Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 9

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Tới đường chính, lại đi thẳng thêm mười phút là đến nơi

Thích Mê không dám chậm trễ, cô kéo đệm chăn chạy về phía trước, chỉ mất năm phút đã thấy trước mặt có ánh sáng.

Hả?

Từ từ.

Sao ánh sáng lại có màu đỏ?

Cô giật mình, tăng tốc chạy về nhà trẻ.

Ngay khi vừa mở cửa Lớp Đậu Đinh ra, cô ngây người.

Không biết là ai tìm được một cái thùng sắt lớn, bên trong có một ngọn lửa cháy bừng bừng, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đang ôm bọn nhỏ ngồi vây quanh đống lửa.

Vừa nhìn thấy Thích Mê, mười mấy đôi mắt cùng một động tác, nhất trí quay sang nhìn cô.

“Cô Thích, cô đã trở lại?!” Trịnh Viện Viện vui mừng nói.

Thích Mê gật gật đầu, cô lôi kéo đồ vật đi tới, nét mặt mờ mịt hỏi: “Ai đốt lửa?”

“Tôi.” Đỗ Thụy không chút hoang mang móc ra một cái bật lửa.

Thích Mê: “Anh… anh đi ra ngoài à?”

Đỗ Thụy gật đầu: “Thật sự là quá lạnh, tôi đã nghĩ xem có thể đốt lửa hay không, ở đây nhiều người như vậy, không thể chỉ dựa vào một mình cô được.”

Thích Mê như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, nhưng cô vẫn nghiêm túc dặn dò: “Về sau nếu có thể không ra ngoài thì không nên ra ngoài.” Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, lần này Đỗ Thụy ra ngoài còn may mắn, nhỡ đâu gặp phải mấy loại quái vật giống cô khi nãy, chỉ sợ nơi này, có lớn có nhỏ, không một ai có thể sống sót.

Đỗ Thụy do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Nguyệt

Trong khi bọn nhỏ tò mò xem xét những chiến lợi phẩm cô mang về lần này, Thích Mê đứng ở một bên, khuôn mặt lạnh nhạt. Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nếu vừa rồi cô đi ra ngoài kia một thời gian, có quái vật tấn công nơi này thì làm sao bây giờ? Tới lúc cô trở về nhìn thấy cảnh tượng sẽ như nào? Máu chảy thành sông hay là quần áo vương vãi trên mặt đất?

Tưởng tượng thôi cô cũng không dám tưởng tượng.

Thích Mê dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên cô cảm giác có người tới gần, quay đầu, thấy Đỗ Thụy đã mặc xong một bộ quần áo lông vũ màu đen, hình như hơi nhỏ một chút, quần áo đính chặt lên trên người anh ấy.

“Chờ chút nữa tôi sẽ đi ra ngoài tìm thứ phù hợp hơn cho anh.” Thích Mê khẽ cười một tiếng.

Đỗ Thụy nhàn nhạt ừ một tiếng, rõ ràng anh ấy đến đây không phải vì muốn thảo luận vấn đề này với cô, anh ấy quay đầu lại liếc nhìn bọn nhỏ, học theo Thích Mê dựa vào tường, cố ý hạ giọng: “Vừa rồi ở ngoài hành lang, tôi đã thấy một——” anh ấy ngập ngừng, nghĩ nghĩ tìm từ rồi mới nói: “Một món đồ vật đáng sợ… là do cô gϊếŧ sao?”

“Ừ.”

Đỗ Thụy hơi ghé mắt sáng: “Hình như cô rất quen thuộc với mấy chuyện như thế này?”

Thích Mê cười: “Đúng vậy, trước kia làm nhiều lần rồi.”

Đáy mắt Đỗ Thụy hiện lên một tia sáng tỏ, chậm rãi nói: “Khó trách.”

Nụ cười trên khóe môi Thích Mê càng sâu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hai người im lặng một lúc.

Đỗ Thụy chỉ hỏi thế, không tiếp tục hỏi thêm. Vốn dĩ anh ấy là người không thích nói chuyện nhiều, nếu không phải nhìn thấy mấy thứ thật sự đáng sợ kia thì chắc anh ấy sẽ không lắm miệng hỏi Thích Mê những lời này.

Anh ấy cúi đầu, trong khi lòng vẫn còn đang đắm chìm trong sự khϊếp sợ tại khoảng thời gian nhìn thấy quái vật kia thì đột nhiên thoáng thấy được Thích Mê duỗi hai ngón tay tới.

Đỗ Thụy ngẩng đầu: “Làm gì vậy?”

Thích Mê nhướng mày: “Nếu có bật lửa thì anh cũng có t.h.u.ố.c lá phải không?”

Đỗ Thụy không nói gì, quay đầu liếc liếc mấy đứa nhỏ, ý bảo ra hiệu cho Thích Mê.

“Tôi biết không thể hút thuốc trước mặt trẻ em, anh cho tôi một điếu thôi, tôi chỉ ngửi ngửi, tôi không hút.” Thích Mê đưa tay lại gần anh ấy.

Đỗ Thụy: “…”

Không khuyên được cô, anh ấy đành phải trộm móc bao thuốc từ trong túi quần, mở bao lấy ra một điếu đưa cho Thích Mê.

“Cảm ơn.” Thích Mê cười hì hì nhận lấy, cô đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sảng khoái mà chậm rãi thở ra một hơi. Cô không hút thuốc lá, chỉ là cô rất thích hương vị của thuốc lá, nhè nhẹ mùi thuốc thoang thoảng, rất nhanh có thể điều chỉnh tâm tình.

Hít sâu mấy hơi, cô cất điếu thuốc vào túi, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Đỗ Thụy: “Tôi còn phải đi ra ngoài một chuyến nữa, nhìn xem có thể tìm được chút đồ ăn nào hay không, nơi này giao cho anh nhé.”

Hình như Đỗ Thụy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ nhấp môi dưới, ừ một tiếng.

“Cô Thích lại muốn đi ra ngoài sao?” Triệu Nhất Triết tinh mắt, liếc một cái đã thấy Thích Mê đang đi đến cạnh cửa.

Mấy con mắt nhỏ tròn xoe, tất cả đều nhìn lại đây.

Thích Mê quay đầu mỉm cười: “Đúng vậy, nghe nói đồ chơi chuẩn bị cho các em tới rồi, cô đi ra ngoài lấy đồ chơi cho các em, có được không?”

Vừa nghe đến hai chữ đồ chơi, đôi mắt bọn nhỏ đều sáng lên: “Có Ultraman không ạ?!”

“Có.”

“Có búp bê Barbie không ạ?”

“Có.”

“Có đũa phép thuật không ạ?”

“Hả? Chắc là cũng có.”

“Tuyệt vời!”

“Suỵt ——tất cả yên lặng.” Trịnh Viện Viện sợ hãi nhìn thoáng qua Địch Vân Đồng đang ngủ say. Vất vả lắm mới ru bé ngủ được, không thể để cậu bé bị đánh thức nữa, thế nên ngay cả khi quát nạt cô ấy cũng chỉ dám thì thầm: “Đồ chơi dành cho những đứa trẻ biết nghe lời, hiện tại bạn Địch Vân Đồng đang ngủ, chúng ta phải làm như thế nào hả.”

“Nói chuyện— bé— lại—”. Chín đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng học theo cô ấy thì thầm trả lời.

Thích Mê cười cười giơ ngón tay cái với bọn nhỏ, cô nhỏ giọng nói một câu “Cô sẽ nhanh chóng trở về” sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ra khỏi nhà trẻ, cô đi thẳng đến siêu thị gần đó.

Tay trái tay phải mỗi tay đẩy một xe hàng, nhìn nhìn thấy đồ vật nào cô cảm thấy có ích thì lập tức bỏ vào trong xe đẩy. Chỗ tốt duy nhất của tận thế chính là có thể tùy tiện lấy đồ vật, căn bản không cần suy xét đến giá cả, đây cũng là một trong những lúc hiếm hoi làm Thích Mê cảm thấy thoải mái thả lỏng. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, đồ chơi, mấy thứ này kia không thể làm ấm, chồng chất thành núi cũng không có người lấy, ngược lại làm cho cô nhặt được món hời.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0