Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 71
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
“Ồ, thế thì tôi có thể đi theo cô nằm không hưởng chiến thắng rồi!” Eva hếch mũi, vui vẻ nói. Cô ấy cảm nhận được mùi hương khó ngửi trong xe, mới quay đầu đã thấy ngay “thủ phạm” chất đầy lối đi. Cô ấy kêu lên: “Cái gì thế này? Mê, cô nhặt đám rác rưởi này để làm gì hả?”
Thích Mê đóng cửa xe lại: "Đừng chỉ nhìn thấy trạng thái của chúng hiện tại như rác mà lầm, sau này cô còn phải sống dựa vào chúng đấy.”
Nguyệt
“What?!”
Eva sửng sốt, đột nhiên cô ấy nghĩ tới nhóc con có năng lực khống chế hệ thực vật kia, lập tức hiểu ra, nhăn mũi hừ hừ bảo: “Tôi không nên tới đây để ngắm mấy thứ rác rưởi này. Nếu không nhìn thấy sau này tôi còn có thể ăn vào, thấy rồi sau này chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống thôi.”
Nói tới đây, cô ấy như nghĩ tới điều gì đó, do dự đi tới bên cạnh Thích Mê nắm lấy tay vịn thăm dò hỏi: "Mê, có một vấn đề tôi phải nói với cô trước, nhưng tôi phải nói rõ ràng trước là không liên quan gì đến tôi đâu đấy.”
Thích Mê liếc cô ấy một cái: "Nói.”
"Bé ngốc tên Lãng Dữ kia đã nhảy cửa sổ theo cô chạy ra ngoài. Suốt đường đi tới đây tôi vẫn chưa từng nhìn thấy nó..."
Lời còn chưa dứt, Thích Mê đã đạp phanh xe, may mắn Eva đang ôm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới không lao về phía trước theo quán tính.
“Cô nói Lãng Dữ đã chạy ra ngoài?” Thích Mê khiếp sợ nhìn Eva.
“Cô nói Lãng Dữ đã chạy ra ngoài?” Thích Mê khiếp sợ nhìn Eva.
Eva rụt người lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thích Mê: "Cô đi một mạch đi tới, cũng không tìm thấy nó sao?”
Eva lắc đầu.
Chậc.
Thích Mê không khỏi lo lắng. Mặc dù có kỹ năng bên người nhưng tóm lại Tiểu Lãng Dữ vẫn là một đứa bé, nếu như có chuyện không hay xảy ra thì sao....
Thật sự cô không dám nghĩ.
“Cô nhìn bên phải, tôi nhìn bên trái, cẩn thận tìm kiếm xem.”
“Ừ.”
Eva tự biết tầm quan trọng của Tiểu Lãng Dữ nên không dám lơ là, ghé vào cửa sổ xe trợn to mắt nhìn.
Mười mấy phút sau, Thích Mê tìm thấy Tiểu Lãng Dữ đang co ro ở dưới một gốc cây đại thụ xanh um ven đường.
Cô vội vàng kéo phanh nhảy xuống xe: "Sao em lại ở đây?”
Vừa nghe thấy tiếng Thích Mê, Tiểu Lãng Dữ lập tức đứng dậy, dang cánh tay nhỏ bé vui vẻ chạy tới: "Cô Thích!”
Thích Mê ngồi xổm trước người cậu: "Không sao chứ? Có bị thương không?”
Tiểu Lãng Dữ lắc đầu, đáng thương bĩu môi, tựa cái đầu nhỏ lên vai cô làm nũng: "Xin lỗi cô Thích, em không nên không nghe lời cô mà tự mình chạy ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Biết là tốt rồi, lần sau không được làm như vậy có biết hay không?" Thấy cậu bé chủ động nhận sai, Thích Mê cũng không nỡ nói nặng lời, ôm cậu vào trong ngực.
Eva ngẩng đầu nhìn thân cây xanh um trái ngược hoàn toàn với những cái cây trơ trụi dọc đường. Cô ấy không khỏi cảm thấy bé ngốc này còn có chút thông minh biết cách tạo ra một thứ mang tính biểu tượng... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không đúng: "Lúc tôi đi cũng đi trên con đường này, tại sao lại không thấy cậu bé?”
Tiểu Lãng Dữ nghiêng đầu, vô tội ngây thơ nhìn: "Em cũng không nhìn thấy cô.”
Eva nghi hoặc: "Lẽ nào do trời quá tối nên tôi không chú ý?”
Tiểu Lãng Dữ gật đầu.
Eva nhún vai: "Anyway, chỉ cần em không sao là được rồi.”
Ba người trở lại xe.
Vì an toàn, Thích Mê giúp Tiểu Lãng Dữ thắt dây an toàn xong, mới chậm rãi lái xe xuất phát.
Eva ngại vì phía sau quá thối nên cầm lấy tay vịn đứng ở bên cạnh Thích Mê, thấy Thích Mê lái xe thuần thục vững vàng như thế, cô ấy không khỏi cảm thán: "Mê, cô thật lợi hại đó, không chỉ có biết đi xe máy mà còn có thể lái xe buýt sao?"
Thích Mê nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời: "Tôi không biết, ngay cả lái xe tôi cũng chưa từng học qua, vừa rồi ở trong kết giới đua xe suýt chút nữa lật vào rãnh.”
Eva giật mình nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn: "Vậy sao cô dám lái?”
Thích Mê: "Bởi vì xe tôi vừa lái chứa đầy quỷ, không cần sợ đụng c.h.ế.t chúng.”
“Vậy cô không sợ mình xảy ra chuyện sao?”
“Ở trong kết giới sẽ không có chuyện gì.”
“Bây giờ chúng ta không ở trong kết giới đâu đấy!” Eva nhắc nhở.
“Biết, không thấy tôi lái rất chậm sao?!” "Thích Mê im lặng liếc cô ấy một cái.
Vừa dứt lời, Eva nhìn Thích Mê lái xe đè lên một bộ xương trắng bên đường, rộp một tiếng, xe buýt lắc lư trái phải.
Suýt nữa lọt xuống rãnh.
Eva: “...”
Eva quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Lãng Dữ phía sau, thấy hai bàn tay nhỏ bé của cậu gắt gao nắm chặt dây an toàn, gương mặt nhỏ bày tỏ nét mặt nghiêm túc căng thẳng, trong nháy mắt đã hiểu ra, yên lặng lùi về chỗ ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Xe buýt vững vàng dừng lại trước cổng nhà trẻ.
Trải qua hai lần phanh gấp, ba lần suýt chút nữa lọt vào trong rãnh, Eva đã hoàn toàn nằm thẳng ở chỗ ngồi trong mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Có thể lái xe bus như lái xe đua thế này, trước nay cô ấy chỉ mới gặp được một mình Thích Mê.
Thích Mê đóng cửa xe lại: "Đừng chỉ nhìn thấy trạng thái của chúng hiện tại như rác mà lầm, sau này cô còn phải sống dựa vào chúng đấy.”
Nguyệt
“What?!”
Eva sửng sốt, đột nhiên cô ấy nghĩ tới nhóc con có năng lực khống chế hệ thực vật kia, lập tức hiểu ra, nhăn mũi hừ hừ bảo: “Tôi không nên tới đây để ngắm mấy thứ rác rưởi này. Nếu không nhìn thấy sau này tôi còn có thể ăn vào, thấy rồi sau này chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống thôi.”
Nói tới đây, cô ấy như nghĩ tới điều gì đó, do dự đi tới bên cạnh Thích Mê nắm lấy tay vịn thăm dò hỏi: "Mê, có một vấn đề tôi phải nói với cô trước, nhưng tôi phải nói rõ ràng trước là không liên quan gì đến tôi đâu đấy.”
Thích Mê liếc cô ấy một cái: "Nói.”
"Bé ngốc tên Lãng Dữ kia đã nhảy cửa sổ theo cô chạy ra ngoài. Suốt đường đi tới đây tôi vẫn chưa từng nhìn thấy nó..."
Lời còn chưa dứt, Thích Mê đã đạp phanh xe, may mắn Eva đang ôm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới không lao về phía trước theo quán tính.
“Cô nói Lãng Dữ đã chạy ra ngoài?” Thích Mê khiếp sợ nhìn Eva.
“Cô nói Lãng Dữ đã chạy ra ngoài?” Thích Mê khiếp sợ nhìn Eva.
Eva rụt người lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thích Mê: "Cô đi một mạch đi tới, cũng không tìm thấy nó sao?”
Eva lắc đầu.
Chậc.
Thích Mê không khỏi lo lắng. Mặc dù có kỹ năng bên người nhưng tóm lại Tiểu Lãng Dữ vẫn là một đứa bé, nếu như có chuyện không hay xảy ra thì sao....
Thật sự cô không dám nghĩ.
“Cô nhìn bên phải, tôi nhìn bên trái, cẩn thận tìm kiếm xem.”
“Ừ.”
Eva tự biết tầm quan trọng của Tiểu Lãng Dữ nên không dám lơ là, ghé vào cửa sổ xe trợn to mắt nhìn.
Mười mấy phút sau, Thích Mê tìm thấy Tiểu Lãng Dữ đang co ro ở dưới một gốc cây đại thụ xanh um ven đường.
Cô vội vàng kéo phanh nhảy xuống xe: "Sao em lại ở đây?”
Vừa nghe thấy tiếng Thích Mê, Tiểu Lãng Dữ lập tức đứng dậy, dang cánh tay nhỏ bé vui vẻ chạy tới: "Cô Thích!”
Thích Mê ngồi xổm trước người cậu: "Không sao chứ? Có bị thương không?”
Tiểu Lãng Dữ lắc đầu, đáng thương bĩu môi, tựa cái đầu nhỏ lên vai cô làm nũng: "Xin lỗi cô Thích, em không nên không nghe lời cô mà tự mình chạy ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Biết là tốt rồi, lần sau không được làm như vậy có biết hay không?" Thấy cậu bé chủ động nhận sai, Thích Mê cũng không nỡ nói nặng lời, ôm cậu vào trong ngực.
Eva ngẩng đầu nhìn thân cây xanh um trái ngược hoàn toàn với những cái cây trơ trụi dọc đường. Cô ấy không khỏi cảm thấy bé ngốc này còn có chút thông minh biết cách tạo ra một thứ mang tính biểu tượng... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không đúng: "Lúc tôi đi cũng đi trên con đường này, tại sao lại không thấy cậu bé?”
Tiểu Lãng Dữ nghiêng đầu, vô tội ngây thơ nhìn: "Em cũng không nhìn thấy cô.”
Eva nghi hoặc: "Lẽ nào do trời quá tối nên tôi không chú ý?”
Tiểu Lãng Dữ gật đầu.
Eva nhún vai: "Anyway, chỉ cần em không sao là được rồi.”
Ba người trở lại xe.
Vì an toàn, Thích Mê giúp Tiểu Lãng Dữ thắt dây an toàn xong, mới chậm rãi lái xe xuất phát.
Eva ngại vì phía sau quá thối nên cầm lấy tay vịn đứng ở bên cạnh Thích Mê, thấy Thích Mê lái xe thuần thục vững vàng như thế, cô ấy không khỏi cảm thán: "Mê, cô thật lợi hại đó, không chỉ có biết đi xe máy mà còn có thể lái xe buýt sao?"
Thích Mê nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời: "Tôi không biết, ngay cả lái xe tôi cũng chưa từng học qua, vừa rồi ở trong kết giới đua xe suýt chút nữa lật vào rãnh.”
Eva giật mình nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn: "Vậy sao cô dám lái?”
Thích Mê: "Bởi vì xe tôi vừa lái chứa đầy quỷ, không cần sợ đụng c.h.ế.t chúng.”
“Vậy cô không sợ mình xảy ra chuyện sao?”
“Ở trong kết giới sẽ không có chuyện gì.”
“Bây giờ chúng ta không ở trong kết giới đâu đấy!” Eva nhắc nhở.
“Biết, không thấy tôi lái rất chậm sao?!” "Thích Mê im lặng liếc cô ấy một cái.
Vừa dứt lời, Eva nhìn Thích Mê lái xe đè lên một bộ xương trắng bên đường, rộp một tiếng, xe buýt lắc lư trái phải.
Suýt nữa lọt xuống rãnh.
Eva: “...”
Eva quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Lãng Dữ phía sau, thấy hai bàn tay nhỏ bé của cậu gắt gao nắm chặt dây an toàn, gương mặt nhỏ bày tỏ nét mặt nghiêm túc căng thẳng, trong nháy mắt đã hiểu ra, yên lặng lùi về chỗ ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Xe buýt vững vàng dừng lại trước cổng nhà trẻ.
Trải qua hai lần phanh gấp, ba lần suýt chút nữa lọt vào trong rãnh, Eva đã hoàn toàn nằm thẳng ở chỗ ngồi trong mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Có thể lái xe bus như lái xe đua thế này, trước nay cô ấy chỉ mới gặp được một mình Thích Mê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro