Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 80

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Người đàn ông mặc áo choàng nghiêng đầu, bối rối nói: "Đây nào phải chuyện liên quan đến cô? Hay đây chính là cách chủng tộc các cô giúp đỡ nhau đấy hả?”

Thích Mê cười khẩy: "Không giúp đỡ lẫn nhau, tôi chỉ nghĩ anh đang cản đường thôi đấy."

Á——! ! !

Cô gái lại hét lên thêm một tiếng. Con hổ mới ngã xuống đất đột ngột đứng dậy, sau khi bị thương nó lại càng thêm điên cuồng hơn, nó đẩy cô gái ngã ra mặt đất, há cái miệng như bồn m.á.u to đỏ tươi ập đến.

Thích Mê nhanh chóng ném loan đao của mình ra, cắm vào [Cánh cửa Tử Thần] của con hổ.

Cùng lúc đó, một bóng đen khổng lồ đột nhiên nhào tới, nhanh chóng trấn áp con hổ, khiến nó không thể động đậy.

Nữ sinh vừa khóc vừa bò ra khỏi dưới thân con hổ, nằm liệt sang một bên, bàng hoàng đến độ ánh mắt trống rỗng giống như thân thể đã bị hút cạn linh hồn.

Thích Mê quay lại, tiếp tục nói với người đàn ông mặc áo choàng: "Mau mang theo thú cưng của anh đi tìm quái vật ở nơi khác đi."

Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy lời này, khẽ nghiêng đầu: “Cô ra lệnh cho tôi?”

Chắc vì không vui nên giọng anh ta cao lên mấy lần.

Thích Mê liếc mắt đã biết anh ta đang ỷ thế mình có đám động vật biến dị bảo hộ đã sớm quên đi thân phận mình.

Sau khi mím môi suynghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn cho anh ta thêm cơ hội: "Hoặc đi hoặc chết, tùy anh lựa chọn."

Người đàn ông mặc áo choàng liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận Thích Mê đi một mình, anh ta trở nên kiêu ngạo hơn hẳn: “Ồ cũng đúng dịp đấy! Lần trước bị một đứa con gái loài người như cô làm bị thương tôi đã khó chịu như bị chó cắn suốt mấy hôm vậy. Nay thì hay rồi, tôi cũng có cơ hội dạy dỗ cô thêm một chút.

Anh ta vung taylên, nhómvoi, hổ, khỉlần lượt thayđổi mục tiêu đi về phía phương hướng của Thích Mê.

Thích Mê cau mày không nói gì, giơ tay trái lên hô dừng: “Này, có phải anh đã quên món đồ tôi cho anh ăn rồi không?”

“Cô ép tôi ăn sâu bọ đương nhiên tôi nhớ rõ...” Người đàn ông mặc áo choàng đáp lời: “Nhưng tôi cảm thấy các bé cưng của tôi đủ sức xé nát cô trước khi cô đưa ra được hiệu lệnh.”

Grao!!! Voi biến dị và hổ biến dị dẫn đầu phát động tấn công.

Thích Mê tặc lưỡi, tay tóm vòi voi, thuận thế nhảy lên trên lưng con voi biến dị. Cô còn chưa kịp ngồi yên thì hổ biến dị đã thay đổi phương hướng xông tới cắn người nên đành phải nhanh chóng nhảy xuống mặt đất.

Hổ biến dị không kịp ngậm miệng lại, theo đà xông lên ngoạm đứt một miếng thịt trên sống lưng voi.

Voi biến dị bị đau, tung vòi quật hổ sang một phía.

Rầm! Người mặc áo choàng bất ngờ bị đẩy ngã, con vẹt cả kinh vỗ cánh bay lên: “Ngã rồi! Ngã rồi!”

Thích Mê nhìn hai giống loài đang nội chiến, cảm giác mình tạm thời không cần phải xen vào, khóe môi nhếch khẽ lên, đi tới: “Tôi đã nhắc nhở trong thân thể anh có đồ vật đòi mạng rồi, đám người tiến hóa các anh ai cũng tự tin như thế sao?”

Cô nâng đao lên trước mặt đám khổng tước, chúng ríu rít kêu loạn bay lên, rơi rớt vô vàn những chiếc lông xinh đẹp.

Lông chim phấp phới sà xuống áo choàng ngự thú sư, xem như món quà cuối cùng tiễn anh ta lên đường.

Thích Mê nhìn chằm chằm ngự thú sư đã bị thương nọ, quơ quơ vũ khí trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Không còn mệnh lệnh của ngự thú sư, đám sư tử hoàn toàn lấy lại được sự hoang dã của mình. Chúng thấy mình không đọ nổi với kẻ địch nên lựa chọn ngoan ngoãn lùi về sau, trốn sang một bên.

Thích Mê ngồi xổm xuống, xốc áo choàng lên.

Nét mặt người mặc áo choàng lộ ra vẻ hoảng sợ, tròng mắt đen nhánh trừng to, căng đến độ như muốn nứt ra, cái miệng cứng đờ há rộng giống như không ngờ chính mình có thể c.h.ế.t như vậy.

Giữa trán anh ta xuất hiện một lỗ thủng trào máu, có thể thấy được một vật nhỏ đang ra sức chui ra từ bên trong.

Vài giây sau, con bọ rùa bằng kim loại toàn thân nhiễm m.á.u chui ra ngoài, bò từ vầng trán xuống đôi mắt trợn trừng của người nọ.

Lúc trước Thích Mê đã từng xem qua [Cánh cửa Tử Thần] của kẻ này, tuy rằng trình độ Cánh cửa của anh ta chỉ ở mức độ trung bình nhưng muốn đánh c.h.ế.t cũng phải tốn đến lực độ tầm 800. Đòn tấn công từ bọ rùa của cô chỉ tầm 100 mỗi lần ra tay, nên nhiều nhất tám đòn tấn công sẽ khiến anh ta c.h.ế.t ngắc.

Thích Mê cầm lấy bọ rùa, đột nhiên cảm nhận được một cơn đau nhức bên phía tay trái.

Họa tiết con mắt trên ngón trỏ vè ngón giữa hợp nhất, sau đó nứt ra từ phía giữa thân, trông không khác gì một con mắt quỷ đang để lộ “con ngươi” tối đen. Nói là con ngươi thì chẳng thà nói là một vực sâu xa xôi không đáy, dường như chỉ cần dõi theo một lát sẽ bị hút vào sâu.

Thích Mê ghét bỏ nhíu mi: “Mày muốn [Tinh thể kỹ năng lõi] của anh ta?”

Vực sâu giống như đáp lại, đột nhiên xuất hiện một lực hấp dẫn. Nó phát ra âm thanh tang thương vang vọng, kéo tay trái của cô xoa vào cái trán của người mặc áo choàng.

Từng sợi sương mù đen tràn ra khỏi lỗ thủng, làn da của người mặc áo choàng dần dần khô quắt đi, chỉ còn lại một tầng mỏng manh phủ lên xơng cốt, giống như một xác c.h.ế.t đã khô rất lâu ngày, mang theo màu sắc của bùn đất.

Khoảng chừng một phút sau, lỗ m.á.u trên trán anh ta xuất hiện một khoáng thạch nhọn hoắt màu cam.

Lại thêm vài giây, viên khoáng thạch màu cam lớn bằng ngón tay cái hoàn toàn chui ra ngoài.

Ngay lúc vực sâu kia định bụng hút khoáng thạch vào, Thích Mê đã nhanh chóng vươn tay phải ngăn lại.

Viên khoáng thạch màu cam này chính là [Tinh thể kỹ năng lõi] của người đàn ông mặc áo choàng, mang theo năng lực [Ngự thú] của anh ta. Một khi nó bị động sâu kia hút vào, nó sẽ có khả năng dung hợp với thân thể Thích Mê, khiến cô cũng có được năng lực này.

Thích Mê ngắm nghĩa viên kỹ năng, hàng mày càng nhíu chặt.

Dường như bất mãn vì mất mất món ăn, động sâu kỳ bí tự động điều khiển tay trái của cô tóm lấy.

Thích Mê vội vàng đưa cao tay phải tránh né.

Trong lúc nhất thời, tay trái và tay phải của cô không ngừng đánh đ.ấ.m tránh né, trông vừa buồn cười lại vừa quỷ dị.

Cuối cùng Thích Mê rút loan đao, chia năm xẻ bảy viên khoáng thạch kia trong giây lát, biến nó thành mảnh vụn rơi xuống mặt đất.

Cô nhìn chằm chằm tròng mắt trong tay trái mình, giữa hàng lông mày nhiều thêm vài phần lạnh lẽo: “Còn chưa tới lúc mày làm chủ thay tao đâu, cút đi cho tao!”

Chỉ thấy cô đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y trái, một thoáng sau con mắt màu lam bên trái biến mất, thay thế cho nó là con mắt màu hổ phách bình thường nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Cô quay đầu về phía đồng ruộng, sau khi mất đi khống chế, khỉ và công đã chạy tứ tán, chỉ để lại voi và hổ biến dị vẫn còn đang mải đánh nhau, quên bẵng luôn hai “món ăn” đang ngồi không xa chỗ nó.

Nguyệt

Nữ sinh nọ đã bò tới bên cạnh xe hơi, đang ra sức kéo nam sinh trong đó ra ngoài. Cô gái vừa khóc vừa nhìn về phía bên này, cầu xin Thích Mê giúp đỡ: “Chị ơi, cầu xin chị... cứu... cứu anh ấy... Em xin chị.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0