Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 5

Nhược Minh Nhật Thiên Tình

2025-03-22 10:18:11

Thế là ta búng ngón tay tạo dáng lan hoa chỉ, cố ý uốn giọng:

 

["Khách dưới đài qua lại, chẳng thấy nét xưa,

 

Người trên đài hát khúc ly biệt vỡ tim nát dạ~~

 

Chữ 'tình' buồn biết mấy, nàng hát phải hòa bằng máu,

 

Màn kịch mở, màn kịch khép, ai là khách qua đường?"]

 

Hắn nhìn ta, mặt không chút cảm xúc.

 

Ta chớp chớp đôi mắt to tròn, tràn đầy mong chờ nhìn hắn.

 

Hắn lại thở dài một hơi, bịt kín hai tai, xoay người úp mặt vào tường.

 

Khen ta đi!!!

 

Vỗ tay tán thưởng cho vị ca vương của thiên lao đi chứ!!!

 

Haiz… khán giả duy nhất lại không hưởng ứng.

 

Mặt ta nóng bừng, xấu hổ muốn cào tường luôn.

 

7

 

Nhờ giọng ca tuyệt vời của ta, hắn dần mở lòng hơn, chịu nói với ta vài câu.

 

Dù thật ra… hắn không mở lòng cũng chẳng được, vì trong buồng giam này chỉ có hai cái gối và hai cái chăn.

 

Một cái chăn lót dưới làm đệm, một cái đắp lên người để chống lạnh.

 

"Ê, huynh không qua ngủ sao?"

 

Hắn co mình lại nằm sát mép tường, quay mặt vào vách, trốn ta cứ như trốn ôn dịch.

 

"Ta không thấy lạnh, cô nương cứ dùng đi."

 

Ta đưa tay chạm vào lòng bàn tay hắn.

 

"Huynh lừa ai đó? Tay lạnh như đá, đừng thấy mình là thanh niên trai tráng mà chủ quan, ở nơi ẩm thấp này, khí huyết tuần hoàn kém sẽ sinh bệnh nhanh lắm."

 

Ta dứt khoát vừa kéo vừa đẩy, lôi hắn đến đệm, rồi quấn chăn quanh người hắn.

 

"Đừng nghĩ gì đến nam nữ khác biệt, huynh cũng đâu có chiếm tiện nghi của ta được. Với tình trạng của huynh hiện giờ, ta đ.ấ.m một cú là huynh bay tám vòng đấy."

 

Hắn khựng lại, lặng lẽ tiêu hóa câu này.

 

Lao ngục tĩnh lặng, cái gì cũng tệ, chỉ có ngủ là rất thích hợp.

 

Ta túm lấy hai bên vạt áo của hắn, nhét vào lỗ tai, trêu chọc: "Đây, bịt tai lại cho chắc, nếu không cẩn thận, sẽ có gián chui vào đấy."

 

Hắn chắc chưa từng nghe chuyện đáng sợ như vậy, sắc mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt.

 

Ta mãn nguyện kéo chăn lên, ngủ ngon lành.

 

Có lẽ ta ngủ say quá, xoay người một cái làm vạt áo rơi mất.

 

Chợt bị tiếng rên rỉ mơ hồ đánh thức, ta theo phản xạ quay đầu nhìn hắn.

 

Hắn nằm yên, gối đầu lên cánh tay, hơi thở đều đặn.

 

Ta bò dậy, định nhét vạt áo lại vào tai hắn.

Hồng Trần Vô Định

 

Nhưng vừa đưa tay ra, ta chạm phải ánh mắt trong trẻo của hắn, hắn đang lặng lẽ nhìn ta, không gợn chút buồn ngủ.

 

Ta vội rụt tay lại: "Ta không có ý muốn sàm sỡ huynh đâu."

 

Hắn khẽ bật cười.

 

Không giống người vừa bị đánh thức, xem ra hắn chưa hề ngủ.

 

Ta nằm lại xuống gối, lẩm bẩm: "Dưới tầng này là hình lao, cứ mỗi mười ngày lại có một đợt phạm nhân bị đưa xuống thẩm vấn. Ngày đầu luôn là tiếng kêu thảm thiết nhất, qua hôm nay là ổn rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Người bị tra tấn đến cùng cực, rồi cũng sẽ không còn sức kêu la nữa.

 

Ta vỗ nhẹ vào khuỷu tay hắn: "Huynh đừng sợ, đừng để bị dọa đến đờ đẫn."

 

Không ngờ hắn lại nói: "Ta chính là người từ tầng dưới bị đưa lên."

 

Ta đờ ra, nhìn hắn hồi lâu mà không biết nói gì.

 

Thì ra, hắn đã chịu đựng còn lâu hơn ta.

 

Hẳn là đã qua một lượt tra tấn, moi không ra gì nữa, mới để lại nửa cái mạng này.

 

Buồng giam cách âm rất kém, tiếng rên la xa gần, nghe như quỷ khóc sói tru.

 

Trước đây, những ngày chưa có hắn, ta luôn sợ hãi mỗi lần bị đánh thức bởi những âm thanh ấy, sợ đến ngày nào đó sẽ đến lượt ta, lại vì một chút lòng trắc ẩn mà lo lắng cho những con người dưới đó.

 

Giờ đây, bên cạnh có một người sống, ta nhẹ nhàng đặt tay lên khuỷu tay hắn, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, bỗng không còn thấy sợ nữa.

 

Sắp thiếp đi, chợt nghe hắn hỏi:

 

"Cô nương tên họ là gì?"

 

Lần đầu tiên từ khi vào đây, hắn hỏi một câu có ý thăm dò.

 

Giống như một vũng nước chết, vừa khẽ lay động, liền bỗng trở nên sinh động.

 

Ta vui không nén được: "Ta tên Dư Tình! Dư trong dư thừa, Tình trong trời quang nắng đẹp! Huynh đài thì sao? Huynh xưng hô thế nào?"

 

Hắn lúc nào cũng cẩn thận từng chữ, tựa như phải suy nghĩ một lát rồi mới đáp:

 

"Chuyện ngày cũ, cứ xem như đã c.h.ế.t theo ngày hôm qua. Không nhắc đến nữa. Nhưng ta có biểu tự là 'Hựu Niên' — lại thêm một năm nữa."

 

Ta hào hứng: "Cái tên này có ý nghĩa gì vậy?"

 

"Là mẫu thân ta đặt."

 

"Khi bà gả cho phụ thân ta, người đã bệnh suốt một năm. Trước đó từng trúng tên độc trên chiến trường, lỡ mất thời gian chữa trị, thái y đều nói là vô phương cứu chữa."

 

"Nhưng sau khi mẫu thân vào phủ, năm thứ hai thì hạ sinh đại ca, đến năm thứ tư lại có ta. Phụ thân có niềm tin để sống, dần dần dưỡng khỏi bệnh."

 

"Hựu Niên, Hựu Niên—thêm một năm nữa, lại một năm nữa, trăng tròn người sum họp thêm một năm."

 

Ta bật cười, lắc lắc tay hắn: "Tên hay quá! Vậy chúc huynh sống lâu trăm tuổi nhé!"

 

Hắn cũng rất biết cách đối đáp, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng như thơ.

 

"Cũng mong cô nương sống lâu trăm tuổi."

 

8

 

Có người bên ngoài không ngừng đưa tiền vào, cuộc sống trong ngục lao của chúng ta cải thiện lên rất nhiều.

 

Ta miệng ngọt, dần dà làm thân được với mấy tên cai ngục. Hôm nay mượn một ngọn đèn, ngày mai xin một tấm vải, hôm sau đòi một cái chậu rửa mặt, bọn họ đều mang xuống, sau đó lại báo cáo với đại phu của Hựu Niên.

 

Một căn buồng giam nhỏ bé, bị ta quy hoạch thành bốn khu vực:

 

Nhà vệ sinh (chỗ để thùng tiểu tiện).

 

Khu rửa ráy (chỗ rửa mặt, thay áo, lau người).

 

Phòng ngủ (chỉ đủ chỗ đặt hai cái gối cạnh nhau).

 

Phòng khách (nơi dùng để trò chuyện và đánh cờ).

 

Mỗi khu vực đều được che bằng tấm vải trơn cắt gọn gàng. Khi dùng thì buông xuống, tạm thời che đi sự xấu hổ và ngại ngùng.

 

Cuối cùng, nơi này cũng có chút dáng dấp của nơi con người sinh sống.

 

Ta tự hào đi một vòng quanh "căn phòng", nhìn trái ngó phải.

 

"Ta có phải rất khéo tay không? Mấy ngày trước còn chưa biết dùng kim chỉ, giờ đã biết khâu viền rồi."

 

"Một phòng, một sảnh, một nhà vệ sinh, lại còn phân khu khô và ướt riêng biệt, ta đúng là thiên tài!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Số ký tự: 0