Tỉnh Mộng

Chương 26

Zoey-113

2025-03-15 19:17:39

Tôi không cảm thấy Tần Hạo có sự khác thường, nhưng lại luôn cảm thấy phía sau đầu có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

 

Chúng tôi vào phòng bao, Tần Hạo gọi một đống đồ ăn, Giang Nhất Hàng nhận lấy thực đơn, đổi vài món cay lạnh thành đồ ăn nhẹ.

 

Tần Hạo trừng mắt: “Giang Nhất Hàng sao thế, gọi cả canh gà đen táo đỏ, cậu ở cữ à."

 

"Ừ đấy, liên quan gì đến cậu?" Anh nhẹ nhàng quăng ra một câu, thiếu chút nữa sặt c.h.ế.t Tần Hạo.

 

Một bữa cơm rất vui vẻ vì có tên dở hơi Tần Hạo ở đây, vẫn cười không ngừng, đã lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy.

 

Cơm nước xong tôi muốn đi trả tiền, nhưng Giang Nhất Hàng đã ngăn tôi lại, tôi nói với anh đây là cảm ơn Tần Hạo giới thiệu công việc cho tôi, anh bỗng nhiên chớp chớp mắt với tôi, hỏi tôi khi nào thì mời anh một bữa.

 

Tôi không quên ơn cứu mạng của anh, chỉ là cảm thấy gộp chung như vậy không tốt.

 

Anh nắm lấy cổ tay tôi đưa thẻ của mình qua.

 

Tôi ngượng ngùng thu tay về, đành phải bỏ cuộc.

 

Giang Nhất Hàng tự mình đón xe về, không tiễn Hoàn Tử.

 

Tần Hạo muốn đưa Hoàn Tử về trước, nhưng Hoàn Tử rất gian xảo, bảo anh ta đưa tôi về trước.

 

Lúc tôi xuống xe thì thấy Phó Hằng, trong tay hắn kẹp một điếu thuốc đi tới cửa, trên mặt đất còn có vài tàn thuốc.

 

Hoàn Tử cố ý xuống xe chào hỏi hắn, Tần Hạo không xuống.

 

Phó Hằng kéo tôi vào trong lòng, người làm ông chủ đều tương đối uy nghiêm, hắn thấp giọng răn dạy Hoàn Tử: “Vạn Tử, cô có thể có trách nhiệm hơn không, thân thể Lang Lang còn chưa khôi phục cô đã dẫn cô ấy ra ngoài."

 

Từ ngày ở bệnh viện, Hoàn Tử đã không nể mặt hắn nữa: “Chậc chậc, bây giờ anh mới quan tâm Lang Lang không phải đã muộn sao? Phó tổng, anh đừng quên thân thể Lang Lang không tốt là do ai gây ra."

 

"Cô...”

 

Tôi sợ bọn họ cãi nhau, trong xe còn có Tần Hạo nên kéo Phó Hằng đi vào bên trong.

 

Ở trong thang máy, Phó Hằng vẫn nghiêm mặt, thực sự tức giận.

 

Trước kia tôi nhất định luống cuống, cố gắng hết sức để xoa dịu hắn, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không muốn.

 

Hắn dựa lưng vào tường thang máy, ánh mắt âm u rơi vào trên mặt tôi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi vờ như không thấy, chờ cửa thang máy mở ra thì bước ra ngoài trước.

 

Hắn theo tôi vào nhà.

 

Sau đó tôi tắm cho con, hoàn toàn quên béng mất hắn.

 

Sau khi dọn dẹp xong, tôi mới phát hiện hắn đang hút thuốc trong phòng khách. Tôi nhăn nhăn mũi, cuối cùng vẫn lựa chọn lờ đi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vừa vào phòng, Phó Hằng cũng theo vào.

 

Tôi đang trải chăn, hắn ôm lấy tôi từ sau lưng. Lưng tôi cứng đờ, theo bản năng muốn giãy ra. Hắn không chịu: “Lang Lang, anh biết người đó là Tần Hạo.”

 

Thì ra hắn đã nhìn thấy, tôi còn tưởng rằng hắn không biết.

 

Hắn tranh công như một đứa trẻ: “Anh biết mọi người chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, anh không ghen lung tung."

 

Tôi cười thầm trong lòng, không nhịn được châm biếm, hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhướn lên: “Anh có tư cách sao?"

 

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi.

 

Tôi lại vui vẻ hẳn lên, thì ra làm cho đối phương khó chịu là thỏa mãn như vậy.

 

Tôi ngáp một cái rồi lên giường: “Tôi ngủ đây.”

 

Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, mới đi ra ngoài tắm rửa.

 

Dù sao thì thân thể tôi vẫn còn yếu, mệt mỏi cả buổi chiều nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy giường bên cạnh mình lún xuống, sau đó cơ thể ẩm ướt của Phó Hằng dựa sát vào tôi.

 

Tôi hơi bực bội, nhắm mắt nói: "Dừng lại, tôi muốn ngủ."

 

Phó Hằng chỉ ngoan ngoãn ôm eo tôi, hắn ghé vào tai tôi nhỏ giọng hỏi: "Lang Lang, chúng ta nói chuyện đi."

 

Tôi vẫn là câu nói kia: “Có chuyện gì ngày mai nói, tôi mệt rồi."

 

"Vậy anh đi hỏi Vạn Tử.”

 

Tôi sợ hắn nửa đêm nổi điên, hơn nữa nếu ra ngoài làm việc tôi còn phải chào hỏi người ta, nên tôi nói: "Tôi nhờ Tần Hạo tìm giúp tôi một công việc, giúp giáo sư Kiều ở trường đại học nhập dữ liệu."

 

Hắn vừa nghe tôi muốn ra ngoài làm việc rất không vui: “Tại sao phải ra ngoài làm việc, anh nuôi không nổi em sao?”

 

Chương 15. Tôi không sinh con, ở cữ cái gì?

 

Những lời này lúc kết hôn hắn cũng nói như vậy, nhưng cách đây không lâu, hắn còn nói tôi ở nhà chẳng làm gì cả, tiêu tiền của hắn như sâu mọt.

 

Có lẽ là ý thức được những điều này, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn nhẹ nhàng ấn tôi, tỏ ra yếu thế: “Muốn đi làm cũng được, đến công ty của anh đi, làm thư ký cho anh, được không?"

 

Tôi nheo mắt nghiền ngẫm nhìn hắn: “Vậy Hà Ưu Nhu thì sao? Hai người ở văn phòng lăn lộn bảo tôi mở cửa cho à?"

 

“A, đau." Phó Hằng hung hăng cắn tôi một cái.

 

Tôi l.i.ế.m đôi môi bị cắn chảy máu, hoàn toàn xù lông: “Phó Hằng anh có bệnh sao? Anh làm rồi thì đừng sợ tôi nói."

 

Hắn nhìn ánh mắt đỏ hoe của tôi, vẻ hung dữ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại giống như một con ch.ó lớn phạm sai lầm.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Mộng

Số ký tự: 0