Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 96
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
"Đúng vậy, chỉ có mấy con quái vật mà thôi..." Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông kia, cậu khẽ nhíu mày, giọng điệu trầm xuống vài phần, "Nhưng tôi có nhanh hơn nữa cũng không thể nào nhanh bằng chị gái nhỏ được nha, vốn là tôi còn định tới hỗ trợ, không nghĩ tới vừa đi đến nơi, đã phát hiện chị cũng đã kết thúc xong việc ở bên này rồi."
Cậu vừa nói vừa dùng chân đá đá đầu người đàn ông, giữa hai bên lông mày có thêm một tia không vui.
“Ừ, có hơi tốn chút công sức, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi." Thích Mê không nghe được cái gì, một lòng muốn nhào vào tòa biệt thự ở phía đối diện, "Các cô ấy có lẽ đều ở bên trong tòa biệt thự đối diện, chúng ta đi thôi.”
Lãng Dữ ừ một tiếng, chờ Thích Mê đi ra khỏi cửa sổ sát đất, cậu mới có động tác, giống như trút cho hả cơn giận, cậu nhấc chân hung hăng đá văng t.h.i t.h.ể của người đàn ông - -
Xương cốt người đàn ông ngay tức khắc tất cả đều tản ra, tứ chi vặn vẹo ở cùng một chỗ như người cao su, đập vào trên vách tường sau đó lại rơi xuống dưới mặt đất.
*
Sợ bị đánh rắn động cỏ, Thích Mê và Lãng Dữ đi vòng ra phía sau biệt thự.
Động tĩnh ồn ào là từ lầu bốn truyền ra, trong đó còn có thể nghe thấy vài tiếng mắng chửi tiếng Trung và tiếng Anh hỗn loạn của Eva.
Ban công cửa sổ sát đất của lầu hai mở ra, nương theo cái cây trụi lủi ở phía sân sau, hai người bọn họ có thể dựa vào đó để di chuyển qua, thần không biết quỷ không hay len lén lẻn vào.
Thích Mê đưa ánh mắt cho Lãng Dữ, ý bảo cậu lên trước.
Lãng Dữ nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích.
Sợ mình không biểu đạt rõ ràng, Thích Mê vội hạ giọng giải thích: "Chúng ta lẻn vào lầu hai, cậu lên trước đi.”
Lãng Dữ: "...”
Lãng Dữ vẫn bất động như trước.
Thích Mê sốt ruột, không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhíu mày: "Cậu nghe không hiểu sao?”
Lãng Dữ nghiêng đầu: "Tôi lên trước, vậy chị lên đó bằng cách nào?”
Thích Mê: "Đương nhiên là tôi cũng trèo cây lên đó rồi.”
"Chỉ bằng một cánh tay?"
Thích Mê sửng sốt.
Ánh mắt Lãng Dữ nhìn về phía cánh tay phải của cô.
“Được, vậy làm phiền cậu.”
Thích Mê không phải là một người hay ngại ngùng, sau khi tiếp nhận kiến nghị từ Lãng Dữ, cô lập tức quàng tay trái ôm cổ cậu, nhẹ nhàng nhảy vào trong n.g.ự.c của cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lãng Dữ dùng cánh tay vòng lấy chân cô, sau khi đảm bảo cô ổn định rồi mới ngồi dậy.
Cậu nắm chặt tay, cực kỳ lịch thiệp tránh có quá nhiều đụng chạm với Thích Mê, thực hiện lễ nghi xã giao rất tốt.
Bỗng nhiên cậu nghĩ đến cái gì, cụp mắt: “Chắc là chị sẽ không nhân cơ hội này thăm dò tôi đâu nhie?”
Nguyệt
“Không đâu.” Thích Mê trả lời thẳng thắn: “Chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi, không cần thiết.”
“Đúng vậy.”
Lãng Dữ gật đầu, sau khi dịu dàng dặn cô một câu bám chặt, cậu dùng một chút lực ở hai chân lập tức mang theo Thích Mê nhảy lên trên cây.
Hầu như không cần mượn lực.
Trong vài giây Thích Mê còn đang khiếp sợ, cậu đã nhảy từ trên cây sang ban công một cách nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng cực kỳ nhẹ.
Dường như nhận thấy người trong n.g.ự.c kinh ngạc, sau khi Lãng Dữ khom lưng đặt cô vững vàng xuống đất, cậu nhẹ cong môi, giải thích: “Chị rất nhẹ, đương nhiên sẽ không tạo ra âm thanh lớn.”
Thích Mê bán tín bán nghi liếc nhìn cậu một cái, cũng không hề nghĩ sâu, chỉ nhẹ nhàng mở cửa sổ ở sát đất bước vào.
Trên bàn phòng ngủ có một con d.a.o rọc giấy tinh xảo, vừa nhỏ vừa nhẹ lại sắc bén, Thích Mê thuận tay cầm lấy giấu trong ống tay áo. Sau khi ghé vào cửa nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mới từ từ mở cửa ra.
Cánh cửa này hướng ra một hành lang, một bên hành lang là hàng rào pha lê, thông qua tầng pha lê này có thể nhìn thấy phòng khách lớn ở dưới lầu biệt thự. Trong phòng khách có không ít quái vật, tất cả đều là nữ, trong tay mỗi người đều cầm một quả bóng bay màu đỏ, miệng dài như một cái bơm, rất nhanh đã thổi quả bóng thành một hình tròn lớn.
Trên mặt đất đã phủ kín bong bóng màu đỏ.
“Đây là muốn kết hôn sao?” Lãng Dữ thăm dò.
Thích Mê cười lạnh một tiếng: “Thật thú vị.”
Lúc này cầu thang bên cạnh phát ra âm thanh.
“Khóc khóc khóc! Đồ rác rưởi chỉ biết khóc! Sĩ quan Tiên phong ghét phụ nữ khóc sướt mướt nhất! Câm miệng cho tôi!” m thanh bén nhọn của người phụ nữ vang lên, cực kỳ chói tai.
Chát!
Một âm thanh vang dội từ bàn tay truyền đến.
Sau khi tiếng động vật nặng ngã xuống qua đi, tiếng khóc ẩn nhẫn đứt quãng của nữ sinh vang lên, dù đã đè nén cực độ, nhưng vẫn tràn ra khỏi cổ họng.
“Khóc! Tôi xem cô khóc được bao lâu!” m thanh của người phụ nữ lại cao lên mấy tông, rất giống người đàn bà đanh đá đầu phố: “Khóc nữa tôi sẽ đánh nữa! Đánh tới khi nào cô không khóc mới thôi!”
Cậu vừa nói vừa dùng chân đá đá đầu người đàn ông, giữa hai bên lông mày có thêm một tia không vui.
“Ừ, có hơi tốn chút công sức, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi." Thích Mê không nghe được cái gì, một lòng muốn nhào vào tòa biệt thự ở phía đối diện, "Các cô ấy có lẽ đều ở bên trong tòa biệt thự đối diện, chúng ta đi thôi.”
Lãng Dữ ừ một tiếng, chờ Thích Mê đi ra khỏi cửa sổ sát đất, cậu mới có động tác, giống như trút cho hả cơn giận, cậu nhấc chân hung hăng đá văng t.h.i t.h.ể của người đàn ông - -
Xương cốt người đàn ông ngay tức khắc tất cả đều tản ra, tứ chi vặn vẹo ở cùng một chỗ như người cao su, đập vào trên vách tường sau đó lại rơi xuống dưới mặt đất.
*
Sợ bị đánh rắn động cỏ, Thích Mê và Lãng Dữ đi vòng ra phía sau biệt thự.
Động tĩnh ồn ào là từ lầu bốn truyền ra, trong đó còn có thể nghe thấy vài tiếng mắng chửi tiếng Trung và tiếng Anh hỗn loạn của Eva.
Ban công cửa sổ sát đất của lầu hai mở ra, nương theo cái cây trụi lủi ở phía sân sau, hai người bọn họ có thể dựa vào đó để di chuyển qua, thần không biết quỷ không hay len lén lẻn vào.
Thích Mê đưa ánh mắt cho Lãng Dữ, ý bảo cậu lên trước.
Lãng Dữ nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích.
Sợ mình không biểu đạt rõ ràng, Thích Mê vội hạ giọng giải thích: "Chúng ta lẻn vào lầu hai, cậu lên trước đi.”
Lãng Dữ: "...”
Lãng Dữ vẫn bất động như trước.
Thích Mê sốt ruột, không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhíu mày: "Cậu nghe không hiểu sao?”
Lãng Dữ nghiêng đầu: "Tôi lên trước, vậy chị lên đó bằng cách nào?”
Thích Mê: "Đương nhiên là tôi cũng trèo cây lên đó rồi.”
"Chỉ bằng một cánh tay?"
Thích Mê sửng sốt.
Ánh mắt Lãng Dữ nhìn về phía cánh tay phải của cô.
“Được, vậy làm phiền cậu.”
Thích Mê không phải là một người hay ngại ngùng, sau khi tiếp nhận kiến nghị từ Lãng Dữ, cô lập tức quàng tay trái ôm cổ cậu, nhẹ nhàng nhảy vào trong n.g.ự.c của cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lãng Dữ dùng cánh tay vòng lấy chân cô, sau khi đảm bảo cô ổn định rồi mới ngồi dậy.
Cậu nắm chặt tay, cực kỳ lịch thiệp tránh có quá nhiều đụng chạm với Thích Mê, thực hiện lễ nghi xã giao rất tốt.
Bỗng nhiên cậu nghĩ đến cái gì, cụp mắt: “Chắc là chị sẽ không nhân cơ hội này thăm dò tôi đâu nhie?”
Nguyệt
“Không đâu.” Thích Mê trả lời thẳng thắn: “Chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi, không cần thiết.”
“Đúng vậy.”
Lãng Dữ gật đầu, sau khi dịu dàng dặn cô một câu bám chặt, cậu dùng một chút lực ở hai chân lập tức mang theo Thích Mê nhảy lên trên cây.
Hầu như không cần mượn lực.
Trong vài giây Thích Mê còn đang khiếp sợ, cậu đã nhảy từ trên cây sang ban công một cách nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng cực kỳ nhẹ.
Dường như nhận thấy người trong n.g.ự.c kinh ngạc, sau khi Lãng Dữ khom lưng đặt cô vững vàng xuống đất, cậu nhẹ cong môi, giải thích: “Chị rất nhẹ, đương nhiên sẽ không tạo ra âm thanh lớn.”
Thích Mê bán tín bán nghi liếc nhìn cậu một cái, cũng không hề nghĩ sâu, chỉ nhẹ nhàng mở cửa sổ ở sát đất bước vào.
Trên bàn phòng ngủ có một con d.a.o rọc giấy tinh xảo, vừa nhỏ vừa nhẹ lại sắc bén, Thích Mê thuận tay cầm lấy giấu trong ống tay áo. Sau khi ghé vào cửa nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mới từ từ mở cửa ra.
Cánh cửa này hướng ra một hành lang, một bên hành lang là hàng rào pha lê, thông qua tầng pha lê này có thể nhìn thấy phòng khách lớn ở dưới lầu biệt thự. Trong phòng khách có không ít quái vật, tất cả đều là nữ, trong tay mỗi người đều cầm một quả bóng bay màu đỏ, miệng dài như một cái bơm, rất nhanh đã thổi quả bóng thành một hình tròn lớn.
Trên mặt đất đã phủ kín bong bóng màu đỏ.
“Đây là muốn kết hôn sao?” Lãng Dữ thăm dò.
Thích Mê cười lạnh một tiếng: “Thật thú vị.”
Lúc này cầu thang bên cạnh phát ra âm thanh.
“Khóc khóc khóc! Đồ rác rưởi chỉ biết khóc! Sĩ quan Tiên phong ghét phụ nữ khóc sướt mướt nhất! Câm miệng cho tôi!” m thanh bén nhọn của người phụ nữ vang lên, cực kỳ chói tai.
Chát!
Một âm thanh vang dội từ bàn tay truyền đến.
Sau khi tiếng động vật nặng ngã xuống qua đi, tiếng khóc ẩn nhẫn đứt quãng của nữ sinh vang lên, dù đã đè nén cực độ, nhưng vẫn tràn ra khỏi cổ họng.
“Khóc! Tôi xem cô khóc được bao lâu!” m thanh của người phụ nữ lại cao lên mấy tông, rất giống người đàn bà đanh đá đầu phố: “Khóc nữa tôi sẽ đánh nữa! Đánh tới khi nào cô không khóc mới thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro