Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 10
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Cuối cùng cô còn cố ý cầm một cái cầu trượt dành cho trẻ em có giá hơn một ngàn, cô muốn mang trở về để trong lớp học một cái, nhất định sẽ làm bọn nhỏ vui vẻ.
Sau khi lấy đầy đủ mọi thứ, cô lại đi tới khu thực phẩm dạo qua một vòng, vận may cô rất tốt, may mắn tìm được mì gói sắp hết hạn ở phía dưới một cái kệ để hàng.
Là mì hương vị hải sản.
Cô còn tìm thấy một gói mì màu xanh khác ở trên kệ. Tuy rằng rất không hợp thời thế, nhưng lúc Thích Mê nhìn thấy hai gói mì này, cô vẫn không nhịn được cười cười: “Ghét ăn đến mức này cơ à?”
Đột nhiên, cô bỗng nghĩ tới cái gì đó, xoay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa kho hàng đang mở rộng.
Kho hàng của siêu thị rất nhiều hàng hóa, có khi sẽ sót lại một ít đồ ăn cũng không chừng. Sau khi chất đầy hai chiếc xe đẩy hàng, Thích Mê chọn từ khu vực đồ dùng phòng bếp một con d.a.o gọt hoa quả tiện dụng, sau đó cô còn tìm được một cuộn len sợi ở trên mặt đất. Cô buộc chặt đuôi d.a.o gọt hoa quả lại, sau này sẽ có thể thu lại con d.a.o nhờ vào sợi len này, Không như mấy lần trước, ném d.a.o không trúng thì cô sẽ không còn vũ khí nữa.
Sau khi thô bạo chế tạo ra một thứ vũ khí đơn giản như vậy, Thích Mê giơ điện thoại di động lên, rón ra rón rén tới gần kho hàng.
Vừa nhìn vào đã thấy có một nửa bàn chân thò ra bên ngoài.
Đôi chân có làn da căng mịn chứ không phải xương cốt trắng tinh, ngón chân còn được sơn móng chân màu đỏ nữa.
Đi thẳng vào trong, cô có thể thấy được một phụ nữ mặc váy hoa màu tím nhạt, váy ở nửa người trên đều đã cởi xuống tới bên hông, chứng minh được âm thanh vừa rồi Thích Mê nghe thấy đúng là một màn cảnh xuân ở trong khu vực này.
Chỉ là.
Người phụ này có khuôn mặt rất giống với quái vật mà cô đã gặp phải ở nhà trẻ, tròng mắt lồi ra, miệng và mũi ép lại cùng với nhau trông như hình một cái miệng lớn. Chính xác mà nói thì đây không phải một con người.
Hình ảnh xuân sắc trong đầu của cô bỗng nhiên trở nên quỷ dị, Thích Mê bỗng nhiên cảm giác thấy có một trận ớn lạnh.
Cô nhẹ nhàng đá vào chân của nữ quái vật, thấy cô ta không có động tĩnh gì, cô càng nắm con d.a.o gọt hoa quả đang lóe ra ánh sáng, nghiêng người chui vào kho hàng.
Trong kho hàng có hai bộ xương trắng, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết hàng ngày không thể ăn được, đồ ăn còn sót lại chính là một túi bánh mì bên cạnh bộ xương.
Bánh mì được đóng gói cẩn thận, hạn sử dụng còn ba tháng.
Thích Mê cầm lấy bánh mì, lúc đi ra không cẩn thận vướng vào nữ quái vật, quái vật đang nghiêng người chuyển thành nằm thẳng, lúc này, cô phát hiện bụng của nữ quái vật đang bẹp xuống một cách quái dị, giống như là bên trong không có nội tạng chống đỡ.
Toàn thân người phụ nữ này hoàn toàn không có vết thương, chỉ có phần miệng còn dính máu…
Nguyệt
Không thể nào.
Nội tạng bị hút ra ngoài rồi à?
Thích Mê nhịn không được lại run rẩy, cô ra khỏi kho hàng, đặt bánh mì vào trong xe mua sắm, đẩy hai xe “Chiến lợi phẩm” đầy ắp, nhanh chóng chạy về nhà trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
*
Rầm, cả một xe mua sắm tràn đầy những món đồ chơi đổ xuống tấm đệm màu đỏ thẫm mang tới lúc trước, sáu đứa trẻ còn đang thức đều vội chạy tới xem.
Thích Mê lấy mấy cái áo bông nhặt được ở trên đường, mặc lên người tất cả mấy đứa trẻ.
“Ôi, cô Thích, quần áo này hôi quá đi.” Thằng nhóc Vương Tiểu Hổ che cái mũi lại, ghét bỏ nói.
Thích Mê kéo khóa cho thằng nhóc rồi nói: “Chịu hôi hay muốn c.h.ế.t lạnh đây hả? Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai cô lại ra ngoài tìm cái khác cho em.”
“Tìm?” Triệu Nhất Triết lanh lợi, lập tức phát hiện ra lời nói của Thích Mê có chút không hợp lý, “Cô giáo, mấy thứ cô mang về ở đây, cô không trả tiền sao?”
Thích Mê phản ứng lại trong một giây, lập tức giải thích: “Cái này là do những người anh hùng đi giải cứu mặt trời để lại cho chúng ta, không cần phải trả tiền.”
“Có thật vậy không?” Triệu Nhất Triết nhíu hàng lông mày nhỏ, mang theo nét mặt dò xét.
Thích Mê mỉm cười: “Đúng vậy, sao cô có thể nói dối các em được chứ?”
Vương Tiểu Hổ che cái mũi của mình, dáng vẻ như sắp bị mùi hôi làm cho ngất đi: “Ọe, những anh hùng đó không thể để lại quần áo không hôi cho em ạ?”
Thích Mê cười cười, ở chỗ này mà còn có thể nghe thấy mấy lời nói ngây thơ của trẻ con, đúng là chuyện hiếm có: “Đi chơi đi, cô giáo sẽ lấy đồ ăn cho các em ăn, những mà nói nhỏ một chút, còn có mấy bạn nhỏ còn đang ngủ nữa.”
“Vâng ạ ~” Bọn nhỏ thì thầm trả lời.
Sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ của Vương Tiểu Hổ, Thích Mê đứng dậy đi về phía đống lửa, vươn hai tay hơ trên ngọn lửa sưởi ấm. Đồ thể dục trên người vẫn không thể chiến thắng nổi sự lạnh lẽo, toàn thân cô bị kí©h thí©ɧ đến nổi da gà, Trịnh Viện Viện vừa nhìn thấy vậy đã thân thiết lấy chiếc áo lông vũ còn sót lại, mang tới khoác lên người cô.
Thích Mê cười cười với Trịnh Viện Viện, nói: “Cảm ơn.”
“Chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Trịnh Viện Viện cười ngồi trở lại vị trí cũ của mình.
Cùng lúc đó, Đỗ Thụy đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy nước.”
“Vẫn nên để tôi đi thôi.” Thích Mê lo lắng nói.
Bước chân Đỗ Thụy dừng lại, biểu cảm tuy rằng không thay đổi nhiều, trước sau vẫn là một khuôn mặt than, nhưng Thích Mê vẫn cảm thấy, hình như anh ấy đã hơi tức giận.
“Cô Thích, tôi biết cô có ý tốt, nhưng mọi chuyện không thể chỉ dựa vào một mình cô được.” Anh ấy nói.
Thích Mê chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cái gì, cho đến khi Trịnh Viện Viện lên tiếng, nói một câu “Cô cứ để thầy Đỗ đi đi”, cô mới ậm ừ đáp ứng một tiếng.
Đỗ Thụy xoay người, cầm ấm nước ra cửa.
Sau khi lấy đầy đủ mọi thứ, cô lại đi tới khu thực phẩm dạo qua một vòng, vận may cô rất tốt, may mắn tìm được mì gói sắp hết hạn ở phía dưới một cái kệ để hàng.
Là mì hương vị hải sản.
Cô còn tìm thấy một gói mì màu xanh khác ở trên kệ. Tuy rằng rất không hợp thời thế, nhưng lúc Thích Mê nhìn thấy hai gói mì này, cô vẫn không nhịn được cười cười: “Ghét ăn đến mức này cơ à?”
Đột nhiên, cô bỗng nghĩ tới cái gì đó, xoay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa kho hàng đang mở rộng.
Kho hàng của siêu thị rất nhiều hàng hóa, có khi sẽ sót lại một ít đồ ăn cũng không chừng. Sau khi chất đầy hai chiếc xe đẩy hàng, Thích Mê chọn từ khu vực đồ dùng phòng bếp một con d.a.o gọt hoa quả tiện dụng, sau đó cô còn tìm được một cuộn len sợi ở trên mặt đất. Cô buộc chặt đuôi d.a.o gọt hoa quả lại, sau này sẽ có thể thu lại con d.a.o nhờ vào sợi len này, Không như mấy lần trước, ném d.a.o không trúng thì cô sẽ không còn vũ khí nữa.
Sau khi thô bạo chế tạo ra một thứ vũ khí đơn giản như vậy, Thích Mê giơ điện thoại di động lên, rón ra rón rén tới gần kho hàng.
Vừa nhìn vào đã thấy có một nửa bàn chân thò ra bên ngoài.
Đôi chân có làn da căng mịn chứ không phải xương cốt trắng tinh, ngón chân còn được sơn móng chân màu đỏ nữa.
Đi thẳng vào trong, cô có thể thấy được một phụ nữ mặc váy hoa màu tím nhạt, váy ở nửa người trên đều đã cởi xuống tới bên hông, chứng minh được âm thanh vừa rồi Thích Mê nghe thấy đúng là một màn cảnh xuân ở trong khu vực này.
Chỉ là.
Người phụ này có khuôn mặt rất giống với quái vật mà cô đã gặp phải ở nhà trẻ, tròng mắt lồi ra, miệng và mũi ép lại cùng với nhau trông như hình một cái miệng lớn. Chính xác mà nói thì đây không phải một con người.
Hình ảnh xuân sắc trong đầu của cô bỗng nhiên trở nên quỷ dị, Thích Mê bỗng nhiên cảm giác thấy có một trận ớn lạnh.
Cô nhẹ nhàng đá vào chân của nữ quái vật, thấy cô ta không có động tĩnh gì, cô càng nắm con d.a.o gọt hoa quả đang lóe ra ánh sáng, nghiêng người chui vào kho hàng.
Trong kho hàng có hai bộ xương trắng, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết hàng ngày không thể ăn được, đồ ăn còn sót lại chính là một túi bánh mì bên cạnh bộ xương.
Bánh mì được đóng gói cẩn thận, hạn sử dụng còn ba tháng.
Thích Mê cầm lấy bánh mì, lúc đi ra không cẩn thận vướng vào nữ quái vật, quái vật đang nghiêng người chuyển thành nằm thẳng, lúc này, cô phát hiện bụng của nữ quái vật đang bẹp xuống một cách quái dị, giống như là bên trong không có nội tạng chống đỡ.
Toàn thân người phụ nữ này hoàn toàn không có vết thương, chỉ có phần miệng còn dính máu…
Nguyệt
Không thể nào.
Nội tạng bị hút ra ngoài rồi à?
Thích Mê nhịn không được lại run rẩy, cô ra khỏi kho hàng, đặt bánh mì vào trong xe mua sắm, đẩy hai xe “Chiến lợi phẩm” đầy ắp, nhanh chóng chạy về nhà trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
*
Rầm, cả một xe mua sắm tràn đầy những món đồ chơi đổ xuống tấm đệm màu đỏ thẫm mang tới lúc trước, sáu đứa trẻ còn đang thức đều vội chạy tới xem.
Thích Mê lấy mấy cái áo bông nhặt được ở trên đường, mặc lên người tất cả mấy đứa trẻ.
“Ôi, cô Thích, quần áo này hôi quá đi.” Thằng nhóc Vương Tiểu Hổ che cái mũi lại, ghét bỏ nói.
Thích Mê kéo khóa cho thằng nhóc rồi nói: “Chịu hôi hay muốn c.h.ế.t lạnh đây hả? Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai cô lại ra ngoài tìm cái khác cho em.”
“Tìm?” Triệu Nhất Triết lanh lợi, lập tức phát hiện ra lời nói của Thích Mê có chút không hợp lý, “Cô giáo, mấy thứ cô mang về ở đây, cô không trả tiền sao?”
Thích Mê phản ứng lại trong một giây, lập tức giải thích: “Cái này là do những người anh hùng đi giải cứu mặt trời để lại cho chúng ta, không cần phải trả tiền.”
“Có thật vậy không?” Triệu Nhất Triết nhíu hàng lông mày nhỏ, mang theo nét mặt dò xét.
Thích Mê mỉm cười: “Đúng vậy, sao cô có thể nói dối các em được chứ?”
Vương Tiểu Hổ che cái mũi của mình, dáng vẻ như sắp bị mùi hôi làm cho ngất đi: “Ọe, những anh hùng đó không thể để lại quần áo không hôi cho em ạ?”
Thích Mê cười cười, ở chỗ này mà còn có thể nghe thấy mấy lời nói ngây thơ của trẻ con, đúng là chuyện hiếm có: “Đi chơi đi, cô giáo sẽ lấy đồ ăn cho các em ăn, những mà nói nhỏ một chút, còn có mấy bạn nhỏ còn đang ngủ nữa.”
“Vâng ạ ~” Bọn nhỏ thì thầm trả lời.
Sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ của Vương Tiểu Hổ, Thích Mê đứng dậy đi về phía đống lửa, vươn hai tay hơ trên ngọn lửa sưởi ấm. Đồ thể dục trên người vẫn không thể chiến thắng nổi sự lạnh lẽo, toàn thân cô bị kí©h thí©ɧ đến nổi da gà, Trịnh Viện Viện vừa nhìn thấy vậy đã thân thiết lấy chiếc áo lông vũ còn sót lại, mang tới khoác lên người cô.
Thích Mê cười cười với Trịnh Viện Viện, nói: “Cảm ơn.”
“Chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Trịnh Viện Viện cười ngồi trở lại vị trí cũ của mình.
Cùng lúc đó, Đỗ Thụy đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy nước.”
“Vẫn nên để tôi đi thôi.” Thích Mê lo lắng nói.
Bước chân Đỗ Thụy dừng lại, biểu cảm tuy rằng không thay đổi nhiều, trước sau vẫn là một khuôn mặt than, nhưng Thích Mê vẫn cảm thấy, hình như anh ấy đã hơi tức giận.
“Cô Thích, tôi biết cô có ý tốt, nhưng mọi chuyện không thể chỉ dựa vào một mình cô được.” Anh ấy nói.
Thích Mê chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cái gì, cho đến khi Trịnh Viện Viện lên tiếng, nói một câu “Cô cứ để thầy Đỗ đi đi”, cô mới ậm ừ đáp ứng một tiếng.
Đỗ Thụy xoay người, cầm ấm nước ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro