Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 83
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Gió đêm quá lạnh, Đỗ Thụy đóng cửa xe lại và đợi Eva đi điều trị về.
Bọn trẻ ở tầng hai đã ngủ gật trong khi chờ đợi, trong xe lúc này rất yên tĩnh.
Đỗ Thụy nhìn xác của những con thú biến dị trên cánh đồng ven đường và cau mày, sợ rằng chúng có thể đột nhiên sống lại vồ lấy mình... Sau khi Eva quay lại, anh ấy nhanh chóng đóng cửa xe, lái xe rời đi khỏi nơi khủng khiếp này.
“Cô bé tên Ngu San đối xử với cậu trai kia thật tốt, trong lúc trị thương sợ người ta quá đau, cô bé còn cho người ta cắn vào tay mình nữa... Kiếp trước nam sinh kia đã cứu được cả thế giới đó hả?” Eva chậc chậc lắc đầu.
“Đôi tình nhân nhỏ mà, chuyện thường thôi...” Thích Mê cười cười: “Một bên là người bạn trai sớm chiều ở chung, một bên là người xa lạ mới gặp ở tận thế, là cô thì cô sẽ đi cùng ai?”
“Cũng đúng.” Eva ngồi xuống bên cạnh cô, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Thích Mê: “Nhưng mà tôi vẫn có chút lo lắng, Kiều Dã kia sắp sửa tiến vào giai đoạn tiến hóa, cho dù thành công hay thất bại thì Ngu San đều có khả năng gặp phải nguy hiểm. Mà cho dù Kiều Dã không tiến hóa mà biến thành một người gốm sứ mỏng manh thì như vậy cậu ta cũng sẽ biến thành thứ trói buộc với Ngu San... Trong thế giới tận thế mênh m.ô.n.g thế này, một người chơi mới phải sinh tồn bằng cách nào đây?”
Eva bất đắc dĩ nhún vai: “Không có cách nào khác cả, cô khuyên cũng đã khuyên rồi, cô bé không nghe thì phải làm thế nào? Đúng như cô nói vậy, hai người họ vốn là một đôi tình nhân nhỏ, sao có thể nỡ lòng rời bỏ nhau?”
Cô ấy nâng chai lên, nuốt nỗi xót thương cuối cùng vào bụng theo chất lỏng trong chai. Một ngụm uống xong, Eva bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Cô ấy chớp chớp mắt nhìn Thích Mê: “Đúng rồi, Mê, cô đã phát hiện ra nam sinh kia sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa từ lâu rồi đúng không?”
“Ừ, ngay khi mới gặp tôi đã phát hiện.” Thích Mê cong khóe môi cười nhạo: “Cậu ta còn định gạt tôi, nói rằng mình mới đến thế giới tận thế này.”
Eva: “Cô phát hiện ra bằng cách nào vậy, tôi thấy cậu ta có khác biệt gì so với chúng ta đâu.”
“Dáng vẻ bên ngoài không thay đổi, nhưng cô không phát hiện ra thể chất cậu ta không còn giống bình thường nữa hả?”
Thích Mê nói: “Ban đầu khi vừa tiến vào thế giới tận thế toàn đêm tối này, cả cơ thể con người đáng lẽ ra phải lạnh băng mới đúng, nhưng làn da cậu ta quá mức ấm áp. Dòng m.á.u trong cơ thể luân chuyển tuần hoàn tốt như thế, không chỉ có phản ứng làm ấm thân mình mà khi trên cơ thể cậu ta ăn mặc mỏng manh vẫn không hề thấy lạnh, thế thì sao có thể là người chơi mới tới đây? Ngay cả chúng ta bây giờ vẫn còn phải mặc áo khoác lông vũ đây này... Nếu cậu ta không lừa tôi, không nói mình là người mới đến thì có khi lòng cảnh giác của tôi sẽ không lớn đến vậy. Một lời nói dối quá rõ ràng chứng tỏ cậu ta đang che giấu tin tức bất lợi nào đó, hơn nữa Ngu San bảo cô bé cố tình đến thế giới này tìm bạn trai, ắt hẳn là do cậu ta đã ngây người cực lâu trong thế giới tận thế.”
Thích Mê cười nhạt, dựa người ra sau: “Đương nhiên, mặc dù là người sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa, nếu như cậu ta không nói dối tôi thì tôi cũng sẽ tiễn cậu ta thêm một đoạn đường, kết quả... ai, cậu ta lại làm trò khôn vặt này trước mặt tôi cơ đấy.”
Eva đồng tình: “Đúng thế, giữa những người chơi với nhau mà thành thật thẳng thắn thì chắc chắn không thể nào hợp tác được. Tôi đồng ý với cô, Mê ạ.”
Nói xong, cô ấy ném chai bia rỗng tuếch vào phía thùng rác xa xa, khẽ mỉm cười: “Cho nên, chuyện cô nói cô định mời rượu tôi ấy, là vào lúc nào vậy?”
“Dù sao chúng ta cũng phải đi đến được thành phố kế tiếp đã, bằng không trong chốn đồng không m.ô.n.g quạnh này tôi đào đâu ra bia rượu cho cô?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Eva bị con trùng rượu bò lên gợi dậy cơn thèm, hiện tại đã mong cầu không nhịn nổi, cái miệng chem chép cho qua cơn, cất tiếng hỏi tiếp: “Tầm bao lâu nữa?”
Thích Mê nhướng mày đáp lại: “Cô có di động, có bản đồ, sao còn hỏi tôi?”
Eva bừng tỉnh, lập tức móc di động ra nhìn một lát: “Chắc còn tầm khoảng nửa tiếng nữa.”
Thích Mê: “Chắc vậy, chờ một lát nữa đi tới thành phố, Đỗ Thụy dừng xe nấu cơm, tôi sẽ vào thành phố di dạo kiếm chút bia rượu cho cô.”
Eva vừa lòng: “Ok!”
Khoảng thời gian đi tới thành phố tiếp theo đủ để cho Thích Mê và Eva có được một giấc ngủ ngắn, chuẩn bị tùy thời nghênh chiến.
Xe buýt không đi vào trong thành phố mà dừng ở một khoảng đất trống trên quảng trường, tầm nhìn không bị giới hạn, thuận tiện quan sát bốn phía xung quanh.
Nguyệt
Đỗ Thụy cởi bỏ đai an toàn xong liền đeo tạp dề lên, lắc mình hóa thân từ lái xe thành đầu bếp.
Thích Mê chuẩn bị xong xuôi đang định xuống xe đã nghe thấy anh ấy gọi lại: “Cô Thích, vẫn nên ăn cơm rồi hẵng đi, không thì khi cô trở về trời đã lạnh rồi.”
Cô đứng yên, nhìn một vòng: “Cũng đúng, thế thì tôi đi tới vùng xung quanh chỗ này xem qua một chút.”
Tiểu Lãng Dữ vừa nghe đã nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chỗ ngồi chạy tới, tay nhỏ giơ lên cao: “Em! Cô Thích, em cũng muốn đi dạo xung quanh chỗ này với cô!”
Thấy cuối cùng Tiểu Lãng Dữ cũng chịu nhường chỗ ngồi, Eva sải bước đến băng ghế dài, thoải mái duỗi đôi chân, chen miệng vào nói hộ: “Đúng thế, Mê à, thừa dịp nhóm nhỏ ngốc kia còn ngủ trên tầng hai chưa tỉnh, cô hãy dẫn bé con này đi dạo đi. Dù sao Tiểu Lãng Dữ cũng có kỹ năng, thằng bé có thể tự bảo vệ chính mình.”
“Đúng thế, em có thể tự bảo vệ mình!” Tiểu Lãng Dữ gật đầu.
Thích Mê thoáng suy tư, cuối cùng đồng ý, dặn dò Tiểu Lãng Dữ nhất định phải ngoan ngoãn theo sau mình, sau đó mới nắm tay nhỏ của cậu xuống xe.
Đây là một khu quảng trường được tu sửa vô cùng bằng phẳng, chính giữa có một pho tượng nghệ thuật bằng kim loại. Từ đường cong cấu tạo nên bức tượng đã cho thấy bức tượng này rất cao cấp, nhưng nếu bắt nói rõ nó cao cấp ở nơi đâu thì khó lòng mà đưa ra câu trả lời được.
Nguồn sáng duy nhất trong tầm nhìn của họ là ánh sáng từ đèn xe buýt. Vì tránh lãng phí nhiên liệu, Đỗ Thụy đã tắt ngọn đèn pha sáng đằng trước xe đi, chỉ để lại một tầng ánh sáng mờ mờ ảo ảo hắt ra từ trong buồng xe.
Bọn trẻ ở tầng hai đã ngủ gật trong khi chờ đợi, trong xe lúc này rất yên tĩnh.
Đỗ Thụy nhìn xác của những con thú biến dị trên cánh đồng ven đường và cau mày, sợ rằng chúng có thể đột nhiên sống lại vồ lấy mình... Sau khi Eva quay lại, anh ấy nhanh chóng đóng cửa xe, lái xe rời đi khỏi nơi khủng khiếp này.
“Cô bé tên Ngu San đối xử với cậu trai kia thật tốt, trong lúc trị thương sợ người ta quá đau, cô bé còn cho người ta cắn vào tay mình nữa... Kiếp trước nam sinh kia đã cứu được cả thế giới đó hả?” Eva chậc chậc lắc đầu.
“Đôi tình nhân nhỏ mà, chuyện thường thôi...” Thích Mê cười cười: “Một bên là người bạn trai sớm chiều ở chung, một bên là người xa lạ mới gặp ở tận thế, là cô thì cô sẽ đi cùng ai?”
“Cũng đúng.” Eva ngồi xuống bên cạnh cô, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Thích Mê: “Nhưng mà tôi vẫn có chút lo lắng, Kiều Dã kia sắp sửa tiến vào giai đoạn tiến hóa, cho dù thành công hay thất bại thì Ngu San đều có khả năng gặp phải nguy hiểm. Mà cho dù Kiều Dã không tiến hóa mà biến thành một người gốm sứ mỏng manh thì như vậy cậu ta cũng sẽ biến thành thứ trói buộc với Ngu San... Trong thế giới tận thế mênh m.ô.n.g thế này, một người chơi mới phải sinh tồn bằng cách nào đây?”
Eva bất đắc dĩ nhún vai: “Không có cách nào khác cả, cô khuyên cũng đã khuyên rồi, cô bé không nghe thì phải làm thế nào? Đúng như cô nói vậy, hai người họ vốn là một đôi tình nhân nhỏ, sao có thể nỡ lòng rời bỏ nhau?”
Cô ấy nâng chai lên, nuốt nỗi xót thương cuối cùng vào bụng theo chất lỏng trong chai. Một ngụm uống xong, Eva bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Cô ấy chớp chớp mắt nhìn Thích Mê: “Đúng rồi, Mê, cô đã phát hiện ra nam sinh kia sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa từ lâu rồi đúng không?”
“Ừ, ngay khi mới gặp tôi đã phát hiện.” Thích Mê cong khóe môi cười nhạo: “Cậu ta còn định gạt tôi, nói rằng mình mới đến thế giới tận thế này.”
Eva: “Cô phát hiện ra bằng cách nào vậy, tôi thấy cậu ta có khác biệt gì so với chúng ta đâu.”
“Dáng vẻ bên ngoài không thay đổi, nhưng cô không phát hiện ra thể chất cậu ta không còn giống bình thường nữa hả?”
Thích Mê nói: “Ban đầu khi vừa tiến vào thế giới tận thế toàn đêm tối này, cả cơ thể con người đáng lẽ ra phải lạnh băng mới đúng, nhưng làn da cậu ta quá mức ấm áp. Dòng m.á.u trong cơ thể luân chuyển tuần hoàn tốt như thế, không chỉ có phản ứng làm ấm thân mình mà khi trên cơ thể cậu ta ăn mặc mỏng manh vẫn không hề thấy lạnh, thế thì sao có thể là người chơi mới tới đây? Ngay cả chúng ta bây giờ vẫn còn phải mặc áo khoác lông vũ đây này... Nếu cậu ta không lừa tôi, không nói mình là người mới đến thì có khi lòng cảnh giác của tôi sẽ không lớn đến vậy. Một lời nói dối quá rõ ràng chứng tỏ cậu ta đang che giấu tin tức bất lợi nào đó, hơn nữa Ngu San bảo cô bé cố tình đến thế giới này tìm bạn trai, ắt hẳn là do cậu ta đã ngây người cực lâu trong thế giới tận thế.”
Thích Mê cười nhạt, dựa người ra sau: “Đương nhiên, mặc dù là người sắp tiến vào giai đoạn tiến hóa, nếu như cậu ta không nói dối tôi thì tôi cũng sẽ tiễn cậu ta thêm một đoạn đường, kết quả... ai, cậu ta lại làm trò khôn vặt này trước mặt tôi cơ đấy.”
Eva đồng tình: “Đúng thế, giữa những người chơi với nhau mà thành thật thẳng thắn thì chắc chắn không thể nào hợp tác được. Tôi đồng ý với cô, Mê ạ.”
Nói xong, cô ấy ném chai bia rỗng tuếch vào phía thùng rác xa xa, khẽ mỉm cười: “Cho nên, chuyện cô nói cô định mời rượu tôi ấy, là vào lúc nào vậy?”
“Dù sao chúng ta cũng phải đi đến được thành phố kế tiếp đã, bằng không trong chốn đồng không m.ô.n.g quạnh này tôi đào đâu ra bia rượu cho cô?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Eva bị con trùng rượu bò lên gợi dậy cơn thèm, hiện tại đã mong cầu không nhịn nổi, cái miệng chem chép cho qua cơn, cất tiếng hỏi tiếp: “Tầm bao lâu nữa?”
Thích Mê nhướng mày đáp lại: “Cô có di động, có bản đồ, sao còn hỏi tôi?”
Eva bừng tỉnh, lập tức móc di động ra nhìn một lát: “Chắc còn tầm khoảng nửa tiếng nữa.”
Thích Mê: “Chắc vậy, chờ một lát nữa đi tới thành phố, Đỗ Thụy dừng xe nấu cơm, tôi sẽ vào thành phố di dạo kiếm chút bia rượu cho cô.”
Eva vừa lòng: “Ok!”
Khoảng thời gian đi tới thành phố tiếp theo đủ để cho Thích Mê và Eva có được một giấc ngủ ngắn, chuẩn bị tùy thời nghênh chiến.
Xe buýt không đi vào trong thành phố mà dừng ở một khoảng đất trống trên quảng trường, tầm nhìn không bị giới hạn, thuận tiện quan sát bốn phía xung quanh.
Nguyệt
Đỗ Thụy cởi bỏ đai an toàn xong liền đeo tạp dề lên, lắc mình hóa thân từ lái xe thành đầu bếp.
Thích Mê chuẩn bị xong xuôi đang định xuống xe đã nghe thấy anh ấy gọi lại: “Cô Thích, vẫn nên ăn cơm rồi hẵng đi, không thì khi cô trở về trời đã lạnh rồi.”
Cô đứng yên, nhìn một vòng: “Cũng đúng, thế thì tôi đi tới vùng xung quanh chỗ này xem qua một chút.”
Tiểu Lãng Dữ vừa nghe đã nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chỗ ngồi chạy tới, tay nhỏ giơ lên cao: “Em! Cô Thích, em cũng muốn đi dạo xung quanh chỗ này với cô!”
Thấy cuối cùng Tiểu Lãng Dữ cũng chịu nhường chỗ ngồi, Eva sải bước đến băng ghế dài, thoải mái duỗi đôi chân, chen miệng vào nói hộ: “Đúng thế, Mê à, thừa dịp nhóm nhỏ ngốc kia còn ngủ trên tầng hai chưa tỉnh, cô hãy dẫn bé con này đi dạo đi. Dù sao Tiểu Lãng Dữ cũng có kỹ năng, thằng bé có thể tự bảo vệ chính mình.”
“Đúng thế, em có thể tự bảo vệ mình!” Tiểu Lãng Dữ gật đầu.
Thích Mê thoáng suy tư, cuối cùng đồng ý, dặn dò Tiểu Lãng Dữ nhất định phải ngoan ngoãn theo sau mình, sau đó mới nắm tay nhỏ của cậu xuống xe.
Đây là một khu quảng trường được tu sửa vô cùng bằng phẳng, chính giữa có một pho tượng nghệ thuật bằng kim loại. Từ đường cong cấu tạo nên bức tượng đã cho thấy bức tượng này rất cao cấp, nhưng nếu bắt nói rõ nó cao cấp ở nơi đâu thì khó lòng mà đưa ra câu trả lời được.
Nguồn sáng duy nhất trong tầm nhìn của họ là ánh sáng từ đèn xe buýt. Vì tránh lãng phí nhiên liệu, Đỗ Thụy đã tắt ngọn đèn pha sáng đằng trước xe đi, chỉ để lại một tầng ánh sáng mờ mờ ảo ảo hắt ra từ trong buồng xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro