Chương 15
Zoey-113
2025-03-15 19:17:39
Hắn vừa nghe tôi muốn ly hôn lập tức trở mặt: “Lang Lang, vì sao em luôn treo chuyện ly hôn ở bên miệng? Anh đối với em không đủ tốt sao?"
Tôi thất vọng nhìn hắn: “Anh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi ích kỷ, tôi hy vọng phần tốt này là độc nhất vô nhị, tôi không muốn chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác."
Hắn đi tới đi lui, có vẻ rất phiền não: “Em muốn ly hôn, nhưng em nhìn bản thân mình xem, em cái gì cũng không biết, ngay cả việc làm cũng không có, ly hôn em có thể làm cái gì?"
Chương 10. Làm tiểu tam rất vinh quang sao?
Tôi bị sỉ nhục, tôi không ngờ Phó Hằng sẽ nói như vậy.
Quả nhiên khoảnh cách giữa vợ chồng gần nhất nhưng cũng xa nhất, cởi đi tầng áo khoác dịu dàng đó, hắn sẽ coi tôi là một kẻ vô dụng.
Tôi cười khẩy: "Vậy cũng không cần anh quan tâm, tôi chỉ muốn ly hôn.”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt phát lạnh: “Lâm Lang, anh cưới em là bởi vì anh yêu em, đến bây giờ anh vẫn yêu em, cho nên anh hy vọng cho em và con cuộc sống tốt nhất. Mỗi ngày anh ở bên làm việc rất vất vả, em căn bản không hiểu anh bị áp lực cỡ nào. Hôm nay cùng anh đi ăn cơm chính người của Cục Xây dựng và giám sát, cao ốc do Công ty xây dựng chất lượng không tốt nên bị khiếu nại, hiện đang phải đối mặt với việc đình chỉ bán, bồi thường, thậm chí phải gánh vác trách nhiệm hình sự. Cậu Hà Ưu Nhu là Phó thị trưởng, anh cần cô ấy giật dây cho anh, thời điểm mấu chốt này anh không thể đuổi việc cô ấy, em hiểu không? Xin em đừng cho anh thêm phiền phức."
Tôi nhìn hắn, thật lâu không nói gì.
Tôi nói cái gì đây, lời này của hắn nói đúng thì cũng đúng, nói sai thì cũng sai. Lúc kết hôn với tôi, hắn đáng lẽ phải biết rằng tôi sẽ không giúp ích gì cho sự nghiệp của hắn.
Tôi cũng từng muốn đến công ty làm việc, giúp hắn chia sẻ, nhưng mẹ hắn không đồng ý, còn hắn lại càng không muốn tôi cả ngày sáng chín tối năm.
(bắt đầu ngày làm việc lúc 9h, tan làm lúc 5h)
Tôi nhớ lúc mới kết hôn hắn nói với tôi: “Lang Lang, công việc duy nhất của em chính là chăm sóc tốt nhà của chúng ta, chăm sóc tốt cho anh, để khi anh mệt mỏi có một chỗ nghỉ chân.”
Bây giờ những lời hứa ngọt ngào này giống như tát vào mặt tôi, làm cho tôi chật vật không chịu nổi.
Hiện tại, điều hắn cần chính là người phụ nữ có thể cùng hắn cùng vượt qua cửa ải khó khăn chứ không phải người phụ nữ đứng ở sau lưng hắn đau khổ hỏi những câu không liên quan là hắn có mệt hay không, có đói hay không.
Tôi càng muốn cười. Nếu hắn đã nói như vậy, tôi sẽ làm một người phụ nữ hiểu chuyện, chờ hắn vượt qua khoảng thời gian này rồi nói sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không nói một câu, tôi trở về phòng còn khóa trái cửa.
Biểu cảm của hắn tôi không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng ý nghĩ ly hôn càng thêm kiên định.
Cuộc hôn nhân này sao lại rơi vào ngõ cụt, tôi vốn là một người nhu nhược, mấy năm nay đi theo Phó Hằng lại càng không cần lo lắng gì cả. Hắn như vậy chắc chắn sẽ không ly hôn được ngay lúc này, tôi phải làm sao bây giờ, thực sự phải đi tìm Giang Nhất Hàng sao?
Tôi ngủ một giấc ở nhà, khi thức dậy thì thấy đã đến giờ phải đón con.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trăn Trăn là một tiểu yêu tinh, vừa lên xe liền dính dính lại đây hỏi tôi: "Mẹ, mẹ sẽ không ly hôn với cha đúng không?"
Tôi sờ sờ mái tóc mềm mại của con bé: “Trăn Trăn, nếu cha mẹ ở cùng một chỗ không vui, luôn cãi nhau thì làm sao bây giờ?"
“Nếu cha chọc mẹ giận thì phạt cha không được hôn." Con bé cong hàng mi dài và ngây thơ nghĩ rằng một nụ hôn có thể giải quyết được vấn đề.
Trong lòng tôi đau xót, ôm con bé vào lòng.
Trăn Trăn được Phó Hằng chăm quá tốt, giống như công chúa nhỏ không bao giờ buồn, mỗi ngày đều tươi cười như mặt trời nhỏ, nếu con bé đi theo tôi, tôi có thể cung cấp cho nó bảo đảm về mặt vật chất không?
Muốn giành lấy con thì phải thương lượng với Phó Hằng, ít nhất tiền nhà xe tôi cũng phải lấy. Nếu chỉ có một mình tôi, tôi sẽ cao thượng không lấy đi bất cứ thứ gì của gia đình họ, nhưng liệu Trăn Trăn đi theo tôi có c.h.ế.t đói không?
Tâm trạng của tôi phức tạp đến mức tôi thực sự cảm thấy mình không thể vượt qua được điểm mấu chốt này.
Thấy tôi khóc Trăn Trăn sợ hãi, con bé nước mắt cho tôi: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Cha không nghe lời thì chúng ta giáo dục cha, nhưng mẹ đừng ly hôn với cha. Mẹ của Lý Vũ lớp con tìm cho cậu ấy một người cha, cầm giá quần áo đánh cậu ấy, đánh đôi mắt của cậu ấy bầm tím, mẹ cậu ấy chỉ yêu em trai mới sinh mặc kệ cậu ấy."
Con bé cũng khóc, khóc so với tôi còn dữ dội hơn. Tôi cũng bị dọa, gắt gao ôm Trăn Trăn không buông tay.
Giờ khắc này tôi bỗng nhiên ý thức được ly hôn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào, đó chính là phá vỡ tất cả an nhàn và bình tĩnh hiện tại, đi lên một con đường không biết nhưng đã định trước gian khổ.
Hai chúng tôi đi ăn KFC, sau đó mới về nhà.
Tôi thất vọng nhìn hắn: “Anh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi ích kỷ, tôi hy vọng phần tốt này là độc nhất vô nhị, tôi không muốn chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác."
Hắn đi tới đi lui, có vẻ rất phiền não: “Em muốn ly hôn, nhưng em nhìn bản thân mình xem, em cái gì cũng không biết, ngay cả việc làm cũng không có, ly hôn em có thể làm cái gì?"
Chương 10. Làm tiểu tam rất vinh quang sao?
Tôi bị sỉ nhục, tôi không ngờ Phó Hằng sẽ nói như vậy.
Quả nhiên khoảnh cách giữa vợ chồng gần nhất nhưng cũng xa nhất, cởi đi tầng áo khoác dịu dàng đó, hắn sẽ coi tôi là một kẻ vô dụng.
Tôi cười khẩy: "Vậy cũng không cần anh quan tâm, tôi chỉ muốn ly hôn.”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt phát lạnh: “Lâm Lang, anh cưới em là bởi vì anh yêu em, đến bây giờ anh vẫn yêu em, cho nên anh hy vọng cho em và con cuộc sống tốt nhất. Mỗi ngày anh ở bên làm việc rất vất vả, em căn bản không hiểu anh bị áp lực cỡ nào. Hôm nay cùng anh đi ăn cơm chính người của Cục Xây dựng và giám sát, cao ốc do Công ty xây dựng chất lượng không tốt nên bị khiếu nại, hiện đang phải đối mặt với việc đình chỉ bán, bồi thường, thậm chí phải gánh vác trách nhiệm hình sự. Cậu Hà Ưu Nhu là Phó thị trưởng, anh cần cô ấy giật dây cho anh, thời điểm mấu chốt này anh không thể đuổi việc cô ấy, em hiểu không? Xin em đừng cho anh thêm phiền phức."
Tôi nhìn hắn, thật lâu không nói gì.
Tôi nói cái gì đây, lời này của hắn nói đúng thì cũng đúng, nói sai thì cũng sai. Lúc kết hôn với tôi, hắn đáng lẽ phải biết rằng tôi sẽ không giúp ích gì cho sự nghiệp của hắn.
Tôi cũng từng muốn đến công ty làm việc, giúp hắn chia sẻ, nhưng mẹ hắn không đồng ý, còn hắn lại càng không muốn tôi cả ngày sáng chín tối năm.
(bắt đầu ngày làm việc lúc 9h, tan làm lúc 5h)
Tôi nhớ lúc mới kết hôn hắn nói với tôi: “Lang Lang, công việc duy nhất của em chính là chăm sóc tốt nhà của chúng ta, chăm sóc tốt cho anh, để khi anh mệt mỏi có một chỗ nghỉ chân.”
Bây giờ những lời hứa ngọt ngào này giống như tát vào mặt tôi, làm cho tôi chật vật không chịu nổi.
Hiện tại, điều hắn cần chính là người phụ nữ có thể cùng hắn cùng vượt qua cửa ải khó khăn chứ không phải người phụ nữ đứng ở sau lưng hắn đau khổ hỏi những câu không liên quan là hắn có mệt hay không, có đói hay không.
Tôi càng muốn cười. Nếu hắn đã nói như vậy, tôi sẽ làm một người phụ nữ hiểu chuyện, chờ hắn vượt qua khoảng thời gian này rồi nói sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không nói một câu, tôi trở về phòng còn khóa trái cửa.
Biểu cảm của hắn tôi không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng ý nghĩ ly hôn càng thêm kiên định.
Cuộc hôn nhân này sao lại rơi vào ngõ cụt, tôi vốn là một người nhu nhược, mấy năm nay đi theo Phó Hằng lại càng không cần lo lắng gì cả. Hắn như vậy chắc chắn sẽ không ly hôn được ngay lúc này, tôi phải làm sao bây giờ, thực sự phải đi tìm Giang Nhất Hàng sao?
Tôi ngủ một giấc ở nhà, khi thức dậy thì thấy đã đến giờ phải đón con.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trăn Trăn là một tiểu yêu tinh, vừa lên xe liền dính dính lại đây hỏi tôi: "Mẹ, mẹ sẽ không ly hôn với cha đúng không?"
Tôi sờ sờ mái tóc mềm mại của con bé: “Trăn Trăn, nếu cha mẹ ở cùng một chỗ không vui, luôn cãi nhau thì làm sao bây giờ?"
“Nếu cha chọc mẹ giận thì phạt cha không được hôn." Con bé cong hàng mi dài và ngây thơ nghĩ rằng một nụ hôn có thể giải quyết được vấn đề.
Trong lòng tôi đau xót, ôm con bé vào lòng.
Trăn Trăn được Phó Hằng chăm quá tốt, giống như công chúa nhỏ không bao giờ buồn, mỗi ngày đều tươi cười như mặt trời nhỏ, nếu con bé đi theo tôi, tôi có thể cung cấp cho nó bảo đảm về mặt vật chất không?
Muốn giành lấy con thì phải thương lượng với Phó Hằng, ít nhất tiền nhà xe tôi cũng phải lấy. Nếu chỉ có một mình tôi, tôi sẽ cao thượng không lấy đi bất cứ thứ gì của gia đình họ, nhưng liệu Trăn Trăn đi theo tôi có c.h.ế.t đói không?
Tâm trạng của tôi phức tạp đến mức tôi thực sự cảm thấy mình không thể vượt qua được điểm mấu chốt này.
Thấy tôi khóc Trăn Trăn sợ hãi, con bé nước mắt cho tôi: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Cha không nghe lời thì chúng ta giáo dục cha, nhưng mẹ đừng ly hôn với cha. Mẹ của Lý Vũ lớp con tìm cho cậu ấy một người cha, cầm giá quần áo đánh cậu ấy, đánh đôi mắt của cậu ấy bầm tím, mẹ cậu ấy chỉ yêu em trai mới sinh mặc kệ cậu ấy."
Con bé cũng khóc, khóc so với tôi còn dữ dội hơn. Tôi cũng bị dọa, gắt gao ôm Trăn Trăn không buông tay.
Giờ khắc này tôi bỗng nhiên ý thức được ly hôn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào, đó chính là phá vỡ tất cả an nhàn và bình tĩnh hiện tại, đi lên một con đường không biết nhưng đã định trước gian khổ.
Hai chúng tôi đi ăn KFC, sau đó mới về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro