Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 84
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Chu Hoành Viễn nhanh chóng bắt đầu làm việc tại một công ty niêm yết lớn ở thành phố tên là Trường Vũ. Trường Vũ có lịch sử phát triển hơn mười năm, tình hình kinh doanh ổn định, so với một công ty mới lập như Vạn Thanh thì mọi mặt ở đây có quy củ hơn nhiều. Vị trí và mức lương mà Trường Vũ đưa ra cho Chu Hoành Viễn nhìn chung thấp hơn Vạn Thanh một chút, nhưng đổi lại, lượng công việc và độ phức tạp cũng ít hơn nhiều.
Chu Hoành Viễn chuyển đến ở hẳn nhà Trình Dục, dần dà, đồ đạc của hắn chất đầy căn thư phòng nhỏ bé, khiến việc sinh hoạt trở nên bất tiện. Trình Dục hết cách nên đành thoả hiệp, để hắn trở về phòng ngủ trước kia.
Cuộc sống của hai người cứ thế trôi qua trong yên ả. Chu Hoành Viễn đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, giờ vào làm của hắn muộn hơn Trình Dục khá nhiều, vì thế mỗi sáng hắn đều chở Trình Dục đến đại học S, dõi theo Trình Dục vào trường rồi mới lái xe đi. Ban đầu, Chu Hoành Viễn vẫn lái chiếc xe Maybach của mình, nhưng sau đó trong trường Trình Dục bắt đầu có lời ra tiếng vào, ánh mắt sinh viên nhìn Trình Dục cũng rất kỳ lạ, thậm chí có mấy bạn nam thích kiếm chuyện trong lớp còn hỏi anh, liệu có phải nhà Trình Dục mở công ty lớn mà cố giấu không, nếu không tại sao lại có tài xế đưa đón bằng xe sang như vậy. Đối với chuyện này, Trình Dục cảm thấy rất ngại. Ngày hôm sau, khi Chu Hoành Viễn nói sẽ chở anh đi, anh ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói rằng chiếc xe của Chu Hoành Viễn quá nổi bật. Chu Hoành Viễn đành phải đổi sang chiếc xe tầm trung giá chỉ mười mấy vạn của Trình Dục, anh mới đồng ý để hắn chở đi.
Sau khi Trình Dục tốt nghiệp tiến sĩ, rất nhiều thầy cô trong trường bắt đầu nhắm vào anh, lần lượt muốn mai mối cho. Trình Dục không thể từ chối nên đành phải đồng ý. Nhưng rồi anh lại thấy hơi khó xử, bởi vì anh đâu phải không biết tình cảm Chu Hoành Viễn dành cho mình? Hơn nữa, hiện giờ Chu Hoành Viễn ngày ngày kè kè bên người mình, hai con mắt như dán hẳn lên người anh, làm sao anh có thể nói với Chu Hoành Viễn là mình sắp đi xem mắt?
Hôm thứ Sáu, vừa về tới nhà Trình Dục đã mặt ủ mày chau. Chu Hoành Viễn thành tinh rồi, chỉ chốc lát hắn đã nhận ra Trình Dục có điểm là lạ, bèn cố ý ra vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, cúi đầu hỏi Trình Dục, "Chú ơi, chú đang giấu con chuyện gì phải không?"
Trình Dục vốn đang lo lắng chuyện này, nghe Chu Hoành Viễn nói vậy thì lập tức nhíu mày, anh cắn môi, nuốt lại lời nói dối đã trót đầu lưỡi, "Ừ, có đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một cô gái."
Chu Hoành Viễn nhếch môi, sững sờ cả nửa ngày mới nói, "Vậy, vậy khi nào thì chú đi?"
Trình Dục ngước mắt nhìn Chu Hoành Viễn, thấy hắn không phản đối mới thở phào nhẹ nhõm, "Trưa thứ Bảy, hai bọn tôi đi ăn một bữa."
"Vậy để con chở chú đi."
Trình Dục định từ chối, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nét mặt hơi u sầu của Chu Hoành Viễn, lời từ chối lại không thể thốt thành lời, đành phải nuốt ngược vào trong.
Ngày hôm sau, Trình Dục vẫn cứ nhấp nhổm, sợ rằng Chu Hoành Viễn sẽ làm chuyện gì đó khiến con gái nhà người ta khó xử. Nhưng không ngờ Chu Hoành Viễn thậm chí còn chẳng xuống xe, chỉ đỗ xe vào bãi đậu, rồi nói với vẻ đầy trông mong, "Chú ơi, con sẽ ở chỗ này đợi chú."
Trình Dục thấy hắn như vậy cũng có chút lo lắng, nói, "Cậu không cần đợi đâu, tôi ăn xong sẽ tự về."
Nhưng Chu Hoành Viễn không chịu, khăng khăng nói rằng phải đợi anh mới yên tâm.
Trình Dục rất bất an, bước vào trung tâm thương mại mà cứ ngoái lại nhìn mãi. Chẳng lâu sau khi anh dễ dàng tìm được nhà hàng cả hai đã hẹn trước, Tô Quyên đến. Tô Quyên trông khoảng 35-36 tuổi, theo như người mai mối cho hay, cô từng trải qua một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Tô Quyên hiện đang dạy Ngôn ngữ Trung hiện đại tại Đại học Sư phạm S, đối diện với đại học S. Cô có một khuôn mặt thanh tú và nhã nhặn, giọng nói vừa ấm áp vừa dịu dàng. Rất lâu rồi Trình Dục không ăn cơm riêng với phụ nữ nên anh hơi căng thẳng, lịch sự gọi đối phương là cô Tô, thế là Tô Quyên cũng thuận theo anh, gọi Trình Dục là thầy Trình.
Mặc dù đồ ăn rất ngon, và Tô Quyên cũng là một cô gái cực kỳ tuyệt vời, thế nhưng trong đầu Trình Dục cứ mãi nghĩ tới Chu Hoành Viễn, lúc thì lo hắn ngồi trong xe bị đói, khi thì sợ hắn chờ đến chán chường, dẫn đến việc anh mất tập trung trong suốt cả bữa ăn. Tô Quyên đã không còn trẻ, rất giỏi quan sát, nhận ra Trình Dục hồn vía lên mây rồi thì không tự chuốc nhục nữa, ăn xong bèn nói mình có việc phải về nhà trước.
Trình Dục đồng ý, sau khi thanh toán, anh gọi thêm một phần mang đi, rồi chạy chầm chậm một đường tới bãi đỗ xe. Chạy đến gần mới phát hiện Chu Hoành Viễn đang cau mày nhìn ra bên ngoài.
Tim Trình Dục như bị ai đó bóp nghẹt, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, đặt hộp đồ ăn vào trong tay Chu Hoành Viễn, nói, "Đói xỉu rồi phải không?"
Chu Hoành Viễn cúi đầu nhìn hộp đồ ăn Trình Dục mang về, nhỏ giọng nói, "Con không muốn ăn đồ thừa của người khác." Cả hai bọn họ đều thừa biết "người khác" trong miệng hắn là ai.
Trình Dục thấy hơi không đành lòng, vươn tay sờ sờ đầu của hắn, "Biết rồi, đồ này tôi mua riêng cho cậu đấy."
Lúc này Chu Hoành Viễn mới yên lòng, nặn ra một nụ cười có vẻ gượng gạo, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Đang ăn nửa chừng thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên như nhớ ra gì đó, thận trọng hỏi Trình Dục, "Chú ơi, chú có thích cổ không?"
Trình Dục cắn môi, vẻ mặt đắn đo dè dặt của Chu Hoành Viễn khiến trong anh dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Anh có thích Tô Quyên hay không không quan trọng, không có Tô Quyên cũng sẽ có người khác. Nhưng bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh đang lợi dụng Chu Hoành Viễn làm tài xế với giúp việc, trong khi đó bản thân lại đi xem mắt ngay trước mặt Chu Hoành Viễn. Vậy thì hành động của anh khác gì đang đùa bỡn tình cảm người khác? Anh biết Chu Hoành Viễn thích mình, yêu mình, vậy nhưng vẫn sống chung với hắn không chút ngại ngùng; ngày qua ngày anh nhận lấy hết những gì hắn làm cho mình, nhưng lại không thể cho Chu Hoành Viễn được thứ mà hắn muốn. Rốt cuộc anh là kiểu người gì vậy chứ?
Trình Dục rũ mi, đủ loại cảm xúc xoắn xuýt, muộn phiền và cả giằng xé bện chéo vào nhau như một cuộn len rối. Anh không hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy, thành một con người ích kỷ và hèn nhát. Dù cho Chu Hoành Viễn luôn miệng nói hắn không mong cầu gì cả, dù cho Chu Hoành Viễn luôn sẵn sàng hy sinh và chịu mọi đau khổ, nhưng việc Chu Hoành Viễn không đòi hỏi hoàn toàn khác với việc Trình Dục phớt lờ tình cảm của hắn.
Trình Dục hít sâu một hơi, anh nhìn Chu Hoành Viễn, chậm rãi nói, "Hoành Viễn, hay là cậu dọn đi đi."
Chu Hoành Viễn sững người mất vài giây, bàn tay cầm đũa run lên nhè nhẹ, sau đó cúi đầu sâu đến mức Trình Dục không còn thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn. Hắn khịt mũi, nói, "Dạ, chú nói gì thì là vậy."
Trên đường đi, cả hai không ai nói chuyện. Trình Dục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần lùi lại, đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Anh chỉ vừa mới hàn gắn mối quan hệ với Chu Hoành Viễn, vừa mới tìm lại được một người thân, vậy mà giờ lại phải đẩy Chu Hoành Viễn ra xa sao?
Nhưng nếu không đẩy ra, bọn họ phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ anh sẽ không bao giờ kết hôn, cứ thế lãng phí cả đời của Chu Hoành Viễn sao? Hay là bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời?
Suy nghĩ này khiến Trình Dục rùng mình, một cảm giác kỳ lạ trườn dọc theo huyết quản toàn thân. Vì suy nghĩ táo bạo này mà làn da anh trở nên đỏ bừng, khó lòng dịu lại. Nếu ở bên Chu Hoành Viễn cả đời, nếu cả đời này không kết hôn thì sao chứ? Dù sao cả hai bọn họ đều là những kẻ đáng thương không nhà, chẳng có gì để ràng buộc...
Nhưng liệu anh có thể làm như vậy không? Anh thật sự có cảm xúc tương tự với Chu Hoành Viễn chăng? Liệu một ngày nào đó anh có thể yêu Chu Hoành Viễn không? Trình Dục cảm thấy ngực mình ngột ngạt như thể trong lòng có một quả cầu lửa sắp thiêu rụi anh vậy. Giờ khắc này, anh thậm chí còn nghĩ, nếu mình làm được như vậy thì chẳng phải là mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết ư?
Về đến nhà, Chu Hoành Viễn không hề chần chừ, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trình Dục dõi theo Chu Hoành Viễn đi ra đi vào phòng ngủ, nhìn căn phòng lâu ngày phủ đầy bụi lại lần nữa trở nên trống trải, trái tim anh dường như cũng rỗng tuếch theo căn phòng, chẳng khác nào một phần trong anh đã bị đào đi mất.
Từng món đồ trong tủ quần áo lần lượt biến mất, khăn tắm treo trên ban công được cuộn lại cho vào vali, đến cả bàn chải đánh răng để cạnh nhau trong nhà vệ sinh cũng thiếu đi một chiếc.
Mỗi một món đồ Chu Hoành Viễn dọn đi, trái tim Trình Dục lại rỗng thêm một lỗ, cho đến khi Chu Hoành Viễn gọn gàng xoá sạch mọi dấu vết của mình, đến khi mọi thứ trở về tình trạng vốn có, Trình Dục mới tỉnh táo lại, ngay sau đó, anh cảm thấy như mình đã mất đi một nửa con tim.
Chu Hoành Viễn đứng ở cửa, khoác áo khoác, xách theo chiếc vali mang từ Bắc Kinh đến, nhìn thật sâu vào mắt Trình Dục, để rồi cố ép mình quay đầu đi, mất vài giây để bình tâm lại, sau đó mới chậm rãi nói với Trình Dục, "Tạm biệt chú."
Sao lại có thể nói câu tạm biệt bình thản như vậy?
Khó khăn lắm bọn họ mới đoàn tụ với nhau, mới hoà thuận trở lại, mới vượt qua thời gian mười năm và năm trăm cây số. Sao lại có thể nói câu tạm biệt bình thản như vậy?
Trình Dục nhìn Chu Hoành Viễn với vẻ khó tin, anh không hiểu sao Chu Hoành Viễn lại có thể dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế, không hiểu sao một người đã vì mình mà từ bỏ công việc có thu nhập một năm mấy triệu tệ, buông xuôi sự nghiệp đã gầy dựng bao nhiêu năm, giờ lại có thể bình tĩnh và dứt khoát chấp nhận kết cục này, rời đi không chút nào lưu luyến.
Sao hắn có thể như vậy chứ?
Trình Dục cắn môi mạnh đến mức sắp tứa máu mà không hề hay biết, còn Chu Hoành Viễn thì vẫn đứng thẳng tắp ở trước cửa, không nhúc nhích, nhưng cũng không quay đầu lại. Dường như hắn đang đợi một câu nói, có thể là một câu giữ lại, hoặc một lời tạm biệt đường hoàng.
Trình Dục tiến từng bước lên phía trước, dùng bàn tay khô ráo ấm áp đặt lên mu bàn tay Chu Hoành Viễn, giọng anh run rẩy, "Không... không cần đi gấp như vậy đâu, cậu vẫn còn chưa tìm được chỗ ở..."
Bả vai Chu Hoành Viễn khẽ run run, sau đó bình tĩnh nói, "Chú, con yêu chú, nếu chú muốn con đi, con sẽ không do dự. Chỉ cần là điều chú muốn, con đều sẵn lòng làm."
Hai bên huyệt thái dương Trình Dục nảy thình thịch, con tim anh như bị giằng xé giữa hai giọng nói, một bên bảo anh buông tay, bên còn lại ép anh giữ hắn. Từ trước đến nay anh là người luôn lảng tránh cảm xúc, nếu không có một áp lực mạnh mẽ, anh sẽ chỉ muốn kéo dài thời gian rồi trốn đi, giống như vô số ngày đêm trước đây, không cần nghĩ ngợi cũng chẳng phải lựa chọn gì cả. Giờ đây, quyết tâm của Chu Hoành Viễn đột nhiên phá vỡ vùng an toàn của anh, đẩy anh đến bờ vực gian nan nhất, khiến anh không còn cách nào tránh né, không còn chỗ nào ẩn náu.
Chu Hoành Viễn không dám quay đầu lại, hắn sợ rằng một khi mình quay lại sẽ không nỡ rời đi nữa, sợ rằng nếu Trình Dục có chút do dự hay không đành lòng, tương lai sẽ còn đau đớn hơn.
Đau dài không bằng đau ngắn, hắn nguyện ý thay Trình Dục đưa ra quyết định này, cũng sẵn lòng thay Trình Dục gánh chịu nỗi đau và cả giằng xé mà quyết định này mang lại.
Với một tiếng "cạch", Chu Hoành Viễn mở cửa, Trình Dục muốn nắm lấy tay hắn nhưng lại vồ hụt, sau đó, dáng lưng thẳng tắp của hắn dần dần xa khuất, cuối cùng, cánh cửa chống trộm dày cộp khép hẳn lại, một lần nữa chia cắt cả hai người.
Trình Dục đột nhiên cảm thấy cạn kiệt sức lực, anh ngồi sụp xuống, yếu ớt tựa vào cửa, ôm lấy đầu gối vùi mặt thật sâu. Nhưng anh không biết rằng, chỉ cách một lớp cửa, Chu Hoành Viễn vẫn đang đứng tựa lưng vào cửa một lúc lâu, không nỡ dời gót.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 84.
Chu Hoành Viễn chuyển đến ở hẳn nhà Trình Dục, dần dà, đồ đạc của hắn chất đầy căn thư phòng nhỏ bé, khiến việc sinh hoạt trở nên bất tiện. Trình Dục hết cách nên đành thoả hiệp, để hắn trở về phòng ngủ trước kia.
Cuộc sống của hai người cứ thế trôi qua trong yên ả. Chu Hoành Viễn đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, giờ vào làm của hắn muộn hơn Trình Dục khá nhiều, vì thế mỗi sáng hắn đều chở Trình Dục đến đại học S, dõi theo Trình Dục vào trường rồi mới lái xe đi. Ban đầu, Chu Hoành Viễn vẫn lái chiếc xe Maybach của mình, nhưng sau đó trong trường Trình Dục bắt đầu có lời ra tiếng vào, ánh mắt sinh viên nhìn Trình Dục cũng rất kỳ lạ, thậm chí có mấy bạn nam thích kiếm chuyện trong lớp còn hỏi anh, liệu có phải nhà Trình Dục mở công ty lớn mà cố giấu không, nếu không tại sao lại có tài xế đưa đón bằng xe sang như vậy. Đối với chuyện này, Trình Dục cảm thấy rất ngại. Ngày hôm sau, khi Chu Hoành Viễn nói sẽ chở anh đi, anh ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói rằng chiếc xe của Chu Hoành Viễn quá nổi bật. Chu Hoành Viễn đành phải đổi sang chiếc xe tầm trung giá chỉ mười mấy vạn của Trình Dục, anh mới đồng ý để hắn chở đi.
Sau khi Trình Dục tốt nghiệp tiến sĩ, rất nhiều thầy cô trong trường bắt đầu nhắm vào anh, lần lượt muốn mai mối cho. Trình Dục không thể từ chối nên đành phải đồng ý. Nhưng rồi anh lại thấy hơi khó xử, bởi vì anh đâu phải không biết tình cảm Chu Hoành Viễn dành cho mình? Hơn nữa, hiện giờ Chu Hoành Viễn ngày ngày kè kè bên người mình, hai con mắt như dán hẳn lên người anh, làm sao anh có thể nói với Chu Hoành Viễn là mình sắp đi xem mắt?
Hôm thứ Sáu, vừa về tới nhà Trình Dục đã mặt ủ mày chau. Chu Hoành Viễn thành tinh rồi, chỉ chốc lát hắn đã nhận ra Trình Dục có điểm là lạ, bèn cố ý ra vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, cúi đầu hỏi Trình Dục, "Chú ơi, chú đang giấu con chuyện gì phải không?"
Trình Dục vốn đang lo lắng chuyện này, nghe Chu Hoành Viễn nói vậy thì lập tức nhíu mày, anh cắn môi, nuốt lại lời nói dối đã trót đầu lưỡi, "Ừ, có đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một cô gái."
Chu Hoành Viễn nhếch môi, sững sờ cả nửa ngày mới nói, "Vậy, vậy khi nào thì chú đi?"
Trình Dục ngước mắt nhìn Chu Hoành Viễn, thấy hắn không phản đối mới thở phào nhẹ nhõm, "Trưa thứ Bảy, hai bọn tôi đi ăn một bữa."
"Vậy để con chở chú đi."
Trình Dục định từ chối, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nét mặt hơi u sầu của Chu Hoành Viễn, lời từ chối lại không thể thốt thành lời, đành phải nuốt ngược vào trong.
Ngày hôm sau, Trình Dục vẫn cứ nhấp nhổm, sợ rằng Chu Hoành Viễn sẽ làm chuyện gì đó khiến con gái nhà người ta khó xử. Nhưng không ngờ Chu Hoành Viễn thậm chí còn chẳng xuống xe, chỉ đỗ xe vào bãi đậu, rồi nói với vẻ đầy trông mong, "Chú ơi, con sẽ ở chỗ này đợi chú."
Trình Dục thấy hắn như vậy cũng có chút lo lắng, nói, "Cậu không cần đợi đâu, tôi ăn xong sẽ tự về."
Nhưng Chu Hoành Viễn không chịu, khăng khăng nói rằng phải đợi anh mới yên tâm.
Trình Dục rất bất an, bước vào trung tâm thương mại mà cứ ngoái lại nhìn mãi. Chẳng lâu sau khi anh dễ dàng tìm được nhà hàng cả hai đã hẹn trước, Tô Quyên đến. Tô Quyên trông khoảng 35-36 tuổi, theo như người mai mối cho hay, cô từng trải qua một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Tô Quyên hiện đang dạy Ngôn ngữ Trung hiện đại tại Đại học Sư phạm S, đối diện với đại học S. Cô có một khuôn mặt thanh tú và nhã nhặn, giọng nói vừa ấm áp vừa dịu dàng. Rất lâu rồi Trình Dục không ăn cơm riêng với phụ nữ nên anh hơi căng thẳng, lịch sự gọi đối phương là cô Tô, thế là Tô Quyên cũng thuận theo anh, gọi Trình Dục là thầy Trình.
Mặc dù đồ ăn rất ngon, và Tô Quyên cũng là một cô gái cực kỳ tuyệt vời, thế nhưng trong đầu Trình Dục cứ mãi nghĩ tới Chu Hoành Viễn, lúc thì lo hắn ngồi trong xe bị đói, khi thì sợ hắn chờ đến chán chường, dẫn đến việc anh mất tập trung trong suốt cả bữa ăn. Tô Quyên đã không còn trẻ, rất giỏi quan sát, nhận ra Trình Dục hồn vía lên mây rồi thì không tự chuốc nhục nữa, ăn xong bèn nói mình có việc phải về nhà trước.
Trình Dục đồng ý, sau khi thanh toán, anh gọi thêm một phần mang đi, rồi chạy chầm chậm một đường tới bãi đỗ xe. Chạy đến gần mới phát hiện Chu Hoành Viễn đang cau mày nhìn ra bên ngoài.
Tim Trình Dục như bị ai đó bóp nghẹt, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, đặt hộp đồ ăn vào trong tay Chu Hoành Viễn, nói, "Đói xỉu rồi phải không?"
Chu Hoành Viễn cúi đầu nhìn hộp đồ ăn Trình Dục mang về, nhỏ giọng nói, "Con không muốn ăn đồ thừa của người khác." Cả hai bọn họ đều thừa biết "người khác" trong miệng hắn là ai.
Trình Dục thấy hơi không đành lòng, vươn tay sờ sờ đầu của hắn, "Biết rồi, đồ này tôi mua riêng cho cậu đấy."
Lúc này Chu Hoành Viễn mới yên lòng, nặn ra một nụ cười có vẻ gượng gạo, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Đang ăn nửa chừng thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên như nhớ ra gì đó, thận trọng hỏi Trình Dục, "Chú ơi, chú có thích cổ không?"
Trình Dục cắn môi, vẻ mặt đắn đo dè dặt của Chu Hoành Viễn khiến trong anh dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Anh có thích Tô Quyên hay không không quan trọng, không có Tô Quyên cũng sẽ có người khác. Nhưng bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh đang lợi dụng Chu Hoành Viễn làm tài xế với giúp việc, trong khi đó bản thân lại đi xem mắt ngay trước mặt Chu Hoành Viễn. Vậy thì hành động của anh khác gì đang đùa bỡn tình cảm người khác? Anh biết Chu Hoành Viễn thích mình, yêu mình, vậy nhưng vẫn sống chung với hắn không chút ngại ngùng; ngày qua ngày anh nhận lấy hết những gì hắn làm cho mình, nhưng lại không thể cho Chu Hoành Viễn được thứ mà hắn muốn. Rốt cuộc anh là kiểu người gì vậy chứ?
Trình Dục rũ mi, đủ loại cảm xúc xoắn xuýt, muộn phiền và cả giằng xé bện chéo vào nhau như một cuộn len rối. Anh không hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy, thành một con người ích kỷ và hèn nhát. Dù cho Chu Hoành Viễn luôn miệng nói hắn không mong cầu gì cả, dù cho Chu Hoành Viễn luôn sẵn sàng hy sinh và chịu mọi đau khổ, nhưng việc Chu Hoành Viễn không đòi hỏi hoàn toàn khác với việc Trình Dục phớt lờ tình cảm của hắn.
Trình Dục hít sâu một hơi, anh nhìn Chu Hoành Viễn, chậm rãi nói, "Hoành Viễn, hay là cậu dọn đi đi."
Chu Hoành Viễn sững người mất vài giây, bàn tay cầm đũa run lên nhè nhẹ, sau đó cúi đầu sâu đến mức Trình Dục không còn thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn. Hắn khịt mũi, nói, "Dạ, chú nói gì thì là vậy."
Trên đường đi, cả hai không ai nói chuyện. Trình Dục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần lùi lại, đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Anh chỉ vừa mới hàn gắn mối quan hệ với Chu Hoành Viễn, vừa mới tìm lại được một người thân, vậy mà giờ lại phải đẩy Chu Hoành Viễn ra xa sao?
Nhưng nếu không đẩy ra, bọn họ phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ anh sẽ không bao giờ kết hôn, cứ thế lãng phí cả đời của Chu Hoành Viễn sao? Hay là bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời?
Suy nghĩ này khiến Trình Dục rùng mình, một cảm giác kỳ lạ trườn dọc theo huyết quản toàn thân. Vì suy nghĩ táo bạo này mà làn da anh trở nên đỏ bừng, khó lòng dịu lại. Nếu ở bên Chu Hoành Viễn cả đời, nếu cả đời này không kết hôn thì sao chứ? Dù sao cả hai bọn họ đều là những kẻ đáng thương không nhà, chẳng có gì để ràng buộc...
Nhưng liệu anh có thể làm như vậy không? Anh thật sự có cảm xúc tương tự với Chu Hoành Viễn chăng? Liệu một ngày nào đó anh có thể yêu Chu Hoành Viễn không? Trình Dục cảm thấy ngực mình ngột ngạt như thể trong lòng có một quả cầu lửa sắp thiêu rụi anh vậy. Giờ khắc này, anh thậm chí còn nghĩ, nếu mình làm được như vậy thì chẳng phải là mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết ư?
Về đến nhà, Chu Hoành Viễn không hề chần chừ, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trình Dục dõi theo Chu Hoành Viễn đi ra đi vào phòng ngủ, nhìn căn phòng lâu ngày phủ đầy bụi lại lần nữa trở nên trống trải, trái tim anh dường như cũng rỗng tuếch theo căn phòng, chẳng khác nào một phần trong anh đã bị đào đi mất.
Từng món đồ trong tủ quần áo lần lượt biến mất, khăn tắm treo trên ban công được cuộn lại cho vào vali, đến cả bàn chải đánh răng để cạnh nhau trong nhà vệ sinh cũng thiếu đi một chiếc.
Mỗi một món đồ Chu Hoành Viễn dọn đi, trái tim Trình Dục lại rỗng thêm một lỗ, cho đến khi Chu Hoành Viễn gọn gàng xoá sạch mọi dấu vết của mình, đến khi mọi thứ trở về tình trạng vốn có, Trình Dục mới tỉnh táo lại, ngay sau đó, anh cảm thấy như mình đã mất đi một nửa con tim.
Chu Hoành Viễn đứng ở cửa, khoác áo khoác, xách theo chiếc vali mang từ Bắc Kinh đến, nhìn thật sâu vào mắt Trình Dục, để rồi cố ép mình quay đầu đi, mất vài giây để bình tâm lại, sau đó mới chậm rãi nói với Trình Dục, "Tạm biệt chú."
Sao lại có thể nói câu tạm biệt bình thản như vậy?
Khó khăn lắm bọn họ mới đoàn tụ với nhau, mới hoà thuận trở lại, mới vượt qua thời gian mười năm và năm trăm cây số. Sao lại có thể nói câu tạm biệt bình thản như vậy?
Trình Dục nhìn Chu Hoành Viễn với vẻ khó tin, anh không hiểu sao Chu Hoành Viễn lại có thể dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế, không hiểu sao một người đã vì mình mà từ bỏ công việc có thu nhập một năm mấy triệu tệ, buông xuôi sự nghiệp đã gầy dựng bao nhiêu năm, giờ lại có thể bình tĩnh và dứt khoát chấp nhận kết cục này, rời đi không chút nào lưu luyến.
Sao hắn có thể như vậy chứ?
Trình Dục cắn môi mạnh đến mức sắp tứa máu mà không hề hay biết, còn Chu Hoành Viễn thì vẫn đứng thẳng tắp ở trước cửa, không nhúc nhích, nhưng cũng không quay đầu lại. Dường như hắn đang đợi một câu nói, có thể là một câu giữ lại, hoặc một lời tạm biệt đường hoàng.
Trình Dục tiến từng bước lên phía trước, dùng bàn tay khô ráo ấm áp đặt lên mu bàn tay Chu Hoành Viễn, giọng anh run rẩy, "Không... không cần đi gấp như vậy đâu, cậu vẫn còn chưa tìm được chỗ ở..."
Bả vai Chu Hoành Viễn khẽ run run, sau đó bình tĩnh nói, "Chú, con yêu chú, nếu chú muốn con đi, con sẽ không do dự. Chỉ cần là điều chú muốn, con đều sẵn lòng làm."
Hai bên huyệt thái dương Trình Dục nảy thình thịch, con tim anh như bị giằng xé giữa hai giọng nói, một bên bảo anh buông tay, bên còn lại ép anh giữ hắn. Từ trước đến nay anh là người luôn lảng tránh cảm xúc, nếu không có một áp lực mạnh mẽ, anh sẽ chỉ muốn kéo dài thời gian rồi trốn đi, giống như vô số ngày đêm trước đây, không cần nghĩ ngợi cũng chẳng phải lựa chọn gì cả. Giờ đây, quyết tâm của Chu Hoành Viễn đột nhiên phá vỡ vùng an toàn của anh, đẩy anh đến bờ vực gian nan nhất, khiến anh không còn cách nào tránh né, không còn chỗ nào ẩn náu.
Chu Hoành Viễn không dám quay đầu lại, hắn sợ rằng một khi mình quay lại sẽ không nỡ rời đi nữa, sợ rằng nếu Trình Dục có chút do dự hay không đành lòng, tương lai sẽ còn đau đớn hơn.
Đau dài không bằng đau ngắn, hắn nguyện ý thay Trình Dục đưa ra quyết định này, cũng sẵn lòng thay Trình Dục gánh chịu nỗi đau và cả giằng xé mà quyết định này mang lại.
Với một tiếng "cạch", Chu Hoành Viễn mở cửa, Trình Dục muốn nắm lấy tay hắn nhưng lại vồ hụt, sau đó, dáng lưng thẳng tắp của hắn dần dần xa khuất, cuối cùng, cánh cửa chống trộm dày cộp khép hẳn lại, một lần nữa chia cắt cả hai người.
Trình Dục đột nhiên cảm thấy cạn kiệt sức lực, anh ngồi sụp xuống, yếu ớt tựa vào cửa, ôm lấy đầu gối vùi mặt thật sâu. Nhưng anh không biết rằng, chỉ cách một lớp cửa, Chu Hoành Viễn vẫn đang đứng tựa lưng vào cửa một lúc lâu, không nỡ dời gót.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 84.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro