Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 88
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Kiều Dã biết Thích Mê đang nghi ngờ mình nhưng vẫn không hờn giận mà liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Tôi dùng cái bóng để che khuất bản thân, đám quái vật kia mới không phát hiện ra tôi... Tôi cũng muốn cứu San San, nhưng đám quái vật đó thật sự là rất nhiều, vì vậy mới phải cẩn thận suy nghĩ lại, tôi nghĩ vẫn nên cần có người ở lại để báo tin tức..." Cậu ta dừng lại, giọng nói đột nhiên cứng rắn, "Nếu không phải tôi vẫn còn ở đây, làm sao cô có thể biết bọn họ bị bắt đi hướng nào cơ chứ?!"
Thích Mê cảm thấy buồn cười: "Vậy là tôi còn phải cảm ơn cậu cơ à?"
"Tùy cô nói như thế nào... Hiện tại hai người bọn họ sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu cô còn muốn cùng tôi ở chỗ này nói tới nói lui, vậy thì tùy cô!"
Cậu ta còn cảm thấy không vui? Thích Mê không nói gì liếc nhìn cậu ta một cái, tình huống cấp bách, cô cũng lười ở chỗ này lãng phí thời gian với cậu ta, xoay người đi theo hướng cậu ta vừa chỉ.
Cô đi trước Kiều Dã đi theo phía sau.
Trong không gian yên lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Mặc dù Thích Mê thật sự không muốn nói chuyện với Kiều Dã, nhưng để biết rõ tình huống vừa rồi, chỉ có thể mở miệng hỏi lại: "Nói đơn giản một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Kiều Dã dừng một chút, suy nghĩ một hồi, vẫn trả lời lại cô: "Tôi và San San đang đi tìm thức ăn, đột nhiên bị một đám quái vật vây quanh, có đến mấy trăm con lớn nhỏ, lít nha lít nhít, lúc tôi không để ý, San San đã bị một con quái vật kéo đi, khi tôi đang muốn đuổi theo, thì người phụ nữ ngoại quốc kia tới, đánh nhau với những con quái vật đó...... Kết quả cô nhìn cũng biết, hai người bọn họ đều bị đám quái vật đó kéo đi."
Thích Mê dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu nói đám quái vật có tới mấy trăm con?"
Kiều Dã gật đầu, cũng dừng lại: "Tuyệt đối có tới mấy trăm con, trước sau trái phải bao gồm cả trên nóc nhà, tất cả đều có."
"Bọn chúng có thể nói tiếng người không? Cậu không nghe được tin tức gì sao?"
Kiều Dã cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nghe thấy bọn chúng nói "Vừa vặn gặp trúng phụ nữ nhân loại, có thể đem đi hiếu kính quan tiên phong" các loại, phía sau đó thì đã đánh nhau, không nghe nói thêm gì nữa."
"Quan tiên phong?" Thích Mê nhíu mày, đám quái vật này vậy mà lại tụ tập thành một tổ chức ư?"
Mấy trăm con quái vật, đúng là thật sự có chút phiền toái.
Cô vừa đi vừa nghĩ, vừa mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy phía trước có một bóng dáng cao gầy không vội vàng không hoảng sợ thong thả đi ra.
Chàng trai trẻ vẫn là toàn thân màu đen, tôn lên làn da tái nhợt, dưới tóc mái hơi xoăn, là một băng vải màu đen bịt kín đôi mắt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp.
Tiểu Lãng Dữ biến thành một con ruồi nhỏ mới chui ra từ trong lưới sắt do Thích Mê bố trí, vội vàng chạy tới nơi này, sợ đôi mắt huyết đồng bị cô nhận ra, còn cố ý buộc thêm một dải vải màu đen như vậy.
Nguyệt
Dựa vào thị lực cùng với thính lực không rõ ràng, cậu nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của Thích Mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong mơ hồ, cậu nhìn thấy Thích Mê nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn mình, biểu tình hơi lộ ra chút cảnh giác cùng sự bất thiện.
Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một chút, trước tiên làm bộ như tình cờ gặp mặt chào hỏi: "Là cô? Trùng hợp như vậy à"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Thích Mê cười lạnh một tiếng, căn chặt răng đem hai từ trùng hợp nhấn mạnh. Lần trước chàng trai này thần thần bí bí đến, lại thần thần bí bí rời đi... Lần này lại xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, nếu nói là "trùng hợp", cô thật sự có chút không tin lắm.
"Sao cậu lại ở đây? " Thích Mê đi lên phía trước.
Tiểu Lãng Dữ: "Tôi tìm người, tôi có một người bạn đi ra ngoài tìm thức ăn, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, vì thế nên tôi đi ra ngoài tìm cô ấy."
Thích Mê vừa nghe, nhíu mày: "Bạn của cậu? Ra ngoài bao lâu rồi?"
"Đã hơn hai tiếng rồi, cũng rất lâu rồi..." Nói tới đây, Tiểu Lãng Dữ chuyển đề tài, xem xét xung quanh sau đó đem vấn đề đẩy lại cho Thích Mê, nghiêng đầu hỏi, "Cô đang thẩm vấn tôi đấy sao?"
Thích Mê: "Tôi cũng tới tìm bạn."
Tiểu Lãng Dữ giống như đang suynghĩ, giọng điệu mang theo chút hoài nghi: "Cô cũng tới tìm bạn? Trùng hợp như vậy sao?"
“?”
Thích Mê trừng mắt nhìn, có cảm giác lời thoại bị người ta cướp mất, nhất thời có chút nghẹn lời.
Sau khi nhìn cậu hai giây, cô sâu kín nói: "Nói không chừng lại thật sự trùng hợp như vậy."
Nói xong thì trực tiếp vòng qua Tiểu Lãng Dữ, đi về phía trước.
Tiểu Lãng Dữ mím môi, đôi mắt hiện lên một nụ cười không thể hiểu rõ.
Chẳng qua rất nhanh đã thu lại, khuôn mặt sa sầm nhìn Kiều Dã đang đứng ở một bên, nhìn kỹ hỏi: "Anh cũng tới tìm bạn?"
Kiều Dã ừ một tiếng: "Bạn gái tôi bị đám quái vật bắt đi rồi."
"Quái vật... " Tiểu Lãng Dữ nhẹ giọng lặp lại một lần, nhìn về phía mảnh xác bị gãy chân kia.
Lúc này, Thích Mê đột nhiên dừng bước.
Thích Mê cảm thấy buồn cười: "Vậy là tôi còn phải cảm ơn cậu cơ à?"
"Tùy cô nói như thế nào... Hiện tại hai người bọn họ sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu cô còn muốn cùng tôi ở chỗ này nói tới nói lui, vậy thì tùy cô!"
Cậu ta còn cảm thấy không vui? Thích Mê không nói gì liếc nhìn cậu ta một cái, tình huống cấp bách, cô cũng lười ở chỗ này lãng phí thời gian với cậu ta, xoay người đi theo hướng cậu ta vừa chỉ.
Cô đi trước Kiều Dã đi theo phía sau.
Trong không gian yên lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Mặc dù Thích Mê thật sự không muốn nói chuyện với Kiều Dã, nhưng để biết rõ tình huống vừa rồi, chỉ có thể mở miệng hỏi lại: "Nói đơn giản một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Kiều Dã dừng một chút, suy nghĩ một hồi, vẫn trả lời lại cô: "Tôi và San San đang đi tìm thức ăn, đột nhiên bị một đám quái vật vây quanh, có đến mấy trăm con lớn nhỏ, lít nha lít nhít, lúc tôi không để ý, San San đã bị một con quái vật kéo đi, khi tôi đang muốn đuổi theo, thì người phụ nữ ngoại quốc kia tới, đánh nhau với những con quái vật đó...... Kết quả cô nhìn cũng biết, hai người bọn họ đều bị đám quái vật đó kéo đi."
Thích Mê dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu nói đám quái vật có tới mấy trăm con?"
Kiều Dã gật đầu, cũng dừng lại: "Tuyệt đối có tới mấy trăm con, trước sau trái phải bao gồm cả trên nóc nhà, tất cả đều có."
"Bọn chúng có thể nói tiếng người không? Cậu không nghe được tin tức gì sao?"
Kiều Dã cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nghe thấy bọn chúng nói "Vừa vặn gặp trúng phụ nữ nhân loại, có thể đem đi hiếu kính quan tiên phong" các loại, phía sau đó thì đã đánh nhau, không nghe nói thêm gì nữa."
"Quan tiên phong?" Thích Mê nhíu mày, đám quái vật này vậy mà lại tụ tập thành một tổ chức ư?"
Mấy trăm con quái vật, đúng là thật sự có chút phiền toái.
Cô vừa đi vừa nghĩ, vừa mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy phía trước có một bóng dáng cao gầy không vội vàng không hoảng sợ thong thả đi ra.
Chàng trai trẻ vẫn là toàn thân màu đen, tôn lên làn da tái nhợt, dưới tóc mái hơi xoăn, là một băng vải màu đen bịt kín đôi mắt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp.
Tiểu Lãng Dữ biến thành một con ruồi nhỏ mới chui ra từ trong lưới sắt do Thích Mê bố trí, vội vàng chạy tới nơi này, sợ đôi mắt huyết đồng bị cô nhận ra, còn cố ý buộc thêm một dải vải màu đen như vậy.
Nguyệt
Dựa vào thị lực cùng với thính lực không rõ ràng, cậu nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của Thích Mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong mơ hồ, cậu nhìn thấy Thích Mê nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn mình, biểu tình hơi lộ ra chút cảnh giác cùng sự bất thiện.
Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một chút, trước tiên làm bộ như tình cờ gặp mặt chào hỏi: "Là cô? Trùng hợp như vậy à"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Thích Mê cười lạnh một tiếng, căn chặt răng đem hai từ trùng hợp nhấn mạnh. Lần trước chàng trai này thần thần bí bí đến, lại thần thần bí bí rời đi... Lần này lại xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, nếu nói là "trùng hợp", cô thật sự có chút không tin lắm.
"Sao cậu lại ở đây? " Thích Mê đi lên phía trước.
Tiểu Lãng Dữ: "Tôi tìm người, tôi có một người bạn đi ra ngoài tìm thức ăn, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, vì thế nên tôi đi ra ngoài tìm cô ấy."
Thích Mê vừa nghe, nhíu mày: "Bạn của cậu? Ra ngoài bao lâu rồi?"
"Đã hơn hai tiếng rồi, cũng rất lâu rồi..." Nói tới đây, Tiểu Lãng Dữ chuyển đề tài, xem xét xung quanh sau đó đem vấn đề đẩy lại cho Thích Mê, nghiêng đầu hỏi, "Cô đang thẩm vấn tôi đấy sao?"
Thích Mê: "Tôi cũng tới tìm bạn."
Tiểu Lãng Dữ giống như đang suynghĩ, giọng điệu mang theo chút hoài nghi: "Cô cũng tới tìm bạn? Trùng hợp như vậy sao?"
“?”
Thích Mê trừng mắt nhìn, có cảm giác lời thoại bị người ta cướp mất, nhất thời có chút nghẹn lời.
Sau khi nhìn cậu hai giây, cô sâu kín nói: "Nói không chừng lại thật sự trùng hợp như vậy."
Nói xong thì trực tiếp vòng qua Tiểu Lãng Dữ, đi về phía trước.
Tiểu Lãng Dữ mím môi, đôi mắt hiện lên một nụ cười không thể hiểu rõ.
Chẳng qua rất nhanh đã thu lại, khuôn mặt sa sầm nhìn Kiều Dã đang đứng ở một bên, nhìn kỹ hỏi: "Anh cũng tới tìm bạn?"
Kiều Dã ừ một tiếng: "Bạn gái tôi bị đám quái vật bắt đi rồi."
"Quái vật... " Tiểu Lãng Dữ nhẹ giọng lặp lại một lần, nhìn về phía mảnh xác bị gãy chân kia.
Lúc này, Thích Mê đột nhiên dừng bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro