Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 84

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Trên mặt đất có không ít sâu bọ, quần áo rơi rụng và xương cốt, nằm hỗn độn tựa như những đống rác.

Thích Mê không dám đi xa, chỉ tới bên vị trí bức tượng điêu khắc.

Nguyệt

Cô nhanh nhẹn trèo lên đỉnh cao nhất của bức tượng, cầm kính viễn vọng tìm được từ trong siêu thị quan sát bốn phía.

Các tầng lầu nằm so le, lạnh lẽo đứng xung quanh quảng trường như thể bị con người bỏ rơi, chỉ chờ đổ vỡ và sụp đổ.

Thích Mê nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng khi cô nhìn lại con đường họ đã đến, trong cổ họng bỗng tràn ra một âm thanh nghi ngờ: “Hả?”

Dâng đầy cảm giác khó tin.

Hai bàn tay nhỏ của Tiểu Lãng Dữ ôm lấy pho tượng kim loại, khó hiểu ngẩng đầu: “Sao thế cô Thích?”

“...” Thích Mê không trả lời, thân thể không hề nhúc nhích, vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng con đường từng đi qua... Tầm khoảng nửa phút sau, cô chậm rãi nở nụ cười nhàn nhạt: “Có chút thú vị.”

Tiểu Lãng Dữ quay đầu, nhìn theo phương hướng cô đang trông nơi xa xa.

Địa hình trống trải nên chỉ liếc mắt đã trông thấy được con đường dẫn tới chỗ họ. Xa xa, tại ngã tư dẫn ra đường cao tốc, có một con sư tử biến dị chậm rãi bước chân tới, trên lưng nó chở theo hai người. Ngu San mặc áo khoác lông vũ ngồi đằng trước, Kiều Dã ngồi phía sau cô bé, bao trọn cô ấy vào trong lồng n.g.ự.c mình.

Đại khái vì muốn chiếu cố cho hai người họ nên sư tử đi rất chậm không khác gì đang tản bộ, nhưng vẫn vững vàng nện bước chân tiến đến phía họ.

Tuy rằng tốc độ chậm mà mới chỉ hai mươi phút trôi qua đã có thể đuổi kịp đến đây.

Thích Mê xoay người nhảy xuống đất, đưa ống nhòm cho Tiểu Lãng Dữ: “Em về xe trước đi, cô sang nhìn một lát.”

Thấy Thích Mê có khả năng đối phó được với bên kia, Tiểu Lãng Dữ yên tâm gật gật đầu, dặn dò một tiếng: “Cô Thích, cẩn thận nhé.”

Sau khi Tiểu Lãng Dữ an toàn trở về xe, Thích Mê đi thẳng về phía họ, chặn họ lại trước khi họ tới gần xe buýt.

Có lẽ vì thù hận Thích Mê không đưa mình đi theo nên sắc mặt Kiều Dã không vui vẻ cho lắm, cậu ta lạnh lùng trợn mắt với cô, sau đó hất đầu sang nơi khác.

Ngu San lễ phép hơn cậu ta rất nhiều, thấy cô đi tới cô ấy đã chào hỏi từ xa, vuốt ve áo lông trên người, nói lời cảm ơn: “Chị ơi, xin lỗi chị, lúc nãy em quên mất. Em cảm ơn đồ ăn và quần áo của chị lắm.”

Thích Mê tới nơi này chẳng phải vì muốn nhận một câu cảm ơn không đau không ngứa ấy, cô chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi hỏi thẳng chuyện nghiêm túc: “Các người đã nuốt đám mảnh nhỏ [Tinh thể kỹ năng lõi] của người đó?”

Ngu San tỏ ra sửng sốt, cho rằng bản thân đã làm sai, vội quay đầu nhìn về phía Kiều Dã.

Kiều Dã hất đầu lên, khó chịu hỏi ngược lại: “Đúng thế đấy, tôi đã bảo Ngu San nuốt chúng đấy, làm sao?”

Trước đến giờ Thích Mê luôn là người thích ăn mềm không ăn cứng, vừa thấy thái độ của Kiều Dã, mặt mày cô lạnh hẳn đi. Cô cong môi, cười khinh miệt: “Cho nên cậu đã trông thấy tình cảnh tôi lấy ra thứ này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô nhớ rõ tình huống lúc đó Kiều Dã còn đang bị nhốt trên xe, bên cạnh có một con voi và một con hổ biến dị đánh nhau, bạn gái cậu ta cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm... Kết quả, cậu ta lại nhàn hạ thoải mái quan sát cô đang làm chuyện gì?

Ánh mắt Kiều Dã lóe sáng, cậu ta ra vẻ bình tĩnh ho khẽ một tiếng, lại nâng đầu lên: “Đúng đấy, tôi không cẩn thận đã chứng kiến tất cả. Hiện tại Ngu San không có bất cứ kỹ năng bảo hộ nào, tôi cho cô ấy nuốt chút mảnh vỡ kỹ năng thì sao nào?”

“Không sao cả, tôi cảm thấy cậu cũng thông minh thôi...” Thích Mê khoanh tay lại: “Nhưng chỉ có mình cô ấy nuốt thôi sao? Nuốt nhiều hay ít?”

Kiều Dã thấy cô hỏi mãi không thôi, đã mất kiên nhẫn: “Có liên quan đến cô hả? Không phải cô không định quan tâm đến chúng tôi đấy à, hỏi nhiều như thế làm gì?”

“Cứ coi như lòng thương của người mẹ trong tôi tràn lan một lần đi.” Thích Mê nhắc nhở: “Hiện tại thể chất của Ngu San vẫn là nhân loại bình thường, một chút mảnh vỡ kỹ năng chắc không ảnh hưởng gì, nhưng nếu như cô ấy nuốt quá nhiều, nhẹ thì đau đớn, nặng thì tử vong. Hai người tự mình ước lượng nặng nhẹ đi.”

Ngu San hoảng sợ, lập tức quay đầu hỏi Kiều Dã: “Thực sự nghiêm trọng như thế sao?”

Kiều Dã lườm Thích Mê, ôm chầm Ngu San, dịu giọng an ủi: “Yên tâm đi San San, em chỉ nuốt có một chút thôi, không sao hết... Anh là bạn trai của em, đương nhiên anh sẽ suy xét đến sự an toàn của em...” Nói xong, sắc mặt cậu ta biến đổi, giọng nói trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Thích Mê: “Ít nhất anh cũng không phải người ngoài thấy c.h.ế.t không cứu nhưng thích chõ miệng vào chuyện của chúng ta.”

“Kiều Dã, anh không thể nói như thế được, chị ấy đã giúp chúng ta rất nhiều rồi...” Ngu San lập tức kéo tay Kiều Dã, phản bác, không cho cậu ta nói vậy.

“San San, thế giới tận thế này không đơn giản như em tưởng tượng đâu, em đừng bị chút ơn huệ nho nhỏ kia lừa gạt, có hiểu ý anh không?”

Kiều Dã vừa nói vừa nhìn về phía Thích Mê: “Hiện tại anh hơi nghi ngờ chị ta và người đàn ông tấn công chúng ta là cùng một bọn, bằng không sao chị ta có thể tới đúng lúc như vậy được.”

Ôi chà, tính tình ghê gớm đấy nhỉ?

Thích Mê cảm thấy mình mới nghe được một câu chuyện cười: “Lừa cậu? Cậu có gì đáng để tôi lừa? Tài năng hay nhan sắc, hay là lừa để bán thận cậu đây?”

“Chị!”

“Tôi ấy à? Con mẹ nó chứ tôi thừa hơi mới đi quan tâm hai người!” Thích Mê hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Đi được nửa đường, đột nhiên cô cảm thấy mình nhàn hạ tự dưng đi tìm chuyện, không khỏi tự cười cười giễu cợt bản thân.

Nhìn theo bóng dáng cô đã cách một khoảng xa xa, Ngu San điều khiển sư tử biến dị tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua chiếc xe buýt, cô ấy và Kiều Dã đều nghe thấy được âm thanh vô cùng náo nhiệt bên trong, không khác gì đang ăn Tết, toàn là giọng nói non nớt của trẻ con. Hai người họ tò mò, vòng quanh xe buýt, nhìn thấy được toàn bộ hoàn cảnh thông qua kính chắn gió.

Thích Mê đang khoanh tay ngồi trên ghế lái phụ, nhìn bọn họ chằm chằm không khác gì vệ sĩ, ánh mắt sắc bén như đang cảnh cáo họ đừng quá tò mò.

Ngu San bị biểu cảm của cô hù dọa, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Kiều Dã cũng chậm rãi quay đầu, giống như đã hiểu ra chuyện gì, khẽ bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, hai người họ rẽ vào một góc đường, biến mất trong bóng tối.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0