Chương 4
Phản Quý Tình Thiên
2025-03-05 09:48:32
Khi tôi và Chu Tế Trạch đến nơi, Tống Yến đang đứng trước cửa siêu thị, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Vừa nhìn thấy tôi, khóe môi cô ta hơi cứng lại.
“Chị dâu cũng đến rồi à.
“Anh Tế Trạch, em thực sự hoảng loạn quá nên mới gọi cho anh, em thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Giữa đêm khuya, giọng khóc nức nở yếu ớt của Tống Yên khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Chu Tế Trạch bước lên trước, chân mày nhíu chặt lại:
“Đừng nói những chuyện này nữa, lần cuối cùng Tiểu Kiều xuất hiện là ở đâu?”
Tống Yên ngừng khóc, nói:
“Là ở khu trái cây trong siêu thị.
“Con bé bị ho hai ngày nay, em định nấu lê hấp đường phèn cho con bé ăn.
“Nhưng lúc em đang chọn lê, con bé bỗng dưng biến mất.”
Tôi cau mày, nhìn về phía cô ta:
“Đã kiểm tra camera giám sát của siêu thị chưa?”
Nghe tôi nói vậy, cô ta vội vàng gật đầu:
“Camera cho thấy Tiểu Kiều tự mình rời khỏi siêu thị.
“Nhưng đã khuya như vậy, một đứa trẻ sáu tuổi có thể đi đâu được chứ?”
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Chu Tế Trạch quan sát xung quanh, trầm giọng nói:
“Con bé chắc chắn không đi xa, chúng ta chia nhau ra tìm.”
7
Cơn gió đêm mang theo hơi lạnh.
Tôi kéo chặt chiếc áo khoác trên người, bước nhanh quanh siêu thị tìm kiếm.
Ngay giây tiếp theo, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé giữa lòng đường.
Tôi kéo tay Chu Tế Trạch, nghi hoặc hỏi:
“Đứa trẻ đó có phải là Tiểu Kiều không?”
Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh về phía cô bé.
Khung cảnh nguy hiểm đến nghẹt thở, tôi cảm giác như m.á.u trong người mình đông cứng lại.
“Cẩn thận!”
Tôi theo phản xạ hét lên.
Chưa kịp phản ứng, Chu Tế Trạch đã lao thẳng về phía trước.
Anh ấy ôm chặt lấy cô bé, định chạy sang bên đường.
Nhưng chiếc xe đang giảm tốc vẫn va mạnh vào anh ấy, hất văng cả hai.
Giây phút cuối cùng, Chu Tế Trạch vẫn gắt gao ôm chặt Tiểu Kiều trong lòng, không hề buông tay.
Như thể đang bảo vệ thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh ấy.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Tiếng khóc thảm thiết của Tống Yên vang vọng bên tai.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy để gọi cấp cứu 120.
Bố mẹ Chu Tế Trạch lập tức đến bệnh viện trong đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe nói mọi chuyện là do Tống Yên gây ra, mẹ chồng tôi tức giận đến mức suýt ngất tại chỗ.
Sự việc xảy ra, từ nỗi kinh hoàng ban đầu, tôi dần dần trở nên bình tĩnh.
Tôi nghĩ, sau chuyện này, tôi đã nhìn thấu tất cả.
Chỉ cần mẹ con Tống Yên vẫn còn ở đây một ngày, thì Chu Tế Trạch sẽ không thể thực sự nhẫn tâm bỏ mặc họ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn tôi, trong cuộc hôn nhân này, chỉ có thể không ngừng chịu ấm ức.
Trái tim con người vốn luôn nghiêng về một phía.
Muốn kéo nó về, ai cũng sẽ đau đớn.
Đang suy nghĩ, bác sĩ đã bước ra từ phòng phẫu thuật.
“Người nhà yên tâm, bệnh nhân chỉ bị gãy xương cánh tay và chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ hồi phục.”
Nghe vậy, bố mẹ chồng tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh, Chu Tế Trạch vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Tống Yên cầm một que bông, cẩn thận thấm nước làm ẩm môi cho anh ấy.
Dù có mặt bố mẹ chồng, cô ta cũng không hề né tránh.
Sự chu đáo này khiến cô ta trông như vợ hợp pháp của Chu Tế Trạch vậy.
Bố mẹ chồng tôi luôn là người chính trực.
Không biết nhìn thấy cảnh này, họ có suy nghĩ gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, mẹ chồng lạnh mặt lên tiếng:
“Tống Yên, đã khuya rồi, con đưa Tiểu Kiều về trước đi.
“Dù gì Tế Trạch cũng đã có gia đình, con không nên tiếp xúc với nó quá nhiều.
“Sau này nếu có chuyện gì, cũng đừng làm phiền Tế Trạch nữa. Dù bố mẹ đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể giúp con chăm sóc Tiểu Kiều.”
Những lời này mang theo áp lực không nhỏ.
Tống Yên đứng đó lúng túng, chỉ có thể gật đầu.
“Là lỗi của con, nếu con trông Tiểu Kiều cẩn thận, thì anh Tế Trạch đã không bị tai nạn.
“Chị dâu, em thực sự không còn mặt mũi nào nhìn chị nữa.”
Tống Yên nghẹn ngào nhìn tôi.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tất nhiên không có tâm trạng để bận tâm đến sự hối lỗi giả tạo của cô ta.
8
Nhưng mẹ chồng tôi cũng không phải dạng dễ đối phó.
Bà trừng mắt nhìn Tống Yên, giọng điệu còn lạnh lùng hơn trước:
“Người ta còn chưa c.h.ế.t mà cô đã khóc lóc thế này là sao?
“Đừng quấy rầy chị dâu của cô nữa, nó cũng đã quá mệt mỏi rồi.
“Cô ra ngoài đi, tôi còn có chuyện muốn nói với chị dâu cô.”
Nhìn thấy sắc mặt mọi người đều rất khó coi, Tống Yên lúc này mới dắt con rời đi, cứ đi được vài bước lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Bố chồng bị sai đi lấy nước nóng.
Tôi bước lên, đỡ mẹ chồng ngồi xuống bên cạnh.
Bà nắm lấy tay tôi, nhìn quầng thâm dưới mắt tôi, khẽ thở dài.
“Tư Du, khoảng thời gian này con đã chịu nhiều ấm ức rồi.”
Tôi lắc đầu.
Vừa nhìn thấy tôi, khóe môi cô ta hơi cứng lại.
“Chị dâu cũng đến rồi à.
“Anh Tế Trạch, em thực sự hoảng loạn quá nên mới gọi cho anh, em thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Giữa đêm khuya, giọng khóc nức nở yếu ớt của Tống Yên khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Chu Tế Trạch bước lên trước, chân mày nhíu chặt lại:
“Đừng nói những chuyện này nữa, lần cuối cùng Tiểu Kiều xuất hiện là ở đâu?”
Tống Yên ngừng khóc, nói:
“Là ở khu trái cây trong siêu thị.
“Con bé bị ho hai ngày nay, em định nấu lê hấp đường phèn cho con bé ăn.
“Nhưng lúc em đang chọn lê, con bé bỗng dưng biến mất.”
Tôi cau mày, nhìn về phía cô ta:
“Đã kiểm tra camera giám sát của siêu thị chưa?”
Nghe tôi nói vậy, cô ta vội vàng gật đầu:
“Camera cho thấy Tiểu Kiều tự mình rời khỏi siêu thị.
“Nhưng đã khuya như vậy, một đứa trẻ sáu tuổi có thể đi đâu được chứ?”
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Chu Tế Trạch quan sát xung quanh, trầm giọng nói:
“Con bé chắc chắn không đi xa, chúng ta chia nhau ra tìm.”
7
Cơn gió đêm mang theo hơi lạnh.
Tôi kéo chặt chiếc áo khoác trên người, bước nhanh quanh siêu thị tìm kiếm.
Ngay giây tiếp theo, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé giữa lòng đường.
Tôi kéo tay Chu Tế Trạch, nghi hoặc hỏi:
“Đứa trẻ đó có phải là Tiểu Kiều không?”
Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh về phía cô bé.
Khung cảnh nguy hiểm đến nghẹt thở, tôi cảm giác như m.á.u trong người mình đông cứng lại.
“Cẩn thận!”
Tôi theo phản xạ hét lên.
Chưa kịp phản ứng, Chu Tế Trạch đã lao thẳng về phía trước.
Anh ấy ôm chặt lấy cô bé, định chạy sang bên đường.
Nhưng chiếc xe đang giảm tốc vẫn va mạnh vào anh ấy, hất văng cả hai.
Giây phút cuối cùng, Chu Tế Trạch vẫn gắt gao ôm chặt Tiểu Kiều trong lòng, không hề buông tay.
Như thể đang bảo vệ thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh ấy.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Tiếng khóc thảm thiết của Tống Yên vang vọng bên tai.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy để gọi cấp cứu 120.
Bố mẹ Chu Tế Trạch lập tức đến bệnh viện trong đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe nói mọi chuyện là do Tống Yên gây ra, mẹ chồng tôi tức giận đến mức suýt ngất tại chỗ.
Sự việc xảy ra, từ nỗi kinh hoàng ban đầu, tôi dần dần trở nên bình tĩnh.
Tôi nghĩ, sau chuyện này, tôi đã nhìn thấu tất cả.
Chỉ cần mẹ con Tống Yên vẫn còn ở đây một ngày, thì Chu Tế Trạch sẽ không thể thực sự nhẫn tâm bỏ mặc họ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn tôi, trong cuộc hôn nhân này, chỉ có thể không ngừng chịu ấm ức.
Trái tim con người vốn luôn nghiêng về một phía.
Muốn kéo nó về, ai cũng sẽ đau đớn.
Đang suy nghĩ, bác sĩ đã bước ra từ phòng phẫu thuật.
“Người nhà yên tâm, bệnh nhân chỉ bị gãy xương cánh tay và chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ hồi phục.”
Nghe vậy, bố mẹ chồng tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh, Chu Tế Trạch vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Tống Yên cầm một que bông, cẩn thận thấm nước làm ẩm môi cho anh ấy.
Dù có mặt bố mẹ chồng, cô ta cũng không hề né tránh.
Sự chu đáo này khiến cô ta trông như vợ hợp pháp của Chu Tế Trạch vậy.
Bố mẹ chồng tôi luôn là người chính trực.
Không biết nhìn thấy cảnh này, họ có suy nghĩ gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, mẹ chồng lạnh mặt lên tiếng:
“Tống Yên, đã khuya rồi, con đưa Tiểu Kiều về trước đi.
“Dù gì Tế Trạch cũng đã có gia đình, con không nên tiếp xúc với nó quá nhiều.
“Sau này nếu có chuyện gì, cũng đừng làm phiền Tế Trạch nữa. Dù bố mẹ đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể giúp con chăm sóc Tiểu Kiều.”
Những lời này mang theo áp lực không nhỏ.
Tống Yên đứng đó lúng túng, chỉ có thể gật đầu.
“Là lỗi của con, nếu con trông Tiểu Kiều cẩn thận, thì anh Tế Trạch đã không bị tai nạn.
“Chị dâu, em thực sự không còn mặt mũi nào nhìn chị nữa.”
Tống Yên nghẹn ngào nhìn tôi.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tất nhiên không có tâm trạng để bận tâm đến sự hối lỗi giả tạo của cô ta.
8
Nhưng mẹ chồng tôi cũng không phải dạng dễ đối phó.
Bà trừng mắt nhìn Tống Yên, giọng điệu còn lạnh lùng hơn trước:
“Người ta còn chưa c.h.ế.t mà cô đã khóc lóc thế này là sao?
“Đừng quấy rầy chị dâu của cô nữa, nó cũng đã quá mệt mỏi rồi.
“Cô ra ngoài đi, tôi còn có chuyện muốn nói với chị dâu cô.”
Nhìn thấy sắc mặt mọi người đều rất khó coi, Tống Yên lúc này mới dắt con rời đi, cứ đi được vài bước lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Bố chồng bị sai đi lấy nước nóng.
Tôi bước lên, đỡ mẹ chồng ngồi xuống bên cạnh.
Bà nắm lấy tay tôi, nhìn quầng thâm dưới mắt tôi, khẽ thở dài.
“Tư Du, khoảng thời gian này con đã chịu nhiều ấm ức rồi.”
Tôi lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro