Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 85

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Con người là sinh vật của thói quen. Mấy ngày vừa qua, Trình Dục đã quen cảm giác có một người luôn bên cạnh mình, luôn chiều theo ý mình, đến khi chợt trở lại như lúc ban đầu, anh bỗng thấy mọi thứ lạ lẫm, trở nên bồn chồn không yên.

Một mình về nhà lúc chạng vạng tối, Trình Dục kiểu gì cũng sẽ vô thức nhìn vào bếp, nhưng không còn thấy được dáng vẻ tay chân luống cuống ấy nữa. Đêm xuống, Trình Dục đưa mắt về phía sofa theo thói quen, ấy vậy mà không tìm được người vẫn hay lười biếng tựa vào đó xem phim. Sáng ra, anh tỉnh giấc từ cơn mơ màng, chỉ thấy trên bàn không còn đồ ăn sáng được mua sẵn. Lúc đi làm, chẳng còn ai bôn ba đưa đón anh rồi dịu dàng nói một câu "Về nhà sớm nhé."

Không có gì thay đổi; anh vẫn ở trong căn nhà quen thuộc này, vẫn trải qua những ngày lặp đi lặp lại, yên bình và tĩnh lặng. Nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi; anh lại quay về những tháng ngày lạnh lẽo, đáng thương, cô đơn như trước kia. Cô đơn không đáng sợ, một mình cũng không sao, dù gì anh cũng đã lầm lũi một mình nhiều năm rồi. Không phải anh không thể chịu khổ, càng không phải là không thể chịu được cô đơn, ngược lại, đây là những thứ anh quen thuộc nhất, thậm chí có thể nói là am tường nhất. Vậy nhưng người cô độc như anh một khi đã quen với sự đồng hành, khi đã nếm được vị ngọt của việc có người bên cạnh yêu thương, thì chẳng thể nào quay lại với nỗi đơn côi lạnh lẽo và tuyệt vọng kia nữa.

Dĩ nhiên Chu Hoành Viễn sẽ không đột ngột mất tích, hắn vẫn thường xuyên gọi điện thoại, nhưng thay vì cư xử như bình thường thì hắn lại trở nên cực kỳ thủ lễ, chỉ hỏi thăm mấy chuyện vặt vãnh, hoặc sẽ kéo dài khoảng lặng giữa hai người, như thể bọn họ là cặp chú cháu bình thường nhất trên đời, đầy xa cách và ngượng ngập. Thi thoảng hắn sẽ đến nhà thăm Trình Dục, có lúc xách thêm trái cây, đôi khi mang theo rau quả, khó ai có thể cự tuyệt một sự thiện chí xa cách mà không đáng mấy đồng như vậy. Chu Hoành Viễn nói ít đi rất nhiều, cho dù đang ngồi mặt đối mặt nói chuyện, hắn cũng sẽ luôn cau mày với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như không có hứng thú hoặc đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. Như vậy Trình Dục cũng không tiện nói gì thêm, và thế là anh chỉ cúi đầu xuống, không nói nữa.

Đôi khi, Trình Dục cảm thấy rất thất vọng. Vốn dĩ bọn họ không phải như thế này; lẽ ra họ đã có thể thân mật hơn, hạnh phúc hơn. Nhưng, thẳm sâu trong tim lại có một giọng nói lý trí hơn khuyên anh rằng, chẳng sao cả, dù sao họ cũng là chú cháu, có thêm những thứ khác chỉ đẩy mọi chuyện đi quá giới hạn mà thôi.

Giữa bọn họ là một vực thẳm, một vực thẳm của thời gian, của xã hội, cũng là của bản thân Trình Dục.

Một thành phố toạ lạc ở phương Bắc như thành phố J mà vẫn được mệnh danh là "cái lò lửa", bởi mùa hè ở đây oi bức đến lạ kỳ, mây xếp thành từng cụm treo lủng lẳng trên không trung như đang chực chờ rơi xuống. Trường đại học S xây dựng đã lâu, khuôn viên trường cũ nát, vài phòng học thậm chí còn hay hỏng quạt nữa chứ đừng nói tới điều hoà. Trình Dục đã dạy cả buổi chiều trong một giảng đường lớn, ngoài việc gân cổ nói lớn tiếng thì còn phải viết lời giải đầy ắp bốn mặt bảng, mồ hôi chảy dọc theo mái tóc, áo sơ mi ướt đẫm. Lúc dạy thì chẳng mệt mỏi gì, đến tối về đến nhà mới bắt đầu thấy khó chịu. Anh đổ gục xuống ghế sofa trong phòng khách, đầu óc ong ong, tứ chi vô lực, thậm chí còn chẳng còn sức nấu ăn. Ban đầu chỉ tính nghỉ ngơi một chút, vậy mà sau đó đầu anh trĩu nặng, mơ mơ màng màng cứ thế ngủ mê man.

Trình Dục thấy như mình đang nằm lửng lơ trên một đám mây đen thật dày, cảm giác phiêu dạt thế này không tệ lắm, nhưng lại có chút bất an và khó chịu. Đến khi tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng đập cửa liên hồi, Trình Dục cựa quậy cố đứng dậy, khiến đất trời trước mắt chao đảo điên cuồng. Anh dùng sức chà xát mặt thật mạnh, dần dần tỉnh táo lại mới nghe tiếng điện thoại trên bàn reo không ngừng. Trình Dục lắc lắc đầu, cầm điện thoại lên thì phát hiện người gọi là Chu Hoành Viễn.

Tiếng đập cửa chưa ngừng, điện thoại vẫn còn rung liên tục, Trình Dục vội vàng nghe điện thoại, vừa ngọ nguậy định đứng dậy vừa nói, "Alo, Hoành Viễn, cậu đợi chút, có người gõ cửa."

Chu Hoành Viễn nghe được giọng nói của anh mới thở phào nhẹ nhõm, tiếng đập cửa bên ngoài cũng dừng lại, ngay sau đó Trình Dục nghe Chu Hoành Viễn nói qua điện thoại, "Chú, chú đừng gấp, là con đó."

Trình Dục sửng sốt, như thể có một làn nước ấm nóng chảy dọc theo mạch máu, niềm vui khó nén nở rộ trong lòng như pháo hoa, anh cúp điện thoại, mất một lúc lâu mới đi ra cửa. Vừa mở cửa ra, Trình Dục đã bị Chu Hoành Viễn vồ lấy ôm chặt vào lòng, anh sững sờ mất vài giây, sau mới đặt tay lên lưng Chu Hoành Viễn, nhẹ nhàng vỗ về thân hình cao lớn của hắn, dịu dàng hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Chu Hoành Viễn lắc đầu, siết chặt vòng tay đang ôm người trước ngực, chặt đến mức Trình Dục gần như không thở nổi, lúc này Chu Hoành Viễn mới buông anh ra. Chu Hoành Viễn nhíu chặt mày, "Chú sao rồi? Gọi điện không nghe, gõ cửa cũng không trả lời... Con còn tưởng chú gặp chuyện gì rồi chứ."

Trình Dục lúc này mới nhận ra bây giờ đã gần 9 giờ tối, anh bất tỉnh những mấy tiếng liền. Anh cắn môi, không muốn khiến Chu Hoành Viễn lo lắng, chột dạ giải thích, "Tôi buồn ngủ quá nên mới ngủ quên luôn."

Chu Hoành Viễn kéo Trình Dục ngồi lên sofa, nghiêm túc nói, "Năm rưỡi tan làm, từ đó chú ngủ một mạch tới tám giờ hả?"

Trình Dục mím môi, anh vốn không giỏi nói dối, huống chi người đối diện còn là Chu Hoành Viễn có đôi mắt tinh tường. Nói dai nói dài thành nói dại, anh chỉ nhẹ gật đầu xem như ngầm thừa nhận.

Chu Hoành Viễn vẫn không yên lòng, hắn nghi ngờ ngắm nghía Trình Dục từ trái sang phải, cứ cảm thấy có gì đó bất ổn, "Chú, nhìn chú không ổn lắm... Hay là đi bệnh viện khám thử đi?"

Trình Dục nghe vậy bèn phất phất tay, cố ý nói, "Cậu vào bếp nấu chút cơm đi, tôi hơi đói rồi. Hôm nay dạy tới ba tiết nên mệt quá chừng."

Chu Hoành Viễn không còn cách nào khác ngoài việc phải chui vào bếp. Trình Dục thấy hắn đi rồi mới lảo đà lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, bám lấy bồn cầu nôn khan.

Trình Dục hít sâu một hơi, vươn tay mở vòi nước rửa mặt, đến khi ngẩng mặt lên thì phát hiện trước gương là đôi mắt đỏ hoe và một gương mặt già nua tái nhợt, mái tóc bù xù như cỏ dại trên đầu còn đan xen nhiều sợi bạc trắng.

Trong bữa cơm, Chu Hoành Viễn không hề ăn phần mình mà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho Trình Dục, chốc lát lại đổi sang quan sát sắc mặt anh. Nhưng Trình Dục lại không hề để hắn toại nguyện, anh cúi đầu xuống thật sâu như đang muốn ẩn mình trong màn đêm.

Khi ăn cơm xong thì đã 10 giờ hơn, hai người ngầm hiểu, không ai nhắc đến chuyện Chu Hoành Viễn phải rời đi. Chu Hoành Viễn là vì lo lắng cho Trình Dục, vậy còn Trình Dục? Từ tận đáy lòng, anh chẳng hề muốn Chu Hoành Viễn rời đi.

Lúc ăn cơm Trình Dục hết sức cố gắng, thế mà trong dạ dày anh vẫn dội đến từng cơn cồn cào dâng lên tới tận cổ họng, trong đầu như có hàng ngàn ruồi bọ không ngừng vo ve ầm ĩ, tay chân nặng nề như đeo chì, chỉ việc cử động nhẹ nhàng cũng tiêu hao nhiều sức lực.

Ăn cơm xong, Trình Dục không chịu nổi nữa, lập tức quay về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường có vài phút mà anh đã như chìm xuống biển sâu, không còn ý thức.

Chu Hoành Viễn đẩy cửa ra, đến ngồi bên giường Trình Dục một lúc rất lâu, dưới ánh trăng treo ngoài cửa sổ, hắn dùng ánh mắt mơn trớn theo từng đường nét của Trình Dục, nhìn lấy nhìn để mà không biết chán, sau cuối, hắn chỉ phát ra một tiếng thở dài khẽ khàng đến mức khó phát hiện. 

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 85.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0