Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 89

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

"Tôi cảm thấy chỉ dựa vào chúng ta như vậy chắc sẽ không thể nào tìm được, chỉ biết được phương hướng của bọn chúng, nơi tìm kiếm thì lại quá rộng, không nói đến việc tìm không được người, không chừng còn có thể làm bứt dây động rừng. Nếu đám quái vật kia không trực tiếp ăn thịt bọn họ, mà muốn đem bọn họ hiến cho tên quan tiên phong gì đó thì tôi nghĩ các cô ấy khả năng tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng..."

Nói xong Thích Mê hạ thanh đại đao trên lưng xuống, đặt ở vị trí góc tường "Chúng ta phải dụ cho đám quái vật kia bắt được chúng ta thì mới có thể tìm được chính xác nơi các cô ấy bị bắt, tôi là phụ nữ, chắc hẳn là có thể dụ được bọn chúng ra."

Lãng Dữ cất bước đi tới: "Ý của chị là... dùng mồi nhử?"

"Đúng, chúng ta giả bộ đi vào thành phố để tìm đồ ăn, vừa tìm vừa đi về hướng đó, không chừng có thể dẫn dụ được đám quái vật kia ra ngoài." Thích Mê trả lời.

Kiều Dã một mực phản đối đề nghị này của cô, kéo cái chân bị thương đi tới, vẻ mặt vội vàng, "Cứu người là việc cấp bách sao có thể chờ?"

"Cậu sốt ruột như vậy, đi sớm thì có thể làm gì?" Thích Mê không kiên nhẫn nhíu mày, chỉ chỉ con đường rộng lớn phía trước, "Cậu sốt ruột thì có thể tự mình đi tìm trước, không ai ngăn cản!"

"Cô!"

Kiều Dã còn muốn nói gì đó, vừa thấy Thích Mê xoay người đi vào một cửa hàng kim khí, căn bản không muốn phản ứng với cậu ta, cũng chỉ có thể đành nuốt xuống lời nói trong miệng.

Cậu ta dừng một chút, mới vừa nhìn chằm chằm Lãng Dữ muốn nói thêm gì đó, đã thấy Lãng Dữ hơi ngẩng đầu, một bộ dáng "Đừng có nói chuyện với tôi", đút tay vào túi đi vào trong cửa hàng.

Kiều Dã thầm mắng một tiếng trong lòng, một mình đứng ở cửa hờn dỗi.

Thích Mê lật xem các loại linh kiện trong cửa hàng kim khí, vang ra tiếng động lạch cạch. Vừa quay đầu, đã thấy Lãng Dữ đang đứng ở một hàng kệ hàng khác, một tay đút túi, tay kia thì tùy ý cầm một vài thứ lên để thưởng thức, lúc sau không thèm để ý lại bỏ xuống, giống như là một thiếu gia nhà giàu đến để thị sát công việc.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy năng lực dò xét của chàng trai này rất mạnh, tương đối yên tâm, liền giả bộ đang tìm thứ gì đó, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh cậu.

Nguyệt

Chàng trai vừa vặn khom lưng nhìn thứ gì đó, bàn tay giấu ở nửa trong tay áo khoác buông xuống, Thích Mê liền lặng lẽ giơ tay lên, lại tiến gần thêm một chút...

Mắt thấyđầu ngón taysắp chạmtới, chàng trai bỗng nhiên đưa taynâng lên, truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng: "Chị gái nhỏ, giả vờ thì giả vờ tiếp đi, sao lại còn muốn cầm tay của người ta?"

Thích Mê cực kỳ xấu hổ, cứ như vậy mà bị người ta bắt được, ngay cả đầu ngón chân của cô cũng đang giống như cắm vào trên mặt đất.

Cô ra vẻ trấn định liếc mắt nhìn Lãng Dữ, thuận thế cầm lấy chiếc cờ lê nhỏ ở trong tay cậu, giơ lên nói: "Ai muốn cầm tay cậu cơ chứ, tôi muốn lấy cái cờ lê này."

Lãng Dữ khẽ nhếch môi, nhìn cô cười nghiền ngẫm: "À, lấy cờ lê... còn cần phải lén lút như vậy sao?"

"Là do cậu chắn đường của tôi có được haykhông?" Thích Mê giống như một "tên trộm" bị người ta bắt được, tùy ý cầm lấy một vài thứ nhét vào trong túi, sau đó lập tức đi ra khỏi cửa hàng kim khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lãng Dữ cười khẽ, nhấc gót chân lên.

"Này, rốt cuộc cô còn muốn lãng phí thêm bao lâu nữa?" Kiều Dã lòng nóng như lửa đốt, vừa muốn tiến lên tìm Thích Mê để lý luận một phen, đột nhiên bị Lãng Dữ đưa tay ra ngăn lại.

Lãng Dữ liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, lặp lại lời của Thích Mê đã nói lúc trước: "Nếu như anh đã sốt ruột như vậy, thì có thể tự mình đi tìm trước."

Kiều Dã: "......"

Kiều Dã kinh ngạc, cảm giác không thể nào trêu vào cậu thanh niên trẻ tuổi này được, chỉ có thể kìm nén sự tức giận đi theo phía sau hai người bọn họ.

Ba người đi theo phương hướng Eva và Ngu San bị bắt đi, để nhanh chóng hấp dẫn đám quái vật, Thích Mê còn cố ý mở điện thoại di động ra để chiếu sáng. Bọn họ đi dạo qua mấy cửa hàng ở hai bên đường lớn, sau đó đi tới một siêu thị rất lớn.

Siêu thị lớn, xác c.h.ế.t cũng nhiều hơn rất nhiều.

Xương trắng ở nơi này quả thực giống như nhiều là hơn gấp đôi số lượng đã nhìn thấy trước đó, các mảnh quần áo rải rác cũng nằm chồng chất thành núi, cơn gió nhẹ thổi qua từng bãi m.á.u đã khô nằm ở trên mặt đất. Mấykệ hàng hỗn độn nằmngổn ngang trên đất, trong chiếc tủ lạnh dùng để bảo quản thức ăn tươi sống còn có mấy bộ xương trắng chồng ngược lên nhau, có thể nhìn ra được nơi này trước đó có lẽ là đã tiến hành một trận cướp đoạt điên cuồng.

Đồng dạng như thế, ở khu đồ ăn cùng với khu rượu trên kệ hàng đều đã bị quét sạch, những thứ còn lại, tất cả đều là các loại đồ dùng hằng ngày.

Chỉ là ở trong thế giới này, đồ dùng hàng ngày cũng đã trở nên không còn cần thiết nữa.

Thích Mê trực tiếp đi tới khu đồ dùng phòng bếp, một mảnh hỗn độn trên mặt đất mơ hồ có thể tìm được chút d.a.o nĩa bát đũa rơi đầy trên đất. Cô vừa mới cầm lấy một cái nĩa dùng để ăn bánh ngọt được làm trông rất khéo léo lên, thì bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng va chạm rất nhỏ ở trên bàn.

Từng trận từng trận, rất có tiết tấu.

Rất giống với âm thanh lần trước cô nghe thấy ở trong kho hàng của siêu thị nhỏ.

Thích Mê nhíu mày, thầm nghĩ cô thật đúng là gặp phải loại vận khí gì, hai lần đều bắt gặp chuyện tốt của người ta, còn đều là ở siêu thị?

Cô giấu chiếc nĩa bánh ngọt trong giày, quay đầu lại nhìn Lãng Dữ và Kiều Dã, hiển nhiên hai người này cũng đã nghe thấy, tất cả đều im lặng nhìn sang.

Cách khu đồ dùng nhà bếp không xa, chính là kho hàng của siêu thị.

Cửa lớn khép hờ, cái bàn đang lắc lư rất có sức sống.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0