Tỉnh Mộng

Chương 24

Zoey-113

2025-03-15 19:17:39

Tôi nghe hắn gọi điện thoại về nhà bị mắng, sau đó hắn ném điện thoại, dặn dò thím Nguyệt ai tới cũng không được mở cửa.

 

Hắn đây là muốn bảo vệ tôi sao? Đáng tiếc tôi không cảm kích.

 

Trước đó hắn đã làm gì, nếu hắn không đổ trách nhiệm lên người tôi thì đã không phát sinh cảnh hỗn loạn trong phòng bệnh.

 

Tôi sảy thai cần ở cữ, cho nên nghỉ ngơi vài ngày tôi muốn ra ngoài đi dạo, Thím Nguyệt liền ngăn cản tôi, nói rằng nếu bây giờ cơ thể tôi bị tổn thương thì nửa đời sau sẽ không tốt, bà ấy còn muốn gọi điện cho Phó Hằng.

 

Từ sau khi về nhà, tôi vẫn chưa từng nói với Phó Hằng một câu, cho nên cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, liền đồng ý không đi ra ngoài.

 

Thực ra thì thím Nguyệt nói đúng, tôi đi vài bước liền đổ cả người mồ hôi, không thể cố được.

 

Buổi tối Phó Hằng về nhà tìm tôi nói chuyện, có lẽ thím Nguyệt vẫn làm hết trách nhiệm nói cho hắn biết.

 

“Lang Lang, em muốn ra ngoài làm gì?" Hắn đứng ở bên giường, quần áo còn chưa kịp thay.

 

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không để ý tới hắn.

 

Hắn đưa tay cướp điện thoại của tôi đi: “Đừng xem, không tốt cho mắt."

 

Tôi không muốn cãi nhau với hắn, cãi nhau cần sức lực, tôi không có.

 

Kéo chăn nằm xuống, tôi đưa lưng về phía hắn, nghe thấy tiếng hắn thở dài. Sau đó tôi cảm thấy giường lún xuống, hắn bò lên giường ôm tôi. Mặt hắn dán trên cổ tôi, giọng nói trầm thấp từ đó truyền ra: “Lang Lang, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thực sự xin lỗi em."

 

Phó Hằng, đủ rồi, tôi nghe nhiều lắm rồi.

 

Tôi bất động, hắn vẫn tiếp tục nói, kể về quá khứ, tương lai và cả Trăn Trăn của chúng tôi.

         

Trăn Trăn vẫn ở chỗ Vương Á Như, tôi cũng không sức để so đo.

 

Tôi cảm giác được ẩm ướt trên cổ, còn nghe được tiếng nghẹn ngào khe khẽ của Phó Hằng.

 

Lần đầu tiên hắn kể cho tôi nghe về sự khởi đầu của hắn và Hà Ưu Nhu.

 

Hắn vì quan hệ bạn bè nên bố trí công việc cho cô ta ở công ty, không ngờ có một lần đi ra ngoài xã giao uống quá nhiều, cô ta liền bò lên giường của hắn. Sau đó Hà Ưu Nhu rất tiêu sái, nói cả hai đều uống nhiều không cần để ở trong lòng, cô ta bảo sống theo phong cách người Âu Mỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng trong lòng Phó Hằng không dễ chịu, hắn vài lần muốn thẳng thắn nói với tôi, rồi lại sợ tôi không thể tha thứ cho hắn, nên vẫn giữ trong lòng. Nhưng loại chuyện này chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, có lần đầu tiên liền khó tránh khỏi có lần thứ hai.

 

Chương 14. Tần Hạo tìm được một công việc

 

Lần thứ hai của bọn họ là bởi vì Hà Ưu Nhu liều mạng rót rượu với một khách hàng, cuối cùng say như chết, khách hàng kia có ý đồ với cô ta, nếu không có Phó Hằng chạy tới, Hà Ưu Nhu đã bị cưỡng hiếp.

 

Khi nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ bán khỏa thân trên chiếc giường lớn, phản ứng đầu tiên của hắn là rời đi. Nhưng Hà Ưu Nhu lại dựa vào ôm lấy hắn, thổ lộ rất nhiều nhớ nhung. Hắn tỉnh táo, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.

 

Sau lần thứ hai, cô ta giúp hắn giải quyết một vấn đề lớn.

 

Để cảm ơn, có lần thứ ba...

 

Hắn nói sau khi tôi phát hiện hắn thực sự muốn chia tay Hà Ưu Nhu, nhưng không ngờ trong công ty gặp phải chuyện. Lúc hắn sứt đầu mẻ trán Hà Ưu Nhu đề nghị có thể giúp đỡ hắn, hắn cân nhắc nhiều lần liền giữ người lại, nhưng hắn thề, hắn kiên quyết không phát sinh quan hệ với cô ta nữa.

 

Tôi lắng nghe những thứ bẩn thỉu này, cảm thấy như hắn đang lấy d.a.o đ.â.m vào tai tôi.

 

“Anh đừng nói nữa." Cuối cùng tôi cũng nói với hắn một câu.

 

Phó Hằng vui hẳn lên, nắm tay tôi, điên cuồng hôn tôi: "Lang Lang, tha thứ cho anh được không? Anh sẽ cắt đứt với Hà Ưu Nhu, chuyện công ty cũng mặc kệ, dù sao cũng là vấn đề của chúng ta. Cho dù cha mẹ có trách tội anh cùng lắm thì không làm, anh ra ngoài tìm một công việc nuôi sống hai mẹ con không khó."

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Có khó hay không tôi không biết, nhưng hắn đã quen làm ông chủ rồi, có thể chịu được sự sai khiến người khác sao?

 

Nhưng hắn nói như vậy, tôi lại không có cốt khí mà cảm thấy hơi vui. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy lúc này nếu tôi thực sự ly hôn với hắn, chẳng phải là làm lợi cho con khốn Hà Ưu Nhu kia sao?

 

Tôi mất con đau đớn như vậy, làm sao có thể để cho Hà Ưu Nhu và Vương Á Như đạt được mong muốn? Chưa kể Phó Hằng không muốn ly hôn, cho dù hắn có muốn thì tôi cũng sẽ trì hoãn.

 

“Lang Lang, cho anh chút thời gian, em xem biểu hiện của anh có được hay không? Chúng ta còn có Trăn Trăn, em suy nghĩ nhiều ơn cho con bé đi."

 

Hắn chơi lá bài Trăn Trăn, cho tôi một con bậc thang đi xuống. Tuy rằng như vậy thực ra là là lấy sai lầm của người khác trừng phạt mình, nhưng tôi chính là không muốn để những kẻ đê tiện kia dễ chịu. Vì còn ở cữ, tôi cho mình một lý do thỏa hiệp.

 

Thấy tôi không nói chuyện cũng không bài xích, hắn biết tôi đồng ý, đặc biệt vui vẻ, cũng đặc biệt ân cần. Mỗi ngày đều đúng giờ tan tầm đón con về, tuy rằng trong nhà có thím Nguyệt nấu cơm, hắn vẫn chạy đến phòng bếp học nấu canh.

 

Rõ ràng tôi có thể đi, nhưng ngay cả ăn cơm hắn cũng muốn bế tôi đến phòng ăn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Mộng

Số ký tự: 0