Tỉnh Mộng

Chương 27

Zoey-113

2025-03-15 19:17:39

Mái tóc xù của hắn cọ vào cổ tôi, hắn đau khổ cầu khẩn: "Lang Lang, anh biết sai rồi, em cho anh một cơ hội đi. Em thích đi làm thì đi, anh biết em thích sáng tác."

 

Tôi không ngờ hắn thỏa hiệp nhanh như vậy, nhưng trong lòng cũng không có khoái cảm thắng lợi, chỉ trở mình nói: "Ngủ đi."

 

"Lang Lang" hắn không dứt: “Sức khỏe em hiện giờ dảm bảo không? Anh cảm thấy vẫn nên nghỉ ngơi vài ngày, chờ ra tháng hãy đi..."

 

“Phó Hằng" Tôi cắt ngang hắn: "Tôi không sinh con, ở cữ cái gì."

 

Tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng tôi cũng biết tôi đã đ.â.m hắn một nhát.

 

Đêm nay tôi thực sự rất tuyệt, đ.â.m Phó Hằng bằng con d.a.o mềm này rất sảng khoái.

 

Hắn nằm xuống, vuốt ve những đường cong trên cơ thể tôi: “Lang Lang, anh biết anh c.h.ế.t chưa hết tội, nhưng em như vậy bản thân sẽ không khó chịu sao? Hay là em đánh anh, đánh thật mạnh cho hết hận, đừng giữ trong lòng làm tổn thương chính mình."

 

Nỗi buồn dâng trào như biển cả, nhấn chìm tôi hoàn toàn. Vẫn là Phó Hằng hiểu rõ tôi, hắn biết tôi chơi g.i.ế.c địch một ngàn tự tổn tám trăm.

 

Tôi khóc, nước mắt rơi xuống gối.

 

Trong phòng rất yên tĩnh, hắn rất nhanh liền phát hiện sự khác thường của tôi, không dám nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt lấy tôi.

 

Cái ôm của Phó Hằng ấm áp như vậy, ấm áp đến mức tôi muốn xoay người nhào tới ôm hắn khóc thật to

 

Nhưng mà cái ôm của Phó Hằng cũng từng cho người phụ nữ khác, tôi sợ tôi xoay người lại sẽ trở thành một trò hề để hắn chê cười.

 

“Lang Lang, ngày mai em đến văn phòng của anh một chuyến đi, mười giờ sáng, nhất định phải đến." Trước khi ngủ, tôi nghe Phó Hằng nói như vậy.

 

Ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy Phó Hằng đã đi làm, trong nhà có bữa sáng, đồ nướng, sữa đậu nành và cả canh gà nóng hổi trong nồi.

 

Tôi ăn một chút, nhớ tới lời Phó Hằng nói tối hôm qua quyết định đến công ty hắn.

 

Bây giờ tôi rất chủ động, nhưng không biết mình đang làm gì.

 

Có lẽ, tôi đang tìm lý do để không ly hôn.

 

Bây giờ vẫn là mùa hè, tôi đã mặc áo dài quần dài, nhìn người khác đổ mồ hôi như mưa tôi lại không cảm thấy nóng chút nào, có thể thấy được sau khi sinh non thân thể bị tổn thương không ít.

 

Điều hòa của công ty Phó Hằng rất mạnh, khi tôi bước vào, tôi không chỉ rùng mình một cái, cô gái lễ tân vẫn nhìn chằm chằm tôi.

 

Tôi phát hiện đã thay người, người này không biết tôi là Phó phu nhân.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Trước mặt cô ấy tôi gọi điện thoại cho Phó Hằng, rất nhanh Phó Hằng liền gọi điện thoại cho cô ấy, sau đó tôi đi vào thang máy trong ánh mắt hâm mộ của cô ấy.

 

Tôi lại cảm thấy châm chọc, không có danh hiệu Phó phu nhân này, tôi cái gì cũng không phải.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc đi vào văn phòng Phó Hằng tôi thấy được ánh mắt khác thường của thư ký, nhưng tôi không thèm để ý tới.

 

Đẩy cửa ra, rốt cục hiểu được mấu chốt. Thì ra Hà Ưu Nhu cũng ở chỗ này.

 

Tôi đứng ở vị trí cửa, răng va vào nhau lập cập vì lạnh, cảm giác mình như đang đứng trong nước lạnh.

 

Phó Hằng đây là ý gì?

 

Hai người bọn họ đồng loạt nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện trên mặt Hà Ưu Nhu có nước mắt.

 

Phó Hằng bước nhanh tới, phủ thêm âu phục trong tay hắn cho tôi.

 

Hắn kéo tay tôi đi tới trước mặt Hà Ưu Nhu, tôi nghe thấy hắn nói với Hà Ưu Nhu: "Ưu Nhu, xin lỗi, tôi yêu vợ tôi, tôi không thể thể làm cô ấy thất vọng.”

 

Hà Ưu Nhu khác hẳn với người mạnh mẽ kiêu ngạo trước mặt tôi, mũi cô ta đỏ bừng vì khóc: “Vậy nên anh lựa chọn có lỗi với em sao?"

 

“Đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với hai người. Nhưng tôi đã kết hôn, tôi và Lang Lang còn có con, Ưu Nhu, xin buông tay đi.”

 

Lúc này tôi mới hiểu được, Phó Hằng đang ở trước mặt tôi chia tay với Hà Ưu Nhu.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã, giữa tôi và Phó Hằng đã không còn tin tưởng đến mức này.

 

Hà Ưu Nhu khóc càng dữ dội hơn, nhưng người phụ nữ này vô cùng có thủ đoạn, cô ta lại hỏi Phó Hằng ngay trước mặt tôi: “A Hằng, nếu giữa hai người không có hôn nhân và con cái, có phải anh sẽ chọn em không?"

 

Cổ họng tôi khô khốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trùng hợp như vậy, đây cũng là điều tôi muốn hỏi.

 

Ánh mắt Phó Hằng không né tránh, lại nhìn tôi: “Tôi thích Lang Lang, Ưu Nhu, tôi với em là quá khứ, tôi yêu vợ mình.”

 

“A Hằng...”

 

Người phụ nữ tên là Hà Ưu Nhu này thực sự rất biết diễn, cô ta khóc thảm thiết, lại biểu hiện rất yếu thế, đừng nói một người đàn ông như Phó Hằng, chính tôi cũng cảm thấy có lỗi với cô ta.

 

Nhưng lần này Phó Hằng lại cứng lòng.

 

“Ưu Nhu, chúng ta không thể làm việc cùng nhau như thế này nữa. Cảm ơn em đã giúp đỡ tôi và công ty trong thời gian này. Nơi này là chi phiếu một trăm vạn, không bao nhiêu tiền, là một chút tâm ý của tôi.”

 

Tôi hơi sợ ngây người, một trăm vạn, nếu tôi ly hôn với Phó Hằng, hắn có thể cho tôi bao nhiêu? Rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà giàu đáng giá.

 

Hà Ưu Nhu nhìn chi phiếu cười khổ, cô ta xé roẹt tờ chi phiếu, nước mắt trào ra từ đôi mắt to: “A Hằng, em không phải vì tiền mà tìm anh, em muốn chính là tình yêu của anh, anh đã quyết định chia tay em tôn trọng anh, tạm biệt.”

 

Nói xong, cô ta cũng không quay đầu lại rời đi.

 

Nếu tôi không biết tính cách thật của cô ta, tôi đã vỗ tay khen ngợi cô ta. Đáng tiếc người phụ nữ này tôi rất rõ, cô ta nhất định là lấy lùi làm tiến muốn Phó Hằng nhớ kỹ cô ta.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Mộng

Số ký tự: 0