Chương 3
Phản Quý Tình Thiên
2025-03-05 09:48:32
Con trai út của họ cũng đã có con rồi.
Dù cha mẹ Chu có không hài lòng đến đâu, cuối cùng vẫn đồng ý để Tống Yến dắt con bước vào cửa nhà.
Chớp mắt, Chu Tiểu Kiều đã hơn năm tuổi.
Nhưng cha của con bé lại gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm.
Chỉ trong một đêm, Chu Tế Trạch dường như già đi mấy tuổi.
Trước linh đường, anh ấy đối mặt với Tống Yến, long trọng hứa hẹn.
Nói rằng sau này, nếu hai mẹ con cô ấy gặp khó khăn gì, có thể tìm đến anh ấy.
Là một người bác, nếu anh ấy có nửa lời thoái thác, thì trời tru đất diệt.
Đây là Chu Tế Trạch báo đáp tình nghĩa với em trai.
Tôi tất nhiên không thể bắt bẻ được gì.
Thậm chí, mỗi tháng, tôi đều trích một phần lương của mình để Chu Tế Trạch chuyển cho Tống Yến.
Cứ như vậy, quan hệ giữa họ ngày càng thân thiết hơn.
Tôi cũng không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Trực giác mách bảo tôi rằng, sự phụ thuộc của Tống Yến vào Chu Tế Trạch đã vượt quá phạm vi của một mối quan hệ họ hàng.
5
Khi tan làm, hiếm khi nào Chu Tế Trạch đứng đợi tôi trước cổng bệnh viện.
Trên tay anh ấy cầm một bó hoa.
Anh ấy gãi gãi sau đầu, ấp a ấp úng mãi cũng không nói được gì.
Trong lòng tôi vẫn còn giận, tất nhiên là giả vờ như không nhìn thấy anh ấy.
Vừa bước đi được hai bước, đã bị Chu Tế Trạch kéo lại.
Anh ấy ôm tôi rất chặt, giọng nói mang theo sự vội vã.
“Tư Du, anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?
“Anh hứa với em, sau này chuyện của nhà Tống Yến, anh sẽ cố gắng để người khác lo liệu.
“Nếu thực sự không thể tránh được, anh sẽ cùng em đối mặt, tuyệt đối không giấu giếm em.
“Em đã lạnh nhạt với anh mấy ngày rồi, coi như rộng lượng bỏ qua cho anh một lần đi, được không?”
Nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi bĩu môi.
Không quá dịu dàng mà giật lấy bó hoa từ tay anh ấy.
“Em đói rồi, tối nay ăn ở đâu?”
Nghe tôi nói vậy, giọng điệu của Chu Tế Trạch lập tức lộ rõ sự vui mừng.
Anh ấy ôm lấy eo tôi:
“Nhà hàng Pháp mới mở, nghe nói mùi vị khá ngon, đúng gu của em đấy.”
Vừa nói, anh ấy vừa giúp tôi mở cửa ghế phụ.
Tôi mím môi, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thẫn thờ.
Không hiểu sao, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đến cả sức để vui vẻ cũng không có.
Bữa ăn này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Vừa mới về đến nhà, Chu Tế Trạch đã gấp gáp ép tôi vào sau cánh cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gần đây có quá nhiều chuyện, hai vợ chồng tôi cũng đã nửa tháng không gần gũi.
Cảm xúc xa lạ này bao trùm lấy tôi.
Tối nay, anh ấy đặc biệt cuồng nhiệt, mạnh mẽ hôn lên môi tôi, bàn tay to lớn cũng trượt dọc theo eo tôi.
Giữa lúc ý loạn tình mê, tôi bị anh ấy bế lên giường.
Rất lâu sau, tôi nằm trên n.g.ự.c Chu Tế Trạch, khẽ nói:
“Tế Trạch, em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên có một đứa con rồi.”
Lời vừa dứt, tôi rõ ràng cảm nhận được nhịp thở của Chu Tế Trạch hơi khựng lại.
“Chuyện con cái, anh cũng từng nghĩ đến.
“Nhưng công việc của chúng ta đều rất bận rộn, nếu có con, e rằng cũng không thể chăm sóc chu toàn.
“Chúng ta đợi thêm hai năm nữa được không?”
Nghe anh ấy nói vậy, trong lòng tôi bùng lên một cơn giận vô cớ.
“Đúng vậy, có Tiểu Kiều đã đủ để anh bận tâm rồi.
“Anh tất nhiên không muốn có thêm một gánh nặng khác.”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Chu Tế Trạch ôm tôi chặt hơn.
“Em nói linh tinh gì thế, tất nhiên anh mong chờ đứa con tương lai của chúng ta hơn.”
Tôi còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Chu Tế Trạch đã chặn lại bằng một nụ hôn, khiến tôi không có cơ hội nghĩ thêm.
Đêm khuya, tôi mệt đến mức vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.
Hoàn toàn không hay biết Chu Tế Trạch đã ngồi dậy ra ban công, một mình hút thuốc suốt nửa đêm.
6
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chu Tế Trạch đúng là giữ lời.
Dạo gần đây anh ấy không còn lui tới chỗ Tống Yến nữa.
Thỉnh thoảng cô ta gọi điện đến, Chu Tế Trạch cũng kiếm cớ từ chối.
Tôi nghĩ, cuối cùng anh ấy cũng nhận ra rằng việc thân thiết quá mức với mẹ con cô ta là không phù hợp.
Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua hai tháng.
Ngay khi tôi sắp quên mất mẹ con Tống Yên, một buổi tối nọ, Chu Tế Trạch đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cô ta, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc.
“Anh Tế Trạch, Tiểu Kiều mất tích rồi.”
Tim tôi chợt nhói lên.
Chỉ thấy Chu Tế Trạch không chút do dự bật dậy mặc quần áo.
Giây tiếp theo, tôi đột nhiên kéo anh ấy lại.
Cảm nhận được bàn tay anh ấy đang khẽ run rẩy.
“Em đi cùng anh tìm con bé.”
Câu nói này của tôi chẳng khác nào cho Chu Tế Trạch một liều thuốc an thần.
Anh ấy hôn lên trán tôi.
“Trời đã khuya rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, thêm một người thì thêm một phần sức lực.”
Dù tôi có không thích Tống Yên đến đâu, thì Tiểu Kiều vẫn là giọt m.á.u duy nhất mà Chu Quang Diệu để lại.
Trẻ con dù sao cũng vô tội.
Dù cha mẹ Chu có không hài lòng đến đâu, cuối cùng vẫn đồng ý để Tống Yến dắt con bước vào cửa nhà.
Chớp mắt, Chu Tiểu Kiều đã hơn năm tuổi.
Nhưng cha của con bé lại gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm.
Chỉ trong một đêm, Chu Tế Trạch dường như già đi mấy tuổi.
Trước linh đường, anh ấy đối mặt với Tống Yến, long trọng hứa hẹn.
Nói rằng sau này, nếu hai mẹ con cô ấy gặp khó khăn gì, có thể tìm đến anh ấy.
Là một người bác, nếu anh ấy có nửa lời thoái thác, thì trời tru đất diệt.
Đây là Chu Tế Trạch báo đáp tình nghĩa với em trai.
Tôi tất nhiên không thể bắt bẻ được gì.
Thậm chí, mỗi tháng, tôi đều trích một phần lương của mình để Chu Tế Trạch chuyển cho Tống Yến.
Cứ như vậy, quan hệ giữa họ ngày càng thân thiết hơn.
Tôi cũng không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Trực giác mách bảo tôi rằng, sự phụ thuộc của Tống Yến vào Chu Tế Trạch đã vượt quá phạm vi của một mối quan hệ họ hàng.
5
Khi tan làm, hiếm khi nào Chu Tế Trạch đứng đợi tôi trước cổng bệnh viện.
Trên tay anh ấy cầm một bó hoa.
Anh ấy gãi gãi sau đầu, ấp a ấp úng mãi cũng không nói được gì.
Trong lòng tôi vẫn còn giận, tất nhiên là giả vờ như không nhìn thấy anh ấy.
Vừa bước đi được hai bước, đã bị Chu Tế Trạch kéo lại.
Anh ấy ôm tôi rất chặt, giọng nói mang theo sự vội vã.
“Tư Du, anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?
“Anh hứa với em, sau này chuyện của nhà Tống Yến, anh sẽ cố gắng để người khác lo liệu.
“Nếu thực sự không thể tránh được, anh sẽ cùng em đối mặt, tuyệt đối không giấu giếm em.
“Em đã lạnh nhạt với anh mấy ngày rồi, coi như rộng lượng bỏ qua cho anh một lần đi, được không?”
Nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi bĩu môi.
Không quá dịu dàng mà giật lấy bó hoa từ tay anh ấy.
“Em đói rồi, tối nay ăn ở đâu?”
Nghe tôi nói vậy, giọng điệu của Chu Tế Trạch lập tức lộ rõ sự vui mừng.
Anh ấy ôm lấy eo tôi:
“Nhà hàng Pháp mới mở, nghe nói mùi vị khá ngon, đúng gu của em đấy.”
Vừa nói, anh ấy vừa giúp tôi mở cửa ghế phụ.
Tôi mím môi, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thẫn thờ.
Không hiểu sao, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đến cả sức để vui vẻ cũng không có.
Bữa ăn này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Vừa mới về đến nhà, Chu Tế Trạch đã gấp gáp ép tôi vào sau cánh cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gần đây có quá nhiều chuyện, hai vợ chồng tôi cũng đã nửa tháng không gần gũi.
Cảm xúc xa lạ này bao trùm lấy tôi.
Tối nay, anh ấy đặc biệt cuồng nhiệt, mạnh mẽ hôn lên môi tôi, bàn tay to lớn cũng trượt dọc theo eo tôi.
Giữa lúc ý loạn tình mê, tôi bị anh ấy bế lên giường.
Rất lâu sau, tôi nằm trên n.g.ự.c Chu Tế Trạch, khẽ nói:
“Tế Trạch, em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên có một đứa con rồi.”
Lời vừa dứt, tôi rõ ràng cảm nhận được nhịp thở của Chu Tế Trạch hơi khựng lại.
“Chuyện con cái, anh cũng từng nghĩ đến.
“Nhưng công việc của chúng ta đều rất bận rộn, nếu có con, e rằng cũng không thể chăm sóc chu toàn.
“Chúng ta đợi thêm hai năm nữa được không?”
Nghe anh ấy nói vậy, trong lòng tôi bùng lên một cơn giận vô cớ.
“Đúng vậy, có Tiểu Kiều đã đủ để anh bận tâm rồi.
“Anh tất nhiên không muốn có thêm một gánh nặng khác.”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Chu Tế Trạch ôm tôi chặt hơn.
“Em nói linh tinh gì thế, tất nhiên anh mong chờ đứa con tương lai của chúng ta hơn.”
Tôi còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Chu Tế Trạch đã chặn lại bằng một nụ hôn, khiến tôi không có cơ hội nghĩ thêm.
Đêm khuya, tôi mệt đến mức vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.
Hoàn toàn không hay biết Chu Tế Trạch đã ngồi dậy ra ban công, một mình hút thuốc suốt nửa đêm.
6
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chu Tế Trạch đúng là giữ lời.
Dạo gần đây anh ấy không còn lui tới chỗ Tống Yến nữa.
Thỉnh thoảng cô ta gọi điện đến, Chu Tế Trạch cũng kiếm cớ từ chối.
Tôi nghĩ, cuối cùng anh ấy cũng nhận ra rằng việc thân thiết quá mức với mẹ con cô ta là không phù hợp.
Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua hai tháng.
Ngay khi tôi sắp quên mất mẹ con Tống Yên, một buổi tối nọ, Chu Tế Trạch đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cô ta, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc.
“Anh Tế Trạch, Tiểu Kiều mất tích rồi.”
Tim tôi chợt nhói lên.
Chỉ thấy Chu Tế Trạch không chút do dự bật dậy mặc quần áo.
Giây tiếp theo, tôi đột nhiên kéo anh ấy lại.
Cảm nhận được bàn tay anh ấy đang khẽ run rẩy.
“Em đi cùng anh tìm con bé.”
Câu nói này của tôi chẳng khác nào cho Chu Tế Trạch một liều thuốc an thần.
Anh ấy hôn lên trán tôi.
“Trời đã khuya rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, thêm một người thì thêm một phần sức lực.”
Dù tôi có không thích Tống Yên đến đâu, thì Tiểu Kiều vẫn là giọt m.á.u duy nhất mà Chu Quang Diệu để lại.
Trẻ con dù sao cũng vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro