Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 81

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Thích Mê tiến lên phía trước hỏi: "Người chơi ngày tận thế?"

Cô gái ngồi phịch xuống đất, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, em là người chơi tận thế mới gia nhập, tên em là Ngu San... anh ấy, anh ấy là bạn trai của em, tên là Kiều Dã.”

Những lọn tóc đen dính nước mắt nước mũi dán đầy trên gương mặt nữ sinh nhưng nó vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô ấy, ngược lại còn mang đến một vẻ đẹp yếu ớt mỏng manh. Cô gái này đang mặc một bộ đồ thủy thủ trong truyện tranh, lạnh đến độ hai chân đều đã nổi da gà.

Thích Mê thu lại tầm mắt, ngồi xổm xuống nhìn vào trong xe.

Trong xe có một cậu trai tầm hai mươi tuổi, ăn mặc cũng rất mỏng manh. Do nguyên nhân chiếc xe đã bị biến dạng nên hai bên chân của cậu ta đều bị nhốt chặt bên trong, không thể động đậy.

Thấy Thích Mê nhìn sang, Kiều Dã cũng lập tức gật đầu cảm tạ.

Thích Mê liếc mắt đánh giá cậu ta, vươn tay tới: “Đưa thẻ thông tin tận thế của hai người cho tôi xem.”

Ngu San sửng sốt, sau khi nghe Kiều Dã nhắc nhở cô ấy mới nhớ tới chuyện mở di động cho Thích Mê xem. Trải qua một kiếp vừa rồi, màn hình chiếc điện thoại di động đã vỡ nát, may mắn thay vẫn có thể trông rõ nội dung hiển thị.

Thích Mê tùy ý lướt mấy lần, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằtùygu San: "Đây là lần đầu tiên cô tới tận thế?”

Ngu San gật đầu: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên... Em tới, tới tìm anh ấy.”

Thích Mê trầm ngâm nhìn Kiều Dã trong hai giây rồi trả lại điện thoại cho Ngu San. Khi rút tay lại, cô nhân cơ hội dùng đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Ngu San và cau mày khi nhận ra cô gái này thực sự không có bất kỳ kỹ năng nào.

"Người chơi mới bắt đầu thường sẽ có bạn đồng hành, tại sao cô lại đi một mình?” Thích Mê lạnh lùng hỏi.

Ngu San hít hít cái mũi: “Em, em không đi theo bọn họ, Kiều Dã đã tới đó đón em.”

Thích Mê: "..."

Ba câu không rời Kiều Dã, vừa nhìn đã hay đây là một nữ sinh yêu đương mù quáng. Có khả năng cô ấy hoàn toàn chẳng hiểu trò chơi tận thế hôm nay là gì đã hấp tấp lao vào trong... Có có thể sống sót tới tận bây giờ xem như mạng lớn.

Thích Mê quét mắt nhìn qua lại giữa hai người họ, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Dã: “Còn cậu, cậu cũng là người mới sao?”

Kiều Dã lắc đầu: “Không, tôi có chút kinh nghiệm, lúc trước đã từng chơi một lần.”

Thích Mê: “Vậy cậu đã đi vào thế giới tận thế này được bao lâu?”

Kiều Dã giật mình: “Tôi cũng chỉ mới tới đây thôi.”

“Vậy sao?” Thích Mê không khỏi nhướng mày.

Kiều Dã chắc chắn: “Đúng thế.”

Thích Mê nghi ngờ đứng dậy, một tay giữ nóc xe, tay kia nắm lấy cổ tay Kiều Dã,

định bụng nhân lúc kéo cậu ta ra ngoài thì nhân cơ hội tra xét một phen.

Cậu nam sinh này chắc chắn đã đi qua thế giới tận thế và có được [Kỹ năng điều khiển bóng] trong mình.

Thích Mê thử hai lần đều không có kết quả liền buông lỏng tay ra: "Không được, xe bị biến dạng nghiêm trọng, không có năng lực chống lại ngàn cân thì không thể kéo ra được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ.” Ngu San lo lắng, lại che miệng khóc thành tiếng.

“Đừng nóng vội, anh có biện pháp...” Kiều Dã dịch chuyển thân thể: “Tôi có thể sử dụng kỹ năng điều khiển bóng đẩy nóc xe lên. Phiền chị gái đây kéo tôi một chút.”

“Được.” Thích Mê lùi lại hai bước.

Chỉ thấy Kiều Dã đưa di động ra chiếu tới con voi biến dị cách đó không xa, trong chớp mắt, một tầng bóng đen phủ kín mặt đường cái. Cậu ta nhìn chằm chằm cái bóng kia, nhẹ nhàng ra dấu, trong miệng lẩm bẩm. Ngay sau đó, bóng đen chậm rãi nhấc thân lên khỏi mặt đường, đứng dậy, bay đến bên cạnh cửa xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chiếc vòi voi thô to phảng phất như có thể nâng trọn ngàn cân, chậm rãi nâng nóc thùng xe dậy.

Thích Mê đợi vài giây, nắm lấy tay Kiều Dã kéo một cái, phát hiện ra sức ép trên hai chân cậu ta đã buông lỏng cô liền ra sức không ngừng, dùng sức từng chút từng chút kéo cậu ta ra ngoài.

Kiều Dã hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, cũng ra sức theo Thích Mê, cuối cùng mới thoát khỏi được tình cảnh mắc kẹt đã gục ngay xuống mặt đất.

Hai bên đùi m.á.u chảy đầm đìa.

“Kiều Dã!” Ngu San vội đi qua đỡ cậu ta.

Kiều Dã sờ sờ đầu cô ấy, nở nụ cười: “Bé ngốc, anh không sao, khóc gì cơ chứ?”

Nguyệt

Cậu ta đang chuẩn bị nói lời cảm tạ, vừa quay đầu đã phát hiện Thích Mê đi xa khỏi bọn họ tầm bốn năm mét, vội vàng hét lên: “Chị gái ơi, chờ một chút!”

Thích Mê dừng chân, quay đầu lại: “Sao?”

“Cảm ơn chị!”

“Không cần.” Thích Mê nhàn nhạt trả lời.

Thấy cô chuẩn bị đi tiếp, Kiều Dã tiếp tục hét to: “Chị ơi, chị cũng là người chơi tận thế đúng không? Chị có thể đưa chúng em đi cùng chứ?”

Thích Mê nghĩ nghĩ: “Cô bé kia có thể, cậu, không thể.”

“Tại sao ạ?!” Ngu San sụt sùi hỏi ngược lại.

Thích Mê không có ý định giải thích với họ mà chỉ hỏi: “Thế nào? Đồng ý thì đi theo tôi, không thì tôi đi đây.”

Ngu San ôm Kiều Dã, lắc đầu liên tục: “Không, em không thể bỏ rơi anh ấy.”

“Ồ.”

Sau khi nghe được đáp án, Thích Mê tiếp tục rời đi, không hề quay đầu nhìn lại. Lúc bắt gặp hổ biến dị và voi biến dị mình đầy thương tích nằm bên đường, chỉ còn lại chút hơi tàn, cô liền ra tay cho chúng một cái c.h.ế.t thống khoái.

Sau khi che lấp xác c.h.ế.t của vị ngự thú sư nọ, cô trèo lên xe máy quay trở về.

Một con bướm đêm đuôi phượng vỗ cánh bay giữa trời khuya, nhanh chóng vượt qua cô, cùng bay về phương hướng chiếc xe buýt.

Trong xe buýt.

Eva đứng trước cửa WC gõ ba phút, bên trong không hề có tiếng động nào. Bởi vì cửa đã được khóa trái mở không ra nên cô ấychi có thể tiếp tục giục giã: “Hey! Bé ngốc, ngã vào bồn cầu rồi hả? Nhanh lên nào!”

Không hề có động tĩnh.

Eva yếu ớt dựa vào cánh cửa, ra sức đập mạnh hơn: “Nhanh lên nào! Hurry up!”

Cô nàng hít sâu một hơi, bắt đầu suy ngẫm mình có nên xuống xe giải quyết nỗi buồn hay không.

Đỗ Thụy bị tiếng động hấp dẫn, nhìn vào gương chiếu hậu: “Đã đi vào trong mười mấy phút rồi, vẫn chưa ra sao?”

“Đúng vậy đấy!” Eva nói to hơn, lòng đã vội vàng đến độ mặt mũi nhăn nhúm cả lại.

Lúc này, một âm thanh rất nhỏ vang lên bên cửa sổ vang ra, sau đó cánh cửa WC bật mở: “Đi vệ sinh cũng giục, dì có thấy mình phiền lắm không?”

“Không có cách nào khác, không phải người Hoa các cháu thường có cách nói “con người có ba cái gấp” đấy à, dì chờ không được!” Eva nâng một tay kéo cậu ra, lập tức nhào tới WC.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0