Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 4

Nhược Minh Nhật Thiên Tình

2025-03-22 10:18:11

6

 

Truyện mạng gạt ta rồi!

 

Người khác xuyên qua thì thượng thiên nhập địa, chinh chiến sa trường, cung đấu hiểm ác, tình yêu ngược luyến kích thích.

 

Ta xuyên qua, chẳng khác nào đang học sách hướng dẫn chăm sóc bệnh nhân.

 

Hồng Trần Vô Định

Chương một, làm sao băng bó vết thương nặng?

 

Chương hai, làm sao hạ sốt nhanh cho bệnh nhân?

 

Chương ba, trong môi trường ẩm ướt, bẩn thỉu làm sao phòng chống nhiễm trùng?

 

Chương bốn, bệnh nhân hôn mê thì đút cơm nước kiểu gì?

 

Mỗi ngày ta bận rộn đến hoa mắt chóng mặt, mở mắt ra là thay thuốc, đút thuốc, hạ sốt, lau mồ hôi. Nhắm mắt lại thì đã mệt đến lăn quay.

 

Thật sự thấu hiểu, chăm sóc người bệnh chẳng khác nào muốn đoạt mạng ta!

 

Đại phu kê đơn chỉ mất mười phút, còn ta phải thay thuốc, đút thuốc mười ngày ròng.

 

Ta học cách quấn băng gạc, học cách sát trùng vết thương, thậm chí đến khi vết thương của hắn nứt ra, ta còn mượn kim chỉ khâu lại vài mũi xiêu vẹo.

 

Trước kia, đến cái cúc áo đứt, ta cũng phải ra tiệm tìm thợ may. Vậy mà giờ đây, chẳng ai dạy dỗ, ta lại có thể tự học được mấy thứ này.

 

Đúng là đời người khó lường.

 

Ta vươn tay xoa đầu hắn.

 

"Ta không phải đại phu, cũng chẳng biết chăm sóc bệnh nhân, tất cả chỉ dựa vào chút kiến thức thông thường. Ta đành xem ngươi là 'ngựa c.h.ế.t mà chữa như ngựa sống', nếu chẳng may ta chữa hỏng, ngươi chớ có thành quỷ về dọa ta đấy, nghe chưa?"

 

Từ trong lồng n.g.ự.c hắn phát ra một tiếng rất khẽ, chẳng biết là hừ hay haha, nghe không rõ ràng.

 

Hoàn cảnh trong lao cực kỳ tệ, vết thương ở chân hắn ngày nào cũng phải rửa sạch bằng rượu mạnh.

 

Lần đầu tiên ta đổ rượu lên, hắn đau đến mức bất tỉnh ngay tại chỗ.

 

Hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, còn ta cũng hoảng hốt đến tay run cầm cập, không dám động vào nữa.

 

Nhưng khi hắn tỉnh lại, hắn chủ động cầm tay ta, vững vàng đổ nốt nửa chai rượu còn lại lên chân mình.

 

Mỗi khi nhẫn nhịn cơn đau, cơ thể hắn căng lên như một cây cung kéo hết cỡ.

 

Ta cười gượng: "Anh hùng hảo hán! Ta phải hát tặng ngươi một bài mới được."

 

Rồi chẳng hề khách sáo, ta cất giọng:

 

"Dòng sông lớn chảy về Đông oa~ Trên trời sao Bắc Đẩu sáng lóa oa!"

 

"He he, sáng lóa oa! Huynh đệ sinh tử, một bát rượu oa!"

 

"Nói đi là đi luôn oa~ Có ta, ngươi chẳng sợ gì nữa oa!"

 

"Dưới nước, trong lửa cũng không quay đầu oa!"

 

Ta càng hát càng hăng, càng hát càng sục sôi trong lòng.

 

Không phải nói khoác, từ hồi mẫu giáo, ta đã là giọng ca chính trong tiết mục văn nghệ của lớp. Khi ấy chỉ là giọng thanh cao, lại lớn tiếng. Lên tiểu học, học thêm hai năm sáo trúc, biết đọc nhạc phổ, thế là ngày càng đam mê, tiền tiêu vặt tích cóp đều bị ta kéo mẹ đi KTV hết.

 

Cha mẹ ta bàn bạc, thấy chi phí này hơi tốn kém, bèn cắn răng sắm một bộ thiết bị karaoke tại nhà. Thiết bị không phải loại đắt đỏ, nhưng phòng cách âm thì họ đầu tư rất lớn.

 

Cuối tuần, trong khi đám trẻ khác học toán nâng cao, học tiếng Anh, ta thì đóng cửa sổ, khóa cửa phòng, mở đại nhạc hội riêng trong nhà!

 



 

Khi ấy chỉ nghĩ là chuyện thường, đến nay nhớ lại, tựa như kiếp trước vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta chùi mấy giọt lệ mèo trên mắt, vẫn còn khó chịu trong lòng.

 

Bỗng nghe bên cạnh có giọng nói khàn khàn:

 

"…Đây là bài hát gì?"

 

Ta sững người. Vèo một cái ngồi bật dậy.

 

"Trời đất ơi! Huynh nói chuyện rồi?!"

 

Rượu mạnh đang thiêu đốt vết thương của hắn, hắn nghiến răng chịu đau, không đáp.

 

Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, rồi từ thái dương chảy xuống.

 

"Đây là Hảo hán ca." Ta vội tiếp tục hát, như muốn cổ vũ hắn.

 

"Thấy chuyện bất bình hô lớn một tiếng oa!” 

 

 “Nên ra tay là phải ra tay oa!”

 

 “Phong phong hỏa hỏa xông qua chín châu oa!"

 

Hắn khẽ thở dốc, cố gắng điều hòa hơi thở, rồi mở mắt nhìn ta.

 

"Nghe như khúc của phản quân, chớ có hát nữa. Đúng lúc rối ren, nếu có kẻ nghe thấy là mất đầu đấy."

 

Hừm, “Hảo hán ca” thực sự chính là khúc hát của phản quân còn gì.

 

Ta vội bụm miệng, chạy ra cửa lao nhìn quanh, xác nhận không ai nghe lén, rồi hí hửng quay lại ngồi trước mặt hắn.

 

Còn sống, biết nói chuyện!

 

"Huynh có khát không? Uống nước không?"

 

"Hay uống chút rượu nhé? Rượu cũng có thể giảm đau đó."

 

Hắn nhìn ta hồi lâu, nhẹ thở ra một hơi, lại nhắm mắt, trở về dáng vẻ im lìm như xác chết.

 

Không được! Khó khăn lắm mới chịu mở miệng!

 

Ta thừa thắng xông lên, vui vẻ lắc lắc người hắn, kê cao gối, nâng chân hắn lên.

 

"Huynh không thể cứ nằm mãi được! Chỗ này ẩm thấp, nằm lâu là phong thấp, thấp khớp tìm đến đấy. Ngồi dậy nói chuyện với ta đi!"

 

"Huynh có thích nghe hát không? Có phải giọng ca tuyệt vời của ta đã chiếu rọi thế giới tăm tối của huynh không?"

 

"Sao không nói sớm! Ta đây có kho nhạc không phải nghìn, thì cũng có đến năm trăm bài!"

 

Ta hào hứng như được ban thưởng, từ tình ca thập niên tám mươi, hát đến nhạc Hồng Kông kinh điển, lại từ nhạc pop hát đến nhạc thiếu nhi.

 

Chỉ duy nhất quốc ca là ta không dám hát, sợ mới cất giọng câu đầu, lập tức sẽ có vài tên nam nhân cao lớn xông vào đè ta xuống đất.

 

Ta hát đến khô cả họng, rát cả môi, cuối cùng cũng thành công khiến hắn nói thêm mấy câu.

 

Hắn hỏi: "Đây là dân ca nơi nào?"

 

Ta hát: "Nhà ta trên vùng cao nguyên Hoàng Thổ, gió lớn từ trên núi thổi qua~"

 

Hắn trầm ngâm: "Không nghe ra khẩu âm. Cô nương từng học ở Quốc tử giám?"

 

Ta hát: "Tiểu a tiểu nhị lang, đeo cặp sách đến trường đường xa, chẳng sợ nắng cháy, cũng chẳng sợ gió mưa bão tố."

 

Hắn lại hỏi: "…Cô nương là kỹ nữ trong phủ Thái tử? Hay là ca kỹ?"

 

Ta chưa biết trả lời sao.

 

Rốt cuộc hắn là ai, ta vẫn chưa rõ, không thể lộ ra thân phận mình được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Số ký tự: 0