Chương 23
Zoey-113
2025-03-15 19:17:39
Chị tôi sợ bị Vương Á Như chê cười liền kéo bà ấy lại, tươi cười nói với Vương Á Như: "Bác gái, Lang Lang là do nhà chúng tôi chiều hư. Bác yên tâm đi, lần này tôi và mẹ tôi nhất định sẽ nói rõ với nó, bảo nó sửa lại những tật xấu kia, chờ nó xuất viện đi xin lỗi hai bác"
Vương Á Như khịt mũi: “Chỉ mong cô ta có thể nghe lời mẹ cô và cô. Cô ta như vậy còn cảm thấy mình có lý.”
Tôi đã chịu đủ rồi.
Người phụ nữ này rõ ràng biết tất cả sự thật, nhưng một mực trách cứ tôi. Nếu là trước kia tôi có thể nhịn, nhưng là tôi đã chuẩn bị cá c.h.ế.t lưới rách, cho nên tôi không đành lòng: "Mẹ, tôi đương nhiên là có đạo lý. Mẹ dẫn tiểu tam về nhà, Phó Hằng cũng mang theo con của tôi cùng tiểu tam ăn cơm, chẳng lẽ tôi còn sinh con cho nhà họ Phó các người sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Vương Á Như hiển nhiên không ngờ tôi sẽ như vậy. Bà ta tức giận đến mức cả người run rẩy, vươn ngón tay chỉ vào tôi, nhưng cuối cùng vì duy trì hình tượng phu nhân của mình, run rẩy nửa ngày mới hét lên với mẹ tôi: "Đây chính là con gái tốt mà bà sinh ra, mau dẫn đi cho tôi, đừng làm xấu mặt nhà họ Phó chúng tôi nữa."
Nghe bà nói như vậy mẹ tôi rất sợ hãi, trong mắt bà ấy, tôi tuyệt đối không thể ly hôn.
Vừa mới yên tĩnh một chút lại tới đánh tôi: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, nói cái gì vậy, dùng tiền cho mày học đại học, học vào bụng chó cả rồi sao, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, xin lỗi ngay!"
Nghĩ hay lắm!
Tôi đẩy ngã cái giá treo truyền dịch trên đầu giường. Nó làm bằng sắt nên gây ra tiếng động rất lớn, hơn nữa còn dính kim trên tay tôi, nhất thời m.á.u tươi liền từ trên tay tôi chảy ra.
Tôi chỉ vào cửa, lớn tiếng nói với bọn họ: "Cút, cút hết cho tôi!"
"Đồ điên, đồ khốn nạn, nhà họ Phó chúng tôi không cần loại phụ nữ như cô." Vương Á Như vừa chửi vừa bỏ đi.
Mẹ tôi lại do dự, bà ấy là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thấy tôi như vậy liền ôm đầu ngã về phía sau: "Tức c.h.ế.t mẹ rồi, mẹ đau đầu, mẹ bị cao huyết áp."
Chị tôi ôm mẹ tôi liền hướng tôi hét lên: “Mày điên cái gì, mày không biết mẹ chúng ta bị cao huyết áp sao?”
Ta cười khẩy, đặt bàn tay nhỏ m.á.u ở trên bụng, nơi đó từng đang quặn đau từng cơn, tựa như có người cầm đao đ.â.m vào.
Nhìn sắc mặt giống như người c.h.ế.t của tôi, bọn họ cũng sợ hãi, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tôi tự bấm chuông, có đôi khi bị người khác bắt nạt cũng là một loại động lực, tôi cũng không muốn chết.
Tôi chảy m.á.u rất nhiều, bác sĩ không dám trách Phó Hằng, nhưng lải nhải với tôi nửa ngày.
Tôi giống như một con rối, không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoàn Tử hỏi thăm, biết Phó Hằng không có ở đây đến thăm tôi, đi cùng cô ấy là Giang Nhất Hàng.
Tôi cũng không thấy bất ngờ, dù sao Giang Nhất Hàng cũng đang theo đuổi cô ấy.
Hoàn Tử nhìn khuôn mặt như người c.h.ế.t của tôi đau lòng khóc ròng: "Lang Lang, Giang Nhất Hàng không phải người ngoài, có chuyện gì cậu nói với anh ấy đi, để anh ấy giúp cậu nghĩ cách."
Trước kia tôi không muốn người ngoài tham gia, hiện giờ tôi không còn cách nào khác.
Giang Nhất Hàng nghe xong tình huống của tôi nhíu mày: “Nói anh ta ngoại tình em cũng không có chứng cứ, hơn nữa em không có việc làm, cũng không có nhà ở, điều kiện kinh tế như vậy căn bản không giành được quyền nuôi con."
Hoàn Tử hơi mất hứng: “Cho nên mới tìm anh, không phải nói anh lợi hại sao? Anh tranh thủ nhiều tài sản cho Lang Lang một chút không được sao?"
Giang Nhất Hàng lại lắc đầu: “Công ty nhà họ Phó tôi biết, cha Phó Hằng đứng tên pháp nhân, Phó Hằng là con trai độc nhất, bất động sản gì đó cũng không phải tên của anh ta, tài sản các người có thể phân chia cũng chỉ có tiền lương và đầu tư của anh ta, có lẽ cũng không có quá nhiều."
Hoàn Tử trợn tròn mắt: “Thì ra phu nhân Lang Lang lại đáng thương như vậy."
Tôi lại không để ý: “Luật sư Giang, tôi chỉ muốn giành quyền nuôi con thôi."
Giang Nhất Hàng không thích cười, khuôn mặt luôn căng thẳng, có lẽ là bệnh nghề nghiệp. Làm cho người ta cảm thấy rất uy nghiêm. Giờ phút này anh lại cong môi: “Chúng ta hãy cố gắng hết sức, sau khi em xuất viện chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể".
Hoàn Tử hỏi tôi: “Sau khi xuất viện cậu sẽ ở đâu? Có về nhà không?"
Tôi không muốn gặp Phó Hằng, nhưng tôi không thể về nhà cha mẹ, nên rất do dự.
Hoàn Tử vỗ ngực: “Hay là cậu đến nhà tôi ở đi, chỗ của tôi tuy hơi nhỏ, nhưng hai chúng ta chen chúc với nhau càng ấm."
Cô gái ngốc này, mùa hè thì ấm cái gì chứ.
Nhưng Phó Hằng không cho tôi đi, hắn làm thủ tục xuất viện trước, đưa tôi về nhà.
Trong nhà thuê thím Nguyệt làm bảo mẫu chăm sóc tôi, vừa về đến nhà liền uống canh gà thanh đạm.
Tôi không có sức ầm ĩ với hắn, hơn nữa mấy ngày nay tâm tình hắn rất không tốt. Một là vấn đề của công ty, hai là việc mẹ hắn gây rắc rối hôm nọ.
Vương Á Như khịt mũi: “Chỉ mong cô ta có thể nghe lời mẹ cô và cô. Cô ta như vậy còn cảm thấy mình có lý.”
Tôi đã chịu đủ rồi.
Người phụ nữ này rõ ràng biết tất cả sự thật, nhưng một mực trách cứ tôi. Nếu là trước kia tôi có thể nhịn, nhưng là tôi đã chuẩn bị cá c.h.ế.t lưới rách, cho nên tôi không đành lòng: "Mẹ, tôi đương nhiên là có đạo lý. Mẹ dẫn tiểu tam về nhà, Phó Hằng cũng mang theo con của tôi cùng tiểu tam ăn cơm, chẳng lẽ tôi còn sinh con cho nhà họ Phó các người sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Vương Á Như hiển nhiên không ngờ tôi sẽ như vậy. Bà ta tức giận đến mức cả người run rẩy, vươn ngón tay chỉ vào tôi, nhưng cuối cùng vì duy trì hình tượng phu nhân của mình, run rẩy nửa ngày mới hét lên với mẹ tôi: "Đây chính là con gái tốt mà bà sinh ra, mau dẫn đi cho tôi, đừng làm xấu mặt nhà họ Phó chúng tôi nữa."
Nghe bà nói như vậy mẹ tôi rất sợ hãi, trong mắt bà ấy, tôi tuyệt đối không thể ly hôn.
Vừa mới yên tĩnh một chút lại tới đánh tôi: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, nói cái gì vậy, dùng tiền cho mày học đại học, học vào bụng chó cả rồi sao, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, xin lỗi ngay!"
Nghĩ hay lắm!
Tôi đẩy ngã cái giá treo truyền dịch trên đầu giường. Nó làm bằng sắt nên gây ra tiếng động rất lớn, hơn nữa còn dính kim trên tay tôi, nhất thời m.á.u tươi liền từ trên tay tôi chảy ra.
Tôi chỉ vào cửa, lớn tiếng nói với bọn họ: "Cút, cút hết cho tôi!"
"Đồ điên, đồ khốn nạn, nhà họ Phó chúng tôi không cần loại phụ nữ như cô." Vương Á Như vừa chửi vừa bỏ đi.
Mẹ tôi lại do dự, bà ấy là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thấy tôi như vậy liền ôm đầu ngã về phía sau: "Tức c.h.ế.t mẹ rồi, mẹ đau đầu, mẹ bị cao huyết áp."
Chị tôi ôm mẹ tôi liền hướng tôi hét lên: “Mày điên cái gì, mày không biết mẹ chúng ta bị cao huyết áp sao?”
Ta cười khẩy, đặt bàn tay nhỏ m.á.u ở trên bụng, nơi đó từng đang quặn đau từng cơn, tựa như có người cầm đao đ.â.m vào.
Nhìn sắc mặt giống như người c.h.ế.t của tôi, bọn họ cũng sợ hãi, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tôi tự bấm chuông, có đôi khi bị người khác bắt nạt cũng là một loại động lực, tôi cũng không muốn chết.
Tôi chảy m.á.u rất nhiều, bác sĩ không dám trách Phó Hằng, nhưng lải nhải với tôi nửa ngày.
Tôi giống như một con rối, không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoàn Tử hỏi thăm, biết Phó Hằng không có ở đây đến thăm tôi, đi cùng cô ấy là Giang Nhất Hàng.
Tôi cũng không thấy bất ngờ, dù sao Giang Nhất Hàng cũng đang theo đuổi cô ấy.
Hoàn Tử nhìn khuôn mặt như người c.h.ế.t của tôi đau lòng khóc ròng: "Lang Lang, Giang Nhất Hàng không phải người ngoài, có chuyện gì cậu nói với anh ấy đi, để anh ấy giúp cậu nghĩ cách."
Trước kia tôi không muốn người ngoài tham gia, hiện giờ tôi không còn cách nào khác.
Giang Nhất Hàng nghe xong tình huống của tôi nhíu mày: “Nói anh ta ngoại tình em cũng không có chứng cứ, hơn nữa em không có việc làm, cũng không có nhà ở, điều kiện kinh tế như vậy căn bản không giành được quyền nuôi con."
Hoàn Tử hơi mất hứng: “Cho nên mới tìm anh, không phải nói anh lợi hại sao? Anh tranh thủ nhiều tài sản cho Lang Lang một chút không được sao?"
Giang Nhất Hàng lại lắc đầu: “Công ty nhà họ Phó tôi biết, cha Phó Hằng đứng tên pháp nhân, Phó Hằng là con trai độc nhất, bất động sản gì đó cũng không phải tên của anh ta, tài sản các người có thể phân chia cũng chỉ có tiền lương và đầu tư của anh ta, có lẽ cũng không có quá nhiều."
Hoàn Tử trợn tròn mắt: “Thì ra phu nhân Lang Lang lại đáng thương như vậy."
Tôi lại không để ý: “Luật sư Giang, tôi chỉ muốn giành quyền nuôi con thôi."
Giang Nhất Hàng không thích cười, khuôn mặt luôn căng thẳng, có lẽ là bệnh nghề nghiệp. Làm cho người ta cảm thấy rất uy nghiêm. Giờ phút này anh lại cong môi: “Chúng ta hãy cố gắng hết sức, sau khi em xuất viện chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể".
Hoàn Tử hỏi tôi: “Sau khi xuất viện cậu sẽ ở đâu? Có về nhà không?"
Tôi không muốn gặp Phó Hằng, nhưng tôi không thể về nhà cha mẹ, nên rất do dự.
Hoàn Tử vỗ ngực: “Hay là cậu đến nhà tôi ở đi, chỗ của tôi tuy hơi nhỏ, nhưng hai chúng ta chen chúc với nhau càng ấm."
Cô gái ngốc này, mùa hè thì ấm cái gì chứ.
Nhưng Phó Hằng không cho tôi đi, hắn làm thủ tục xuất viện trước, đưa tôi về nhà.
Trong nhà thuê thím Nguyệt làm bảo mẫu chăm sóc tôi, vừa về đến nhà liền uống canh gà thanh đạm.
Tôi không có sức ầm ĩ với hắn, hơn nữa mấy ngày nay tâm tình hắn rất không tốt. Một là vấn đề của công ty, hai là việc mẹ hắn gây rắc rối hôm nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro