Chương 16
Zoey-113
2025-03-15 19:17:39
Đúng như dự đoán, Phó Hằng không có ở đây.
Tôi ngay cả hứng thú truy hỏi cũng không có, đưa con đi xem phim hoạt hình sau đó tắm rửa đi ngủ.
Có lẽ tầm hơn mười một giờ tôi bị điện thoại đánh thức, là tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng, cậu ta nói bọn họ ở dưới lầu, Phó Hằng uống say, bảo tôi xuống đón.
Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi tưởng rằng đêm nay hắn không về.
Tôi mặc áo khoác và cầm chìa khóa đi xuống.
Tiểu Dương đang đứng bên cạnh Cayenne của Phó Hằng, có lẽ Phó Hằng đang ở trong xe.
Tôi cười nói cảm ơn Tiểu Dương, đưa tay kéo cửa xe, không thấy chút do dự nào trong mắt Tiểu Dương.
Cửa vừa mở ra, tôi bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy Phó Hằng nhắm mắt tựa vào đầu vai Hà Ưu Nhu, tư thế thân mật.
Móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay vài lần tôi mới nhịn không đóng cửa bỏ đi, chỉ lạnh lùng đứng thẳng người.
Nếu bảo tôi xuống đón người sẽ không phải cứ ở trong xe mãi chứ?
Tiểu Dương lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Phó Hằng.
Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Hà Ưu Nhu cong lên, mỉm cười vô cùng tự hào.
Đã không còn kích động như lần đầu tiên phát hiện, có lẽ là bởi vì đã hạ quyết tâm muốn ly hôn, tôi rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Tôi nói với Tiểu Dương: "Phiền cậu giúp tôi đưa người lên, tôi nói với Hà tiểu thư vài câu trước."
Hà Ưu Nhu lại thật không ngờ một con thỏ như tôi lại dám nói chuyện với cô ta, hơi nghiêng đầu sang: "Có việc gì sao?"
Tôi cười khẩy: “Làm tiểu tam nhi thì kiềm chế một chút, dù sao cậu của cậu cô cũng là công chức nhà nước, phải cho ông ta chút thể diện."
Cô ta sửng sốt, sau đó sắc mặt tái mét, không nghĩ tới tôi dám uy h.i.ế.p cô ta.
Kỳ thật tôi cũng không biết cụ thể là giữ thể diện cái gì, cứ như vậy nói bừa.
Nói xong, tôi quay người và đi về nhà.
Nhưng cô ta đã bước ra khỏi xe và nắm lấy cánh tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Có lẽ tôi càng yếu đuối thì cô ta càng thấy tôi dễ bắt nạt. Nhưng giờ tôi trông giống một nữ chiến binh, cô ta không thể kiêu ngạo như vậy nữa.
Cô ta tức giận buông tôi ra, ngẩng cao cằm kiêu ngạo nói: "Lâm Lang, cô có biết tối nay Phó Hằng uống bao nhiêu không? Anh ấy uống hết một chai rượu vang trắng sáu mươi độ trong vài phút, sau đó uống rất nhiều bia và rượu vang đỏ. Cô có biết anh ấy đã hy sinh bao nhiêu cho gia đình cô, anh ấy mệt mỏi và vất vả thế nào không? Cô chẳng biết gì cả. Cô chỉ ở nhà hưởng thụ những thứ vật chất anh ấy cung cấp cho cô. Cô còn tạo áp lực tinh thần cho anh ấy, kìm hãm anh ấy. Cô không xứng với anh ấy chút nào!"
Tôi đã nghe câu này vô số lần kể từ khi tôi và Phó Hằng công khai mối quan hệ. Thực ra, lúc đó tôi cũng cảm thấy mình không xứng với hắn. Nhưng hắn nói, thứ hắn muốn không phải chiến hữu, không phải đối tác hợp tác, mà là một người vợ có thể cùng hắn ân ái triền miên cả đời. Hắn nói, không có người nào thích hợp hơn tôi.
Nhưng bốn năm sau, hắn ở trên thương trường dốc sức làm đến kiệt sức, một người phụ nữ có thể làm chiến hữu hợp tác với hắn đến nói cho tôi biết, tôi không xứng với hắn.
Vậy thì không xứng!
Tôi bỏ Hà Ưu Nhu lại phía sau, đi nhanh vài bước đuổi theo Tiểu Dương.
Phó Hằng thực sự uống say, Tiểu Dương giúp tôi đặt người lên giường trong phòng ngủ cũng không tỉnh.
Tiểu Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám nhìn loạn khắp nơi, từ trong phòng ngủ lui ra muốn đi.
Tôi đuổi theo, hỏi cậu ta: "Cậu sẽ đưa Hà Ưu Nhu về à?"
Cậu ta gật đầu, tôi vờ như vô tình hỏi: "Ở đâu, xa không? Sẽ về đến nhà lúc mấy giờ?"
Hiển nhiên là Tiểu Dương không ngờ tôi lại quan tâm như vậy, đỏ mặt ấp úng nói: "Ở Quảng Bình lộ Hoa Hồng Uyển, chưa đến hai mươi phút đã tới."
Tôi gật đầu, tiện tay cầm một điếu thuốc Trung Hoa cho cậu ta: "Đi đường hút thuốc nâng cao tinh thần, chú ý an toàn."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tiểu Dương hiển nhiên không ngờ tôi sẽ như vậy. Tuy rằng cậu ta theo Phó Hằng đã hơn hai năm, thế nhưng chúng tôi tiếp xúc không nhiều lắm, cậu ta vẫn cho rằng tôi là người lạnh lùng.
Cậu ta cầm điếu thuốc rồi đi, người này cũng không ngốc, có lẽ sợ Hà Ưu Nhu phát hiện ra nên mới cởi áo khoác che lại. Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng đang đẫm mồ hôi nên có thể nói là cảm thấy nóng.
Tôi làm như vậy cũng là có mục đích, nhớ ngày nào đó tôi muốn đi bắt gian, cũng phải tìm đúng chỗ.
Phó Hằng nằm bất động trên giường, xem ra lần này là liều mạng thật. Làm ăn uống rượu xã giao là tất nhiên, trước kia tôi luôn nấu canh giải rượu cho hắn, tôi học được mấy chục loại cháo thuốc, cho nên dạ dày của hắn vẫn rất tốt, không xảy ra vấn đề gì.
Tôi nhìn hắn, tự hỏi có nên cởi quần áo lau người cho hắn như trước, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh thân mật vừa rồi của hắn với Hà Ưu Nhu, tôi làm sao có thể làm được?
Kéo chăn đắp lại cho hắn, tôi đến phòng Trăn Trăn.
Tôi ngay cả hứng thú truy hỏi cũng không có, đưa con đi xem phim hoạt hình sau đó tắm rửa đi ngủ.
Có lẽ tầm hơn mười một giờ tôi bị điện thoại đánh thức, là tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng, cậu ta nói bọn họ ở dưới lầu, Phó Hằng uống say, bảo tôi xuống đón.
Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi tưởng rằng đêm nay hắn không về.
Tôi mặc áo khoác và cầm chìa khóa đi xuống.
Tiểu Dương đang đứng bên cạnh Cayenne của Phó Hằng, có lẽ Phó Hằng đang ở trong xe.
Tôi cười nói cảm ơn Tiểu Dương, đưa tay kéo cửa xe, không thấy chút do dự nào trong mắt Tiểu Dương.
Cửa vừa mở ra, tôi bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy Phó Hằng nhắm mắt tựa vào đầu vai Hà Ưu Nhu, tư thế thân mật.
Móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay vài lần tôi mới nhịn không đóng cửa bỏ đi, chỉ lạnh lùng đứng thẳng người.
Nếu bảo tôi xuống đón người sẽ không phải cứ ở trong xe mãi chứ?
Tiểu Dương lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Phó Hằng.
Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Hà Ưu Nhu cong lên, mỉm cười vô cùng tự hào.
Đã không còn kích động như lần đầu tiên phát hiện, có lẽ là bởi vì đã hạ quyết tâm muốn ly hôn, tôi rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Tôi nói với Tiểu Dương: "Phiền cậu giúp tôi đưa người lên, tôi nói với Hà tiểu thư vài câu trước."
Hà Ưu Nhu lại thật không ngờ một con thỏ như tôi lại dám nói chuyện với cô ta, hơi nghiêng đầu sang: "Có việc gì sao?"
Tôi cười khẩy: “Làm tiểu tam nhi thì kiềm chế một chút, dù sao cậu của cậu cô cũng là công chức nhà nước, phải cho ông ta chút thể diện."
Cô ta sửng sốt, sau đó sắc mặt tái mét, không nghĩ tới tôi dám uy h.i.ế.p cô ta.
Kỳ thật tôi cũng không biết cụ thể là giữ thể diện cái gì, cứ như vậy nói bừa.
Nói xong, tôi quay người và đi về nhà.
Nhưng cô ta đã bước ra khỏi xe và nắm lấy cánh tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Có lẽ tôi càng yếu đuối thì cô ta càng thấy tôi dễ bắt nạt. Nhưng giờ tôi trông giống một nữ chiến binh, cô ta không thể kiêu ngạo như vậy nữa.
Cô ta tức giận buông tôi ra, ngẩng cao cằm kiêu ngạo nói: "Lâm Lang, cô có biết tối nay Phó Hằng uống bao nhiêu không? Anh ấy uống hết một chai rượu vang trắng sáu mươi độ trong vài phút, sau đó uống rất nhiều bia và rượu vang đỏ. Cô có biết anh ấy đã hy sinh bao nhiêu cho gia đình cô, anh ấy mệt mỏi và vất vả thế nào không? Cô chẳng biết gì cả. Cô chỉ ở nhà hưởng thụ những thứ vật chất anh ấy cung cấp cho cô. Cô còn tạo áp lực tinh thần cho anh ấy, kìm hãm anh ấy. Cô không xứng với anh ấy chút nào!"
Tôi đã nghe câu này vô số lần kể từ khi tôi và Phó Hằng công khai mối quan hệ. Thực ra, lúc đó tôi cũng cảm thấy mình không xứng với hắn. Nhưng hắn nói, thứ hắn muốn không phải chiến hữu, không phải đối tác hợp tác, mà là một người vợ có thể cùng hắn ân ái triền miên cả đời. Hắn nói, không có người nào thích hợp hơn tôi.
Nhưng bốn năm sau, hắn ở trên thương trường dốc sức làm đến kiệt sức, một người phụ nữ có thể làm chiến hữu hợp tác với hắn đến nói cho tôi biết, tôi không xứng với hắn.
Vậy thì không xứng!
Tôi bỏ Hà Ưu Nhu lại phía sau, đi nhanh vài bước đuổi theo Tiểu Dương.
Phó Hằng thực sự uống say, Tiểu Dương giúp tôi đặt người lên giường trong phòng ngủ cũng không tỉnh.
Tiểu Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám nhìn loạn khắp nơi, từ trong phòng ngủ lui ra muốn đi.
Tôi đuổi theo, hỏi cậu ta: "Cậu sẽ đưa Hà Ưu Nhu về à?"
Cậu ta gật đầu, tôi vờ như vô tình hỏi: "Ở đâu, xa không? Sẽ về đến nhà lúc mấy giờ?"
Hiển nhiên là Tiểu Dương không ngờ tôi lại quan tâm như vậy, đỏ mặt ấp úng nói: "Ở Quảng Bình lộ Hoa Hồng Uyển, chưa đến hai mươi phút đã tới."
Tôi gật đầu, tiện tay cầm một điếu thuốc Trung Hoa cho cậu ta: "Đi đường hút thuốc nâng cao tinh thần, chú ý an toàn."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tiểu Dương hiển nhiên không ngờ tôi sẽ như vậy. Tuy rằng cậu ta theo Phó Hằng đã hơn hai năm, thế nhưng chúng tôi tiếp xúc không nhiều lắm, cậu ta vẫn cho rằng tôi là người lạnh lùng.
Cậu ta cầm điếu thuốc rồi đi, người này cũng không ngốc, có lẽ sợ Hà Ưu Nhu phát hiện ra nên mới cởi áo khoác che lại. Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng đang đẫm mồ hôi nên có thể nói là cảm thấy nóng.
Tôi làm như vậy cũng là có mục đích, nhớ ngày nào đó tôi muốn đi bắt gian, cũng phải tìm đúng chỗ.
Phó Hằng nằm bất động trên giường, xem ra lần này là liều mạng thật. Làm ăn uống rượu xã giao là tất nhiên, trước kia tôi luôn nấu canh giải rượu cho hắn, tôi học được mấy chục loại cháo thuốc, cho nên dạ dày của hắn vẫn rất tốt, không xảy ra vấn đề gì.
Tôi nhìn hắn, tự hỏi có nên cởi quần áo lau người cho hắn như trước, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh thân mật vừa rồi của hắn với Hà Ưu Nhu, tôi làm sao có thể làm được?
Kéo chăn đắp lại cho hắn, tôi đến phòng Trăn Trăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro