mấy hôm trước mới vừa đổ mưa, hôm nay trời lại nắng đẹp, rau dại thổ sản chắc chắn đã mọc lên không ít."
Chu Oánh Ngọc nghe mà như lọt vào trong sương mù: "Không hiểu."
Thẩm Liên liếm đôi môi khô khốc: "Đợi, lát nữa mang chị ăn uống no say!"
[ĐM, tôi cũng rất chờ mong!]
Trong lòng tổ chương trình xuất hiện linh cảm không lành.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm bốn người đeo gùi đi lên, nhìn cách ăn mặc chính là gia đình nông dân gần đây.
Họ vừa nhìn thấy hai người Thẩm Liên và camera lập tức hiểu ra, bởi vì nơi này quay chụp chương trình cũng không phải bí mật gì.
Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười chất phác, Thẩm Liên càng cười thật ôn hòa chói mắt như gió mùa xuân.
"Thím, chào buổi chiều." Thẩm Liên chọn một người y thấy dễ công phá nhất trong đó, vừa lên tiếng thì thím đã đỏ mặt.
Ông trời ơi! Sao lại có người đẹp trai đến vậy, thảo nào có thể trở thành ngôi sao.
"Ơi, sao thế?"
"Thím xem." Thẩm Liên giơ cá lên, "Cháu có thể dùng con cá này đổi chút đồ với thím không?"
Tổ chương trình: "????"
Cậu muốn làm gì?!
"Ôi chao, là cá dại à? Còn đã qua xử lý rồi." Trong đó có một bác trai biết hàng, rõ ràng rất vừa lòng, "Chàng trai trẻ muốn đổi cái gì?"
"Một cái bật lửa cùng với hai thứ gì đó có thể đựng nước."
Ông bác ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi hả?"
"Vâng, bọn cháu đang làm nhiệm vụ, mấy thứ này đều là vật dụng cần thiết."
"Dễ bàn." Ông bác cởi gùi xuống, lục lọi tìm kiếm ở bên trong một hồi, cuối cùng tìm được một cái chai không, còn có một ống tre hơi cũ, đưa cho Thẩm Liên, "Đựng nước không thành vấn đề, cậu xem được không?"
"Được, được, được." Thẩm Liên tháo dây thừng ra, "Đưa chú hai con cá, được không?"
"Nếu cậu đưa tôi hai con cá thì tôi sẽ thêm cho cậu một trái bắp, trên người tôi cũng không còn thứ khác."
Thẩm Liên nhận lấy trái bắp, đưa cho Chu Oánh Ngọc phía sau, "Ăn."
Chu Oánh Ngọc ngoạm một ngụm, hu hu hu, bắp nướng! Nóng hôi hổi! Rất là thơm!
Bác trai và thím là người một nhà, cuối cùng giao cho Thẩm Liên một cái bật lửa một đồng tiền rất bình thường rồi rời đi.
Hai con cá còn lại, Thẩm Liên không định dùng đổi đồ, đây là đồ ăn tối của y và Chu Oánh Ngọc.
Phó đạo diễn thở hồng hộc đuổi theo phía sau, nhìn thấy mấy thứ trên tay Thẩm Liên, kinh hãi nói không nên lời.
Thẩm Liên đánh đòn phủ đầu, "Đây không phải dụng cụ do tổ chương trình cung cấp, mà là dựa vào sức lao động và mồ hôi của tôi để trao đổi."
Phó đạo diễn chỉ vào Thẩm Liên, hung hăng giậm chân mấy cái.
[Ha ha ha ha ha! Tôi cười tới đá sụt núi lở tráng sĩ chết rồi!]
[Lợi hại nhất không phải đổi đồ. Tôi phát hiện từ rất sớm, Thẩm Liên đã nhớ nằm lòng toàn bộ địa hình xung quanh, năng lực quan sát và trí nhớ thật đáng sợ! Vì sao mấy mùa trước không xảy ra trường hợp này? Bởi vì tuyến đường làm nhiệm vụ cách đường nhỏ lên núi của người dân quá xa, các khách mời không lạc đường đã không tồi rồi, tìm được người dân để đổi đồ tựa như tìm thấy NPC ẩn giấu trong trò chơi vậy. Quá ghê gớm!]
[Vẻ mặt của phó đạo diễn đã đủ để ghi vào sách sử.]
Sở Dịch Lan mở khu bình luận ra xem, trong một loạt tiếng khen ngợi, bản thân cũng không tự nhận thấy khóe môi mình đã cong lên.
Chu Oánh Ngọc đưa một nửa trái bắp cho Thẩm Liên, Thẩm Liên nhận lấy không ăn mà bỏ vào trong túi.
Tìm thấy nguồn nước, y không ăn cũng không sao.
Dòng suối dễ tìm, đúng như người có kinh nghiệm đã chia sẻ trong khu bình luận, Thẩm Liên có một sức quan sát mà người thường khó có thể tưởng tượng được, tâm trạng của y rất ít khi bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi tìm được, Thẩm Liên súc rửa cái chai và ống tre mấy lần, uống đủ rồi mới dự định tại chỗ nhóm lửa, phải giải quyết con cá chứ không ở hoàn cảnh này rất dễ bị hư thối.
Thẩm Liên không cần Chu Oánh Ngọc giúp đỡ đã dùng tảng đá đắp thành một cái bếp nhỏ, xiên cành khô qua, bắt đầu nướng.
"Cũng là đang ghi hình chương trình, có nhiều người nhìn thấy, chứ không đốt lửa trong núi thế này chắc chắn phải ngồi tù không cãi được." Thẩm Liên cảm thán.
Chu Oánh Ngọc phát ra tiếng cười như chuông bạc.
"Thẩm Liên, cậu biết nhiều thứ chắc cũng biết dùng cành liễu đan nón chứ?"
"Có tay là được."
Chu Oánh Ngọc vui vẻ, "Vậy cậu đan một cái giúp tôi đi."
"Hì hì, nếu là trước đây thì tôi sẽ đan một cái cho chị ngay nhưng bây giờ không được."
Chu Oánh Ngọc tò mò: "Vì sao?"
"Giữ khoảng cách." Thẩm Liên không thèm để ý mà nhìn thẳng vào màn ảnh, tựa như cách mấy chục cây số, cách khe núi cùng biển người mà khóa chặt lấy Sở Dịch Lan đang xem trực tiếp trước màn hình, biểu lộ đáy lòng: "Người tôi thích rất nhạy cảm, hay nghĩ ngợi lung tung."
Chu Oánh Ngọc sửng sốt, sau đó chỉ thiếu điều chạy tới bịt miệng Thẩm Liên lại!
Đã khi nào rồi còn nhắc tới Chu Đường Tư nữa?
Khu bình luận lập tức bị che kín bởi tiếng mắng chửi, chỉ có Sở Dịch Lan là sợ ngây người.
Khoan đã! Chu Oánh Ngọc cẩn thận nghĩ lại, Chu Đường Tư đâu có nhạy cảm với hay nghĩ ngợi lung tung đâu! Lần trước cô đã từng gặp khi vị đó tới đón Trịnh Ca, chỉ có thể nói trên người tràn ngập khí chất tổng tài bá đạo thôi.
Chu Oánh Ngọc lập tức nhận ra, có thể không phải là Chu Đường Tư?
Lại nhớ tới ngày đó chính miệng Thẩm Liên nói Chu Đường Tư đen đủi...
Chu Oánh Ngọc hít sâu một hơi, tinh thần nhiều chuyện bốc cháy hừng hực. Hay đây là lý do thoái thác mà Thẩm Liên bịa ra nhằm vạch rõ giới hạn với Chu Đường Tư, để bắt đầu lại lần nữa?
Cho dù là thế nào, Chu Oánh Ngọc cũng không kìm được mà thuận theo lời y nói, hỏi, "Vậy người cậu thích là người thế nào?"
"Cao, một mét chín, rất đẹp trai, tôi chưa từng thấy ai mặc quần Tây áo sơ mi mà thắng được anh ấy cả. Đầu đinh, mày kiếm mắt sáng, nhìn thì lạnh như băng nhưng thật ra rất dịu dàng." Thẩm Liên nói rồi, trên mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo và yêu thích, "Tôi còn đang theo đuổi đây."
Trước màn hình máy tính, bốn bề im lặng, Sở Dịch Lan dùng hai tay che kín mặt.
Cướp không được cái sọt, một đoàn người chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Liên.
Thẩm Liên nhún vai, "Bọn tôi đi trước, các vị cố lên."
Triệu Lâm chống eo bất đắc dĩ cười, được thôi.
Trịnh Ca - người vốn nên được ngàn người theo dõi của chương trình này, trừ được fan tâng bốc và gương mặt hơn người ra thì biểu hiện quả thật quá bình thường.
Mà hiện giờ, nếu bàn về gương mặt thì loại lóa mắt, ung dung thản nhiên của Thẩm Liên dường như cũng phải khiến hắn ta không thể so sánh được.
Trịnh Ca nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Liên, đáy mắt có âm u chợt lóe qua. Hắn ta mím môi, đây là biểu hiện thường thấy khi hắn ta cảm thấy bất an.
"Hì hì!" Chu Oánh Ngọc trốn trong một bụi cây, nhìn thấy Thẩm Liên mới dám đi ra.
Thẩm Liên cũng ngạc nhiên, y nhớ rõ Chu Oánh Ngọc rất sợ những nơi thế này bởi vì có nhiều sâu.
Tiếp đó, y chỉ lên bả vai Chu Oánh Ngọc.
Phía trên có một con bọ rùa.
Chu Oánh Ngọc quay đầu nhìn thấy, vẻ mặt lộ ghê tởm nhưng không thét lên hoặc tìm người giúp như trước mà là hít sâu một hơi, vươn tay búng nó đi.
Dường như cũng không khó khăn lắm.
Thẩm Liên giơ một ngón cái lên: "Tiến bộ rất nhiều."
"Hì hì!" Chu Oánh Ngọc được thực lực kéo theo, cảm thấy Thẩm Liên còn cất giấu vô số sát chiêu, vô cùng hào hứng hỏi: "Kế tiếp làm gì?"
"Vừa rồi nhân viên nói với tôi, nhiệm vụ thứ ba là đến địa điểm kết thúc, cố gắng chờ tới tám giờ tối."
Chu Oánh Ngọc chớp mắt mấy cái, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng bây giờ mới mấy giờ? Dưới tình huống không có nước không có đồ ăn, gắng gượng tới tám giờ tối?
Họ còn chưa ăn cơm trưa nữa!
Nhưng thoáng chốc Chu Oánh Ngọc đã nhớ ra, họ có cá!
Nhưng cũng không thể ăn sống được!
Thẩm Liên cong môi cười, trong màn ảnh có vẻ rất tự tin, lúc này khiến cho một đám người trẻ mới vừa tiến vào mê đắm đến loạn xà ngầu.
[A a a a a a! Ai vậy? Tôi muốn theo đuổi!]
[Cô gái nhỏ, cuộc đời cô còn dài, nên lựa chọn một thần tượng đáng tin chứ đừng vội vàng tiêu hao nhiệt tình trên người Thẩm Liên.]
[Cút đi! Người ta là đàn ông đích thực, chỉ thích Thẩm Liên đấy thì thế nào!]
["Chị gái" lầu trên, tôi rất phục "cô".]
"Tôi biết nhóm lửa nhưng rất phiền phức." Thẩm Liên giơ tay phải bị thương lên hỏi Chu Oánh Ngọc, "Ôm cây đợi thỏ, có biết không?"
Chu Oánh Ngọc: "?"
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Liên, Chu Oánh Ngọc theo y quẹo trái quẹo phải, sau đó dừng trước một con đường rộng lớn.
Lần đầu Chu Oánh Ngọc đến đây, tò mò: "Tới đây làm gì?"
"Cô không phát hiện sao? Nơi này là con đường mà người dân quanh đây nhất định phải đi qua nếu muốn lên núi đào thổ sản." Thẩm LIên nói tiếp: "Ngày đầu làm nhiệm vụ tôi đã phát hiện có người đi lên nhưng cách tuyến đường của chúng ta khá xa, sẽ không gặp được. Nhưng mấy hôm trước mới vừa đổ mưa, hôm nay trời lại nắng đẹp, rau dại thổ sản chắc chắn đã mọc lên không ít."
Chu Oánh Ngọc nghe mà như lọt vào trong sương mù: "Không hiểu."
Thẩm Liên liếm đôi môi khô khốc: "Đợi, lát nữa mang chị ăn uống no say!"
[ĐM, tôi cũng rất chờ mong!]
Trong lòng tổ chương trình xuất hiện linh cảm không lành.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm bốn người đeo gùi đi lên, nhìn cách ăn mặc chính là gia đình nông dân gần đây.
Họ vừa nhìn thấy hai người Thẩm Liên và camera lập tức hiểu ra, bởi vì nơi này quay chụp chương trình cũng không phải bí mật gì.
Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười chất phác, Thẩm Liên càng cười thật ôn hòa chói mắt như gió mùa xuân.
"Thím, chào buổi chiều." Thẩm Liên chọn một người y thấy dễ công phá nhất trong đó, vừa lên tiếng thì thím đã đỏ mặt.
Ông trời ơi! Sao lại có người đẹp trai đến vậy, thảo nào có thể trở thành ngôi sao.
"Ơi, sao thế?"
"Thím xem." Thẩm Liên giơ cá lên, "Cháu có thể dùng con cá này đổi chút đồ với thím không?"
Tổ chương trình: "????"
Cậu muốn làm gì?!
"Ôi chao, là cá dại à? Còn đã qua xử lý rồi." Trong đó có một bác trai biết hàng, rõ ràng rất vừa lòng, "Chàng trai trẻ muốn đổi cái gì?"
"Một cái bật lửa cùng với hai thứ gì đó có thể đựng nước."
Ông bác ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi hả?"
"Vâng, bọn cháu đang làm nhiệm vụ, mấy thứ này đều là vật dụng cần thiết."
"Dễ bàn." Ông bác cởi gùi xuống, lục lọi tìm kiếm ở bên trong một hồi, cuối cùng tìm được một cái chai không, còn có một ống tre hơi cũ, đưa cho Thẩm Liên, "Đựng nước không thành vấn đề, cậu xem được không?"
"Được, được, được." Thẩm Liên tháo dây thừng ra, "Đưa chú hai con cá, được không?"
"Nếu cậu đưa tôi hai con cá thì tôi sẽ thêm cho cậu một trái bắp, trên người tôi cũng không còn thứ khác."
Thẩm Liên nhận lấy trái bắp, đưa cho Chu Oánh Ngọc phía sau, "Ăn."
Chu Oánh Ngọc ngoạm một ngụm, hu hu hu, bắp nướng! Nóng hôi hổi! Rất là thơm!
Bác trai và thím là người một nhà, cuối cùng giao cho Thẩm Liên một cái bật lửa một đồng tiền rất bình thường rồi rời đi.
Hai con cá còn lại, Thẩm Liên không định dùng đổi đồ, đây là đồ ăn tối của y và Chu Oánh Ngọc.
Phó đạo diễn thở hồng hộc đuổi theo phía sau, nhìn thấy mấy thứ trên tay Thẩm Liên, kinh hãi nói không nên lời.
Thẩm Liên đánh đòn phủ đầu, "Đây không phải dụng cụ do tổ chương trình cung cấp, mà là dựa vào sức lao động và mồ hôi của tôi để trao đổi."
Phó đạo diễn chỉ vào Thẩm Liên, hung hăng giậm chân mấy cái.
[Ha ha ha ha ha! Tôi cười tới đá sụt núi lở tráng sĩ chết rồi!]
[Lợi hại nhất không phải đổi đồ. Tôi phát hiện từ rất sớm, Thẩm Liên đã nhớ nằm lòng toàn bộ địa hình xung quanh, năng lực quan sát và trí nhớ thật đáng sợ! Vì sao mấy mùa trước không xảy ra trường hợp này? Bởi vì tuyến đường làm nhiệm vụ cách đường nhỏ lên núi của người dân quá xa, các khách mời không lạc đường đã không tồi rồi, tìm được người dân để đổi đồ tựa như tìm thấy NPC ẩn giấu trong trò chơi vậy. Quá ghê gớm!]
[Vẻ mặt của phó đạo diễn đã đủ để ghi vào sách sử.]
Sở Dịch Lan mở khu bình luận ra xem, trong một loạt tiếng khen ngợi, bản thân cũng không tự nhận thấy khóe môi mình đã cong lên.
Chu Oánh Ngọc đưa một nửa trái bắp cho Thẩm Liên, Thẩm Liên nhận lấy không ăn mà bỏ vào trong túi.
Tìm thấy nguồn nước, y không ăn cũng không sao.
Dòng suối dễ tìm, đúng như người có kinh nghiệm đã chia sẻ trong khu bình luận, Thẩm Liên có một sức quan sát mà người thường khó có thể tưởng tượng được, tâm trạng của y rất ít khi bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi tìm được, Thẩm Liên súc rửa cái chai và ống tre mấy lần, uống đủ rồi mới dự định tại chỗ nhóm lửa, phải giải quyết con cá chứ không ở hoàn cảnh này rất dễ bị hư thối.
Thẩm Liên không cần Chu Oánh Ngọc giúp đỡ đã dùng tảng đá đắp thành một cái bếp nhỏ, xiên cành khô qua, bắt đầu nướng.
"Cũng là đang ghi hình chương trình, có nhiều người nhìn thấy, chứ không đốt lửa trong núi thế này chắc chắn phải ngồi tù không cãi được." Thẩm Liên cảm thán.
Chu Oánh Ngọc phát ra tiếng cười như chuông bạc.
"Thẩm Liên, cậu biết nhiều thứ chắc cũng biết dùng cành liễu đan nón chứ?"
"Có tay là được."
Chu Oánh Ngọc vui vẻ, "Vậy cậu đan một cái giúp tôi đi."
"Hì hì, nếu là trước đây thì tôi sẽ đan một cái cho chị ngay nhưng bây giờ không được."
Chu Oánh Ngọc tò mò: "Vì sao?"
"Giữ khoảng cách." Thẩm Liên không thèm để ý mà nhìn thẳng vào màn ảnh, tựa như cách mấy chục cây số, cách khe núi cùng biển người mà khóa chặt lấy Sở Dịch Lan đang xem trực tiếp trước màn hình, biểu lộ đáy lòng: "Người tôi thích rất nhạy cảm, hay nghĩ ngợi lung tung."
Chu Oánh Ngọc sửng sốt, sau đó chỉ thiếu điều chạy tới bịt miệng Thẩm Liên lại!
Đã khi nào rồi còn nhắc tới Chu Đường Tư nữa?
Khu bình luận lập tức bị che kín bởi tiếng mắng chửi, chỉ có Sở Dịch Lan là sợ ngây người.
Khoan đã! Chu Oánh Ngọc cẩn thận nghĩ lại, Chu Đường Tư đâu có nhạy cảm với hay nghĩ ngợi lung tung đâu! Lần trước cô đã từng gặp khi vị đó tới đón Trịnh Ca, chỉ có thể nói trên người tràn ngập khí chất tổng tài bá đạo thôi.
Chu Oánh Ngọc lập tức nhận ra, có thể không phải là Chu Đường Tư?
Lại nhớ tới ngày đó chính miệng Thẩm Liên nói Chu Đường Tư đen đủi...
Chu Oánh Ngọc hít sâu một hơi, tinh thần nhiều chuyện bốc cháy hừng hực. Hay đây là lý do thoái thác mà Thẩm Liên bịa ra nhằm vạch rõ giới hạn với Chu Đường Tư, để bắt đầu lại lần nữa?
Cho dù là thế nào, Chu Oánh Ngọc cũng không kìm được mà thuận theo lời y nói, hỏi, "Vậy người cậu thích là người thế nào?"
"Cao, một mét chín, rất đẹp trai, tôi chưa từng thấy ai mặc quần Tây áo sơ mi mà thắng được anh ấy cả. Đầu đinh, mày kiếm mắt sáng, nhìn thì lạnh như băng nhưng thật ra rất dịu dàng." Thẩm Liên nói rồi, trên mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo và yêu thích, "Tôi còn đang theo đuổi đây."
Trước màn hình máy tính, bốn bề im lặng, Sở Dịch Lan dùng hai tay che kín mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro