Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 72

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Không thể nói là cô lái xe kém được, chỉ là mỗi khi bánh xe trượt xuống rãnh, chiếc xe chẳng khác gì sắp bị lật, thật sự thách thức năng lực chịu đựng của con người.

Sau khi bình tĩnh lại vài phút, Eva cởi dây an toàn, chậm rãi đứng dậy, cổ họng hơi khàn: "Mê, hứa với tôi, sau này đừng lái xe nữa.”

Thích Mê liếc cô ấy một cái, bĩu môi: "Sao thế? Tôi cảm thấy tôi lái cũng không tệ mà.”

Nguyệt

Cũng, không, tệ?

“OMG, sao cô có thể nói ra lời như vậy chứ?” Eva không nói gì trợn trắng mắt.

Cô ấy mới chuẩn bị xuống xe thì đã bị Thích Mê gọi lại.

“Chờ một chút, mang một phần rau dưa này vào trước đi.” Thích Mê đi tới lối đi nhỏ trong xe, nhặt bốn củ khoai tây, năm củ cà rốt và một củ cải trắng đưa cho Eva.

Trên đường đi, Tiểu Lãng Dữ cũng đã vận dụng lực điều khiển hệ thực vật đem một bộ phận rau dưa trở lại độ tươi mới có thể ăn.

Eva nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trong tay rồi lại nhìn phần lớn rau củ đều đã thối nát, nôn khan một tiếng, nhanh chóng chạy xuống xe.

Thích Mê cảm thấy buồn cười, ném từng chút từng chút thức ăn đã hỏng xuống đất, chất đống trong sân. Sau khi xong xuôi, cô ôm một đống rau dưa có thể ăn được, dắt Tiểu Lãng Dữ xuống xe, khóa kỹ cửa xe.

Vừa mới đi tới trong sân, Tiểu Lãng Dữ đột nhiên dừng chân bên cạnh một mảnh đất trống.

Cỏ cây khô héo ở khu vực này đã bị nhổ đi đốt lửa, chỉ còn lại mảnh đất trơ trụi đầy bùn đất.

Thích Mê hỏi: "Sao vậy?”

Tiểu Lãng Dữ chớp chớp đôi mắt đỏ xinh đẹp, thần bí giấu hai bàn tay nhỏ sau lưng: "Em có một niềm vui bất ngờ cho cô Thích, cô nhắm mắt lại đi.”

“Ngạc nhiên?” Thích Mê nửa tin nửa ngờ nhìn cậu hai giây, dưới sự thúc giục của Lãng Dữ cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mười mấy giây sau có một trận gió thổi qua, bên tai của cô truyền đến tiếng lá cây xào xạc.

“Được rồi, cô Thích có thể mở mắt rồi!”

Thích Mê lên tiếng đáp, chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt cô, một gốc cây táo thấp bé cắm rễ trên mảnh đất cằn cỗi kia, lá cây xanh um tươi tốt, từng quả táo đỏ chín nặng trịch treo trên ngọn cây, gió thổi qua, trái cây nặng trĩu lung lay sắp đổ, cảnh tượng mùa thu hoạch vô cùng tốt đẹp.

Tiểu Lãng Dữ níu c.h.ặ.t t.a.y Thích Mê: "Cô thích không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê vui mừng gật đầu: "Thích lắm, em lấy táo ở đâu ra vậy?”

“Em không tìm thấy quả táo nhưng em tìm được cái này...” Tiểu Lãng Dữ mở bàn tay nhỏ bé ra, trong lòng bàn tay có vài mảnh lá táo khô héo.

Mặc dù Thích Mê không có năng lực hệ thực vật, nhưng cô cũng biết mỗi lần vận dụng kỹ năng đều tăng thêm gánh nặng cho cơ thể. Trong thời gian ngắn như vậy, Tiểu Lãng Dữ nhiều lần sử dụng năng lực, còn chuẩn bị bất ngờ cho cô, thật sự làm cho cô vừa lo lắng vừa ấm lòng.

Ánh mắt cô vô thức mềm mại hơn, cô ngồi xổm xuống: "Em sử dụng nhiều năng lực như vậy, có mệt không?"

Tiểu Lãng Dữ cười lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, dịu dàng nói: "Em không mệt, chỉ cần cô Thích vui là em vui.”

“Ừ, cô rất vui, cảm ơn em.” Thích Mê ôm Lãng Dữ vào lòng.

Cái ôm này, giống như mang theo ma lực nào đó không thể tả nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Lãng Dữ lặng lẽ đỏ lên. Cậu vội vàng lui về phía sau một bước, không biết sao lại cúi thấp đầu lắp bắp: "Chúng, chúng ta mau đi vào đi.”

“Được, đi thôi.”

Thích Mê không nhìn ra sự khác biệt gì, chỉ đứng dậy kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, dắt đi vào nhà trẻ.

Tiểu Lãng Dữ cúi thấp đầu, cố gắng giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ở trong bóng tối đi vào nhà trẻ. Cậu rút bàn tay nhỏ bé ra xoay người chạy vào lớp Nha Nha.

Thích Mê sững sờ ở hành lang, nghi ngờ nhìn theo cậu: "Em làm sao vậy?”

“Không có việc gì... Em, em chỉ muốn vào sưởi ấm một chút.” Giọng nói yếu ớt của Tiểu Lãng Dữ truyền đến từ trong góc khuất.

Thích Mê ồ một tiếng như có điều gì đang suy nghĩ, đi vào lớp Đậu Đinh đối diện.

Vừa đẩy cửa ra, cô lập tức nhìn thấy mấy thằng nhóc xếp hàng đứng trước mặt cô, tươi cười chào đón: "Cô giáo Thích -- cô đã vất vả rồi --"

Trong tay mỗi đứa đều nắm giữ thứ gì đó, có đứa là đao kiếm nhựa, có đứa là chảo nhựa cùng d.a.o nĩa, còn có đứa cầm quái thú nhỏ, Ultraman cùng đũa thần.

Thích Mê cười cười, cảm giác có mệt mỏi đến đâu cũng bị quét sạch: "Các em hôm nay có ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ lớp Đậu Đinh của chúng ta không nào?"

“Có!" Bọn nhỏ đồng thanh trả lời, nhao nhao giơ ra “vũ khí” trong tay.

Thích Mê: "Được rồi, bây giờ cô giáo Thích đã về, các em có thể tự do chơi đồ chơi, lát nữa ăn cơm.”

“Được rồi! Nhiệm vụ kết thúc!”

Mấy đứa trẻ lập tức cởi giày, chạy tới tấm trải bằng chăn trên mặt đất bắt đầu ném một đống đồ chơi vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0