Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá
Sự thật
Đang cập nhật
2025-03-23 15:03:08
Nhưng tôi thì chẳng thèm quan tâm sống c.h.ế.t của Kỳ Phi Vũ, bởi vì điều làm tôi vui hơn là nhóm ba người tụi tôi và cả lớp tôi đều tiến bộ vượt bậc, thành tích chung của lớp đã nhảy vọt lên vị trí thứ hai toàn khối.
Cô chủ nhiệm cười đến mức không thấy mắt đâu, nghe nói thầy Vương Đức Thanh tức đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, khóc vì tiếc cái khoản tiền thưởng lớn mà đáng lẽ ông ta có thể nhận được.
Chuyện này nói sao nhỉ… đành bảo là ông ta không có số hưởng thôi!
Còn ba mẹ tôi thì tất nhiên là vui đến phát điên, trong suốt bốn mươi năm kiếp trước, tôi chưa từng thấy nụ cười của họ nhiều như trong học kỳ này.
Thoắt cái, kỳ thi đại học sắp tới rồi.
Đúng lúc này, Phùng Lộ Lộ, người im hơi lặng tiếng đã lâu, đột nhiên tìm đến tôi, nói là có chuyện muốn nói.
Ban đầu tôi chẳng muốn để ý đến cô ta, nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp đáng thương, tôi không tránh khỏi mềm lòng.
Nghĩ đến việc dù sao cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa cũng đã nhận được “bài học thích đáng”, tôi vẫn đi ra cùng cô ta.
Phùng Lộ Lộ dẫn tôi lên sân thượng, đúng nơi mà kiếp trước Trần Sâm Sâm nhảy lầu.
Có lẽ là bản năng của một “phụ nữ trung niên”, tôi biết “phòng người không thể không có”, nên tôi không tiến lại gần mép sân thượng, mà dừng lại ở khoảng cách khá xa.
“Có gì thì nói ở đây đi.”
Phùng Lộ Lộ quay đầu lại nhìn tôi, cười nói:
“Cậu không sợ tôi đẩy cậu xuống đấy chứ?”
Tôi gật đầu:
“Thật sự là có sợ.”
Phùng Lộ Lộ ngẩn người:
“Trong mắt cậu, tôi tệ đến vậy sao?”
“Tôi thật ra chỉ muốn xin lỗi cậu. Trước kia tôi quá hẹp hòi, bị Kỳ Phi Vũ làm mờ mắt, nên luôn nhằm vào cậu. Dù cậu có tin hay không, hôm đó ở căn-tin đến gây sự với cậu, là vì Kỳ Phi Vũ nói với tôi rằng, cậu ấy cảm thấy ghê tởm khi bị một ‘học tra’ thi có 200 điểm như cậu thích.”
“Nhưng bây giờ, cậu thành thủ khoa rồi, còn tôi thì bị cậu đè bẹp không còn một mảnh, trở thành trò cười cả trường. Giờ cậu ấy coi tình cảm của tôi là nỗi nhục, còn nói tôi tránh xa cậu ấy ra.”
…
Đệt!
Đúng là chuyện Kỳ Phi Vũ có thể làm ra!
Lúc này nhìn lại Phùng Lộ Lộ, tôi cảm thấy hình như cô ta cũng không đáng ghét đến vậy nữa.
Cô ta cũng chỉ là một thiếu nữ đáng thương, bị tình cảm làm tổn thương thôi.
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên an ủi cô ta thế nào, thì cô ta đã nở nụ cười chua chát:
“Khi chúng ta đổi vị trí cho nhau, tôi mới nhận ra lúc trước mình sai đến mức nào. Thật sự, tôi xin lỗi cậu. Mong cậu có thể tha thứ.”
Vừa nói dứt lời, Phùng Lộ Lộ bỗng cúi người hành lễ.
Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng, không tiện để cô ta cúi như vậy, theo phản xạ định bước lên đỡ.
Không ngờ biến cố ập đến.
Phùng Lộ Lộ đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó dùng lực đẩy tôi về phía mép sân thượng:
“Đi c.h.ế.t đi!”
Mẹ nó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên mềm lòng là tự hại mình!
May mà tôi trong lòng vẫn còn đề phòng, nên không bị cô ta đẩy rơi ngay, hai chúng tôi giằng co dữ dội.
Phùng Lộ Lộ như phát điên, sức mạnh lớn đến bất thường, tôi cảm thấy mình ngày càng gần với mép sân thượng.
Tôi kinh hoàng hét lên, bảo cô ta mau dừng lại, nếu tôi c.h.ế.t thì cô ta cũng tiêu đời.
Không ngờ, Phùng Lộ Lộ lại cười điên cuồng:
“Cậu c.h.ế.t rồi, người ta chỉ nói là vì áp lực học tập quá lớn nên tự tử thôi! Cứ yên tâm mà c.h.ế.t đi!”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ đến cái c.h.ế.t của Trần Sâm Sâm ở kiếp trước.
Chẳng lẽ… Sâm Sâm cũng bị con điên này đẩy xuống?!
Đúng lúc tôi tuyệt vọng, một bóng người lao đến ôm chặt lấy eo Phùng Lộ Lộ, cố gắng kéo cô ta ra.
Người đó vừa kiềm chế Phùng Lộ Lộ, vừa hét to với tôi:
“Chạy mau!”
Là… Trần Sâm Sâm!
Phùng Lộ Lộ nhận ra Trần Sâm Sâm, càng điên cuồng hét lớn:
“Con đ ĩ Trần Sâm Sâm, mày cũng đến à! Tốt! Cả hai đứa chúng mày cùng c.h.ế.t đi!”
Trần Sâm Sâm thân hình nhỏ bé, sức yếu, rất nhanh đã bị giãy ra, Phùng Lộ Lộ quay lại muốn kéo cô ấy về phía mép tường.
Tôi không thể để cô ta đạt được, lập tức thi triển kỹ năng đánh nhau của phụ nữ trung niên, nắm tóc Phùng Lộ Lộ, dùng cùi chỏ đập mạnh vào n.g.ự.c cô ta.
Phùng Lộ Lộ kêu lên vì đau, buông Trần Sâm Sâm ra.
Nhưng lúc này Phùng Lộ Lộ hoàn toàn phát điên, quay sang lại muốn kéo tôi.
Cô ta rõ ràng đã quyết tâm phải g i ế t được một người.
“Trước là Trần Sâm Sâm, giờ là mày, hết đứa này đến đứa khác cướp Kỳ Phi Vũ khỏi tao!”
“Tụi mày đều là hồ ly tinh! Tụi mày c.h.ế.t rồi, Kỳ Phi Vũ mới là của tao!”
Tôi không thể chống đỡ nổi lâu nữa, Trần Sâm Sâm thì đã bị dọa ngây người, tôi bắt đầu thấy mệt lả đi…
Đúng lúc đó, Phùng Lộ Lộ bỗng ngã lăn ra đất, bất động.
Sau đó, tôi nhìn thấy Trình Dã đang đứng sau cô ta, tay cầm một viên gạch, mặt đầy vẻ bàng hoàng.
Tiếp theo, cậu ấy vứt viên gạch, lao đến ôm chầm lấy tôi, gào khóc:
“Miểu Tiểu Lộ, cậu muốn c.h.ế.t sao?! Sao lại đi lên sân thượng với người khác?! Cậu có biết vừa rồi tôi sợ c.h.ế.t khiếp không?!”
^^
Tôi ôm lấy Trình Dã, cảm nhận cơ thể cậu ấy run rẩy:
“Cậu gào gì mà gào! Vừa rồi tôi cũng sợ c.h.ế.t đi được!”
Nếu tôi thật sự c.h.ế.t ở đây…
Ba mẹ tôi, Trình Dã, Đào Minh Minh… bọn họ phải sống thế nào?
Hai chúng tôi ôm nhau mà khóc, mãi cho đến khi Trần Sâm Sâm run rẩy lên tiếng nhắc:
“Chúng ta… có phải nên báo công an không nhỉ?”
………..
Cô chủ nhiệm cười đến mức không thấy mắt đâu, nghe nói thầy Vương Đức Thanh tức đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, khóc vì tiếc cái khoản tiền thưởng lớn mà đáng lẽ ông ta có thể nhận được.
Chuyện này nói sao nhỉ… đành bảo là ông ta không có số hưởng thôi!
Còn ba mẹ tôi thì tất nhiên là vui đến phát điên, trong suốt bốn mươi năm kiếp trước, tôi chưa từng thấy nụ cười của họ nhiều như trong học kỳ này.
Thoắt cái, kỳ thi đại học sắp tới rồi.
Đúng lúc này, Phùng Lộ Lộ, người im hơi lặng tiếng đã lâu, đột nhiên tìm đến tôi, nói là có chuyện muốn nói.
Ban đầu tôi chẳng muốn để ý đến cô ta, nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp đáng thương, tôi không tránh khỏi mềm lòng.
Nghĩ đến việc dù sao cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa cũng đã nhận được “bài học thích đáng”, tôi vẫn đi ra cùng cô ta.
Phùng Lộ Lộ dẫn tôi lên sân thượng, đúng nơi mà kiếp trước Trần Sâm Sâm nhảy lầu.
Có lẽ là bản năng của một “phụ nữ trung niên”, tôi biết “phòng người không thể không có”, nên tôi không tiến lại gần mép sân thượng, mà dừng lại ở khoảng cách khá xa.
“Có gì thì nói ở đây đi.”
Phùng Lộ Lộ quay đầu lại nhìn tôi, cười nói:
“Cậu không sợ tôi đẩy cậu xuống đấy chứ?”
Tôi gật đầu:
“Thật sự là có sợ.”
Phùng Lộ Lộ ngẩn người:
“Trong mắt cậu, tôi tệ đến vậy sao?”
“Tôi thật ra chỉ muốn xin lỗi cậu. Trước kia tôi quá hẹp hòi, bị Kỳ Phi Vũ làm mờ mắt, nên luôn nhằm vào cậu. Dù cậu có tin hay không, hôm đó ở căn-tin đến gây sự với cậu, là vì Kỳ Phi Vũ nói với tôi rằng, cậu ấy cảm thấy ghê tởm khi bị một ‘học tra’ thi có 200 điểm như cậu thích.”
“Nhưng bây giờ, cậu thành thủ khoa rồi, còn tôi thì bị cậu đè bẹp không còn một mảnh, trở thành trò cười cả trường. Giờ cậu ấy coi tình cảm của tôi là nỗi nhục, còn nói tôi tránh xa cậu ấy ra.”
…
Đệt!
Đúng là chuyện Kỳ Phi Vũ có thể làm ra!
Lúc này nhìn lại Phùng Lộ Lộ, tôi cảm thấy hình như cô ta cũng không đáng ghét đến vậy nữa.
Cô ta cũng chỉ là một thiếu nữ đáng thương, bị tình cảm làm tổn thương thôi.
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên an ủi cô ta thế nào, thì cô ta đã nở nụ cười chua chát:
“Khi chúng ta đổi vị trí cho nhau, tôi mới nhận ra lúc trước mình sai đến mức nào. Thật sự, tôi xin lỗi cậu. Mong cậu có thể tha thứ.”
Vừa nói dứt lời, Phùng Lộ Lộ bỗng cúi người hành lễ.
Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng, không tiện để cô ta cúi như vậy, theo phản xạ định bước lên đỡ.
Không ngờ biến cố ập đến.
Phùng Lộ Lộ đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó dùng lực đẩy tôi về phía mép sân thượng:
“Đi c.h.ế.t đi!”
Mẹ nó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên mềm lòng là tự hại mình!
May mà tôi trong lòng vẫn còn đề phòng, nên không bị cô ta đẩy rơi ngay, hai chúng tôi giằng co dữ dội.
Phùng Lộ Lộ như phát điên, sức mạnh lớn đến bất thường, tôi cảm thấy mình ngày càng gần với mép sân thượng.
Tôi kinh hoàng hét lên, bảo cô ta mau dừng lại, nếu tôi c.h.ế.t thì cô ta cũng tiêu đời.
Không ngờ, Phùng Lộ Lộ lại cười điên cuồng:
“Cậu c.h.ế.t rồi, người ta chỉ nói là vì áp lực học tập quá lớn nên tự tử thôi! Cứ yên tâm mà c.h.ế.t đi!”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ đến cái c.h.ế.t của Trần Sâm Sâm ở kiếp trước.
Chẳng lẽ… Sâm Sâm cũng bị con điên này đẩy xuống?!
Đúng lúc tôi tuyệt vọng, một bóng người lao đến ôm chặt lấy eo Phùng Lộ Lộ, cố gắng kéo cô ta ra.
Người đó vừa kiềm chế Phùng Lộ Lộ, vừa hét to với tôi:
“Chạy mau!”
Là… Trần Sâm Sâm!
Phùng Lộ Lộ nhận ra Trần Sâm Sâm, càng điên cuồng hét lớn:
“Con đ ĩ Trần Sâm Sâm, mày cũng đến à! Tốt! Cả hai đứa chúng mày cùng c.h.ế.t đi!”
Trần Sâm Sâm thân hình nhỏ bé, sức yếu, rất nhanh đã bị giãy ra, Phùng Lộ Lộ quay lại muốn kéo cô ấy về phía mép tường.
Tôi không thể để cô ta đạt được, lập tức thi triển kỹ năng đánh nhau của phụ nữ trung niên, nắm tóc Phùng Lộ Lộ, dùng cùi chỏ đập mạnh vào n.g.ự.c cô ta.
Phùng Lộ Lộ kêu lên vì đau, buông Trần Sâm Sâm ra.
Nhưng lúc này Phùng Lộ Lộ hoàn toàn phát điên, quay sang lại muốn kéo tôi.
Cô ta rõ ràng đã quyết tâm phải g i ế t được một người.
“Trước là Trần Sâm Sâm, giờ là mày, hết đứa này đến đứa khác cướp Kỳ Phi Vũ khỏi tao!”
“Tụi mày đều là hồ ly tinh! Tụi mày c.h.ế.t rồi, Kỳ Phi Vũ mới là của tao!”
Tôi không thể chống đỡ nổi lâu nữa, Trần Sâm Sâm thì đã bị dọa ngây người, tôi bắt đầu thấy mệt lả đi…
Đúng lúc đó, Phùng Lộ Lộ bỗng ngã lăn ra đất, bất động.
Sau đó, tôi nhìn thấy Trình Dã đang đứng sau cô ta, tay cầm một viên gạch, mặt đầy vẻ bàng hoàng.
Tiếp theo, cậu ấy vứt viên gạch, lao đến ôm chầm lấy tôi, gào khóc:
“Miểu Tiểu Lộ, cậu muốn c.h.ế.t sao?! Sao lại đi lên sân thượng với người khác?! Cậu có biết vừa rồi tôi sợ c.h.ế.t khiếp không?!”
^^
Tôi ôm lấy Trình Dã, cảm nhận cơ thể cậu ấy run rẩy:
“Cậu gào gì mà gào! Vừa rồi tôi cũng sợ c.h.ế.t đi được!”
Nếu tôi thật sự c.h.ế.t ở đây…
Ba mẹ tôi, Trình Dã, Đào Minh Minh… bọn họ phải sống thế nào?
Hai chúng tôi ôm nhau mà khóc, mãi cho đến khi Trần Sâm Sâm run rẩy lên tiếng nhắc:
“Chúng ta… có phải nên báo công an không nhỉ?”
………..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro