Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 77
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Kể từ ngày hôm đó, Trình Dục đối xử với Chu Hoành Viễn không quá gần gũi cũng chẳng quá xa lạ. Thi thoảng, khi thấy Chu Hoành Viễn nũng nịu bên cạnh mình hoặc lảm nhảm mấy lời không đâu, anh thậm chí còn cảm giác như mình đã trải qua mấy đời. Ký ức xưa cũ dần phủ bụi theo năm tháng, dù cho đó là kỷ niệm ấm áp hay đau khổ thì Trình Dục cũng chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Có giằng xé theo hướng nào đi nữa thì chỉ có con tim anh tan nát, chi bằng bây giờ cứ như một con đà điểu vùi đầu vào cát mà sống cho qua ngày đoạn tháng.
Chu Hoành Viễn cũng không dám mơ mộng quá xa vời. Hắn đã rất cố gắng để giành lấy được cơ hội ở bên cạnh Trình Dục, mỗi một ngày trôi qua đều như một món quà, làm sao hắn dám đòi hỏi thêm.
Trình Dục không còn nói những lời châm chọc Chu Hoành Viễn nữa. Vỗn dĩ anh đâu phải là một người có miệng lưỡi cay độc, huống chi đối thủ còn là Chu Hoành Viễn, nói nhiều chỉ tổ làm anh rơi vào thế "giết địch một vạn, thương mình tám trăm". Từ lâu anh đã hiểu rõ điều này, cần gì phải buông nhiều lời bén nhọn để đâm xuyên qua trái tim của cả hai.
Đã quá lâu rồi Chu Hoành Viễn chưa được nghỉ ngơi một cách tử tế. Trước đây là vì danh vọng sự nghiệp và bè lũ xu nịnh, sau này thì lại vì Trình Dục mà tuần nào cũng phải đi đi về về giữa Bắc Kinh và thành phố J. Cuối tháng Tám, trời Bắc Kinh đổ mưa lớn, thời tiết đột ngột chuyển lạnh trong khi điều hoà ở văn phòng còn chưa kịp tắt. Mặc dù sức khoẻ của Chu Hoành Viễn khá tốt, nhưng vì những ngày qua bôn ba mệt mỏi nên sức đề kháng hắn giảm sút dẫn đến sốt cao. Người ít bệnh vặt như hắn một khi đã bệnh là cực kỳ khó chịu. Cơn sốt kéo dài từ thứ Ba đến thứ Sáu, qua ba bốn ngày trời mà vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Vì đang bị bệnh nên Chu Hoành Viễn định thôi không lái xe xuyên đêm về thành phố J nữa. Nhưng kể từ hè năm nay, hắn đã cho người giúp việc nghỉ làm; hiện giờ ngã bệnh chẳng có ai chăm sóc, tình cảnh này khiến hắn chợt nhớ đến thuở thiếu thời, khi bên cạnh luôn có một Trình Dục ân cần săn sóc, hỏi han từng chút một. Cảnh tượng ấy làm lòng hắn dâng lên một nỗi tủi thân không sao nén được. Lúc này đây, hắn thật sự rất nhớ Trình Dục, không muốn trễ nải một giây phút nào.
Chu Hoành Viễn là người thuộc phái hành động, lập tức lấy chìa khoá xe đi xuống bãi đỗ xe, phóng thẳng đến thành phố J.
Khi đến trước cửa nhà Trình Dục, đầu óc Chu Hoành Viễn đã mụ mị như nồi bột nhão nhoét. Hắn chênh vênh dựa vào tường, gõ cửa "cộc cộc cộc".
Trình Dục biết cứ tới tối thứ Sáu là hắn sẽ trở về, nghe tiếng gõ cửa bèn vội mang dép lê chạy chầm chậm tới mở cửa, nhưng chào đón anh lại là cảnh Chu Hoành Viễn đang dựa hẳn vào tường, người dính đầy vôi trắng mà không hề hay biết, mặt mũi còn đỏ gắt lên bất thường.
Trong nháy mắt Trình Dục lập tức nhận ra Chu Hoành Viễn có gì đó không ổn, anh cắn môi, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Lúc bình thường Chu Hoành Viễn thích làm nũng với Trình Dục là thế, nhưng đến khi có chuyện thật thì lại muốn tỏ ra mạnh mẽ. Hắn chỉ lắc đầu, gượng người đứng thẳng, cố gắng ra vẻ tỉnh táo để đối diện với Trình Dục.
Trình Dục bật cười, kéo mạnh cánh tay Chu Hoành Viễn lôi hắn vào trong nhà, nói nhỏ nhẹ, "Tôi còn lạ gì cậu nữa."
Chu Hoành Viễn nghe được câu ấy là lập tức mất hết kiên cường, dặt dẹo tựa đầu vào vai Trình Dục. Trình Dục vuốt nhẹ tóc hắn, đỡ hắn ngồi trên ghế sofa.
Chu Hoành Viễn đã mệt mỏi đến mức không thể giữ nổi tỉnh táo, vừa nằm lên sofa là lập tức chìm vào cơn mê man, không nâng nổi mi mắt. Trình Dục cau mày sờ trán hắn, sau đó bưng chén cháo ấm tới cho hắn ăn. Vì Chu Hoành Viễn không ngồi dậy nổi nên Trình Dục đành phải đút từng muỗng một, đến khi gần hết chén mới đưa thêm thuốc và nước cho hắn uống. Xong xuôi, Trình Dục đỡ Chu Hoành Viễn vào phòng của khách, đắp kín chăn cho hắn rồi định tắt đèn rời đi.
Chu Hoành Viễn khó nhọc hé mắt, trơ mắt nhìn Trình Dục sắp bước ra khỏi cửa. Hắn muốn gọi Trình Dục nhưng lại không thốt nên lời. Không hiểu sao, Chu Hoành Viễn bỗng dưng hoảng loạn, tay vung lung tung làm rớt ly thuỷ tinh trên chiếc tủ đầu giường.
Một tiếng choang vang lên, thuỷ tinh vương vãi đầy đất, làn nước nóng bốc hơi nghi ngút chảy tràn ra sàn, nhắm thẳng tới chân Trình Dục. Chu Hoành Viễn giật mình tỉnh hẳn, hoảng hốt nhìn chằm chằm phía sau lưng Trình Dục.
Trình Dục quay đầu lại, vẻ mặt đầy bất lực, "Cậu đúng là ông cố nội của tôi mà, vừa quay lưng đi đã làm bể ly rồi."
Chu Hoành Viễn liếm môi, cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Trình Dục.
Trình Dục đột nhiên thấy buồn cười. Bộ dạng sợ sệt lúc này của Chu Hoành Viễn khiến anh nhớ lại hồi lúc Lý Diễm Hoa vừa mới bỏ đi, Chu Hoành Viễn tỉnh dậy cũng lỡ tay làm bể ly. Anh không khỏi thương cảm hắn hơn, dịu dàng nói, "Cậu sợ cái gì, chỉ là cái ly bể thôi mà."
Còn lâu Chu Hoành Viễn mới chịu nhận mình sợ, rướn cổ cãi Trình Dục, "Con có sợ gì đâu?"
Trình Dục cười cười, không để ý tới hắn, lấy cây lau nhà và hốt rác tới lau dọn. Chu Hoành Viễn khó chịu khi thấy anh vụng về ngồi xổm xuống dọn dẹp. Chu Hoành Viễn luôn là như thế, miệng thì nói yêu anh, nhưng lại liên tục gây biết bao phiền phức cho anh.
Chu Hoành Viễn buồn bã, cứ thấy Trình Dục bận rộn đủ điều vì mình là hắn lại vừa xót xa vừa bứt rứt. Trình Dục thường xuyên ngồi học và làm việc dẫn tới lưng và vai cũng bị bệnh nghề nghiệp, ngồi xổm dọn dẹp một chút thôi mà đứng lên đã đau lưng nhức vai. Anh phải dựa tường một lát, nhưng không dừng lại lâu, chỉ nhanh chóng vứt rác rồi mang ly nước mới đặt vào tay Chu Hoành Viễn.
Chu Hoành Viễn vội vàng nhận lấy, uống hết ly mới đặt lên tủ đầu giường. Hắn len lén nhìn Trình Dục, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Trình Dục lấy một cái ghế nhỏ để ngồi bên cạnh giường hắn, giọng điệu tuy có hơi trách móc nhưng không hề giận dữ, "Cậu đang bệnh mà còn chạy tới đây làm gì, nguy hiểm quá vậy." Thấy Chu Hoành Viễn bệnh cỡ này mà còn lái xe những bốn, năm tiếng để tới đây, mọi cơn giận của Trình đều hoá thành nỗi lo lắng.
Chu Hoành Viễn liếm môi, nghe Trình Dục nói xong mới ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm anh, "Nhớ chú."
Trình Dục nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được câu than thở, "Bây giờ nịnh hót tới cỡ đó, vậy trước kia đi làm gì?"
Chu Hoành Viễn nhận ra được Trình Dục đang không nghiêm túc, nhưng chỉ một câu phàn nàn nhẹ tênh như vậy thôi cũng khiến hắn hết hồn hết vía. Hắn kéo nhẹ tay Trình Dục, "Chú à..."
Trình Dục bất lực với hắn, dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi lớn, sao có thể nhẫn tâm được bây giờ. Anh gạt tay Chu Hoành Viễn ra, sờ trán hắn, dịu giọng thúc giục, "Có nói gì cậu đâu. Ngủ nhanh đi, dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."
Chu Hoành Viễn vốn đang dỏng tai nghe tiếng bước chân đi lại của Trình Dục trong phòng khách, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, lập tức thiếp đi chỉ sau vài phút, khi tỉnh lại đã là 8 giờ 30 phút sáng thứ Bảy.
Nguyên cả đêm Chu Hoành Viễn ngủ ngon lành, sau khi thức dậy hắn cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, cả bước chân và nhịp thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn bước ra phòng khách, nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn ăn thì bụng bắt đầu sôi lên ùng ục. Hắn nuốt nước bọt, với tay chộp lấy bánh bao trên bàn nhét vào miệng.
Trình Dục đang ngồi một bên đọc tài liệu, nghe tiếng động mới liếc mắt nhìn Chu Hoành Viễn, "Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu."
Chu Hoành Viễn hơi ngượng ngùng, không nói gì, chỉ vội vàng ăn xong hai cái bánh bao rồi mới thoải mái ngả lưng lên ghế, ngửa mặt lên nói khẽ, "Chú à, chú tốt với con quá đi."
Trình Dục không thèm ngẩng đầu, "Biết vậy là được."
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Trình Dục bắt đầu công tác ở trạm nghiên cứu sau Tiến sĩ ở Đại học S. Bình thường, ngoài việc đối mặt với áp lực nghiên cứu khổng lồ, anh còn phải đứng lớp dạy cho sinh viên đại học. Trong tuần bận rộn là thế, nhưng đến cả cuối tuần cũng phải lôi việc ra làm, không đọc tài liệu thì cũng viết lách. Chu Hoành Viễn thấy anh cứ một mực cúi đầu đọc luận văn, cả buổi sáng hầu như chẳng động đậy mấy, hắn thương anh vô cùng. Giờ đây, Trình Dục đâu còn là người mới ngoài ba mươi nữa, cứ làm việc quên thân thế này thì thời gian dài chắc chắn sẽ không chịu nổi. Chu Hoành Viễn bèn cố ý làm phiền, "Chú ơi chú đừng đọc nữa mà, chú nhìn con nè."
Trình Dục thấy buồn cười, đặt tài liệu xuống rồi nhìn Chu Hoành Viễn, "Cậu có gì đáng xem?"
Chu Hoành Viễn dùng chiêu thức gậy ông đập lưng ông, "Vậy cái luận văn này có gì hay ho?"
Trình Dục nhún vai, "Trong sách có nhà vàng, trong sách có người đẹp."
Chu Hoành Viễn tức tối, hắn chưa bao giờ thấy ai cố chấp đến vậy, "Vậy nhà vàng của chú đâu? Người đẹp của chú đâu?"
Trình Dục ngừng lại, hồi lâu sau mới ung dung nói, "Tất nhiên không bằng cậu rồi, cậu là nhân tài khoa Tài chính Đại học Bắc Kinh, chuyên gia kinh tế đi du học về cơ mà."
Chu Hoành Viễn nghe vậy lập tức hết giận, thân hình nhỏ bé đi vài phân, cất giọng đầy nịnh bợ và rụt rè, "Con chỉ... con chỉ không muốn chú quá vất vả thôi."
Trình Dục quay đầu đi, nói một cách bình thản, không cảm xúc, "Tôi đã lãng phí bao nhiêu năm, giờ cuối cùng mới được làm việc mình thích, có gì vất vả đâu."
Lòng Chu Hoành Viễn se thắt lại. Hắn chợt nhớ về một Trình Dục của nhiều năm về trước, khi vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, anh cũng đã từng chuyên tâm ngồi ở bàn, dốc hết sức lực vào việc học. Chu Hoành Viễn vui mừng vì Trình Dục có được ngày hôm nay, nhưng đồng thời cũng tiếc nuối cho những tháng năm anh đã phí hoài vô ích. Nghĩ đến đây, Chu Hoành Viễn không thể nói gì thêm, cứ thế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trông chừng chú út của hắn.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 77.
Tác giả muốn nói là: Giờ cứ cho ngọt ngào chút đi, hồi sau sẽ tới đoạn ngược...
Chu Hoành Viễn cũng không dám mơ mộng quá xa vời. Hắn đã rất cố gắng để giành lấy được cơ hội ở bên cạnh Trình Dục, mỗi một ngày trôi qua đều như một món quà, làm sao hắn dám đòi hỏi thêm.
Trình Dục không còn nói những lời châm chọc Chu Hoành Viễn nữa. Vỗn dĩ anh đâu phải là một người có miệng lưỡi cay độc, huống chi đối thủ còn là Chu Hoành Viễn, nói nhiều chỉ tổ làm anh rơi vào thế "giết địch một vạn, thương mình tám trăm". Từ lâu anh đã hiểu rõ điều này, cần gì phải buông nhiều lời bén nhọn để đâm xuyên qua trái tim của cả hai.
Đã quá lâu rồi Chu Hoành Viễn chưa được nghỉ ngơi một cách tử tế. Trước đây là vì danh vọng sự nghiệp và bè lũ xu nịnh, sau này thì lại vì Trình Dục mà tuần nào cũng phải đi đi về về giữa Bắc Kinh và thành phố J. Cuối tháng Tám, trời Bắc Kinh đổ mưa lớn, thời tiết đột ngột chuyển lạnh trong khi điều hoà ở văn phòng còn chưa kịp tắt. Mặc dù sức khoẻ của Chu Hoành Viễn khá tốt, nhưng vì những ngày qua bôn ba mệt mỏi nên sức đề kháng hắn giảm sút dẫn đến sốt cao. Người ít bệnh vặt như hắn một khi đã bệnh là cực kỳ khó chịu. Cơn sốt kéo dài từ thứ Ba đến thứ Sáu, qua ba bốn ngày trời mà vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Vì đang bị bệnh nên Chu Hoành Viễn định thôi không lái xe xuyên đêm về thành phố J nữa. Nhưng kể từ hè năm nay, hắn đã cho người giúp việc nghỉ làm; hiện giờ ngã bệnh chẳng có ai chăm sóc, tình cảnh này khiến hắn chợt nhớ đến thuở thiếu thời, khi bên cạnh luôn có một Trình Dục ân cần săn sóc, hỏi han từng chút một. Cảnh tượng ấy làm lòng hắn dâng lên một nỗi tủi thân không sao nén được. Lúc này đây, hắn thật sự rất nhớ Trình Dục, không muốn trễ nải một giây phút nào.
Chu Hoành Viễn là người thuộc phái hành động, lập tức lấy chìa khoá xe đi xuống bãi đỗ xe, phóng thẳng đến thành phố J.
Khi đến trước cửa nhà Trình Dục, đầu óc Chu Hoành Viễn đã mụ mị như nồi bột nhão nhoét. Hắn chênh vênh dựa vào tường, gõ cửa "cộc cộc cộc".
Trình Dục biết cứ tới tối thứ Sáu là hắn sẽ trở về, nghe tiếng gõ cửa bèn vội mang dép lê chạy chầm chậm tới mở cửa, nhưng chào đón anh lại là cảnh Chu Hoành Viễn đang dựa hẳn vào tường, người dính đầy vôi trắng mà không hề hay biết, mặt mũi còn đỏ gắt lên bất thường.
Trong nháy mắt Trình Dục lập tức nhận ra Chu Hoành Viễn có gì đó không ổn, anh cắn môi, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Lúc bình thường Chu Hoành Viễn thích làm nũng với Trình Dục là thế, nhưng đến khi có chuyện thật thì lại muốn tỏ ra mạnh mẽ. Hắn chỉ lắc đầu, gượng người đứng thẳng, cố gắng ra vẻ tỉnh táo để đối diện với Trình Dục.
Trình Dục bật cười, kéo mạnh cánh tay Chu Hoành Viễn lôi hắn vào trong nhà, nói nhỏ nhẹ, "Tôi còn lạ gì cậu nữa."
Chu Hoành Viễn nghe được câu ấy là lập tức mất hết kiên cường, dặt dẹo tựa đầu vào vai Trình Dục. Trình Dục vuốt nhẹ tóc hắn, đỡ hắn ngồi trên ghế sofa.
Chu Hoành Viễn đã mệt mỏi đến mức không thể giữ nổi tỉnh táo, vừa nằm lên sofa là lập tức chìm vào cơn mê man, không nâng nổi mi mắt. Trình Dục cau mày sờ trán hắn, sau đó bưng chén cháo ấm tới cho hắn ăn. Vì Chu Hoành Viễn không ngồi dậy nổi nên Trình Dục đành phải đút từng muỗng một, đến khi gần hết chén mới đưa thêm thuốc và nước cho hắn uống. Xong xuôi, Trình Dục đỡ Chu Hoành Viễn vào phòng của khách, đắp kín chăn cho hắn rồi định tắt đèn rời đi.
Chu Hoành Viễn khó nhọc hé mắt, trơ mắt nhìn Trình Dục sắp bước ra khỏi cửa. Hắn muốn gọi Trình Dục nhưng lại không thốt nên lời. Không hiểu sao, Chu Hoành Viễn bỗng dưng hoảng loạn, tay vung lung tung làm rớt ly thuỷ tinh trên chiếc tủ đầu giường.
Một tiếng choang vang lên, thuỷ tinh vương vãi đầy đất, làn nước nóng bốc hơi nghi ngút chảy tràn ra sàn, nhắm thẳng tới chân Trình Dục. Chu Hoành Viễn giật mình tỉnh hẳn, hoảng hốt nhìn chằm chằm phía sau lưng Trình Dục.
Trình Dục quay đầu lại, vẻ mặt đầy bất lực, "Cậu đúng là ông cố nội của tôi mà, vừa quay lưng đi đã làm bể ly rồi."
Chu Hoành Viễn liếm môi, cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Trình Dục.
Trình Dục đột nhiên thấy buồn cười. Bộ dạng sợ sệt lúc này của Chu Hoành Viễn khiến anh nhớ lại hồi lúc Lý Diễm Hoa vừa mới bỏ đi, Chu Hoành Viễn tỉnh dậy cũng lỡ tay làm bể ly. Anh không khỏi thương cảm hắn hơn, dịu dàng nói, "Cậu sợ cái gì, chỉ là cái ly bể thôi mà."
Còn lâu Chu Hoành Viễn mới chịu nhận mình sợ, rướn cổ cãi Trình Dục, "Con có sợ gì đâu?"
Trình Dục cười cười, không để ý tới hắn, lấy cây lau nhà và hốt rác tới lau dọn. Chu Hoành Viễn khó chịu khi thấy anh vụng về ngồi xổm xuống dọn dẹp. Chu Hoành Viễn luôn là như thế, miệng thì nói yêu anh, nhưng lại liên tục gây biết bao phiền phức cho anh.
Chu Hoành Viễn buồn bã, cứ thấy Trình Dục bận rộn đủ điều vì mình là hắn lại vừa xót xa vừa bứt rứt. Trình Dục thường xuyên ngồi học và làm việc dẫn tới lưng và vai cũng bị bệnh nghề nghiệp, ngồi xổm dọn dẹp một chút thôi mà đứng lên đã đau lưng nhức vai. Anh phải dựa tường một lát, nhưng không dừng lại lâu, chỉ nhanh chóng vứt rác rồi mang ly nước mới đặt vào tay Chu Hoành Viễn.
Chu Hoành Viễn vội vàng nhận lấy, uống hết ly mới đặt lên tủ đầu giường. Hắn len lén nhìn Trình Dục, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Trình Dục lấy một cái ghế nhỏ để ngồi bên cạnh giường hắn, giọng điệu tuy có hơi trách móc nhưng không hề giận dữ, "Cậu đang bệnh mà còn chạy tới đây làm gì, nguy hiểm quá vậy." Thấy Chu Hoành Viễn bệnh cỡ này mà còn lái xe những bốn, năm tiếng để tới đây, mọi cơn giận của Trình đều hoá thành nỗi lo lắng.
Chu Hoành Viễn liếm môi, nghe Trình Dục nói xong mới ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm anh, "Nhớ chú."
Trình Dục nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được câu than thở, "Bây giờ nịnh hót tới cỡ đó, vậy trước kia đi làm gì?"
Chu Hoành Viễn nhận ra được Trình Dục đang không nghiêm túc, nhưng chỉ một câu phàn nàn nhẹ tênh như vậy thôi cũng khiến hắn hết hồn hết vía. Hắn kéo nhẹ tay Trình Dục, "Chú à..."
Trình Dục bất lực với hắn, dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi lớn, sao có thể nhẫn tâm được bây giờ. Anh gạt tay Chu Hoành Viễn ra, sờ trán hắn, dịu giọng thúc giục, "Có nói gì cậu đâu. Ngủ nhanh đi, dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."
Chu Hoành Viễn vốn đang dỏng tai nghe tiếng bước chân đi lại của Trình Dục trong phòng khách, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, lập tức thiếp đi chỉ sau vài phút, khi tỉnh lại đã là 8 giờ 30 phút sáng thứ Bảy.
Nguyên cả đêm Chu Hoành Viễn ngủ ngon lành, sau khi thức dậy hắn cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, cả bước chân và nhịp thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn bước ra phòng khách, nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn ăn thì bụng bắt đầu sôi lên ùng ục. Hắn nuốt nước bọt, với tay chộp lấy bánh bao trên bàn nhét vào miệng.
Trình Dục đang ngồi một bên đọc tài liệu, nghe tiếng động mới liếc mắt nhìn Chu Hoành Viễn, "Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu."
Chu Hoành Viễn hơi ngượng ngùng, không nói gì, chỉ vội vàng ăn xong hai cái bánh bao rồi mới thoải mái ngả lưng lên ghế, ngửa mặt lên nói khẽ, "Chú à, chú tốt với con quá đi."
Trình Dục không thèm ngẩng đầu, "Biết vậy là được."
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Trình Dục bắt đầu công tác ở trạm nghiên cứu sau Tiến sĩ ở Đại học S. Bình thường, ngoài việc đối mặt với áp lực nghiên cứu khổng lồ, anh còn phải đứng lớp dạy cho sinh viên đại học. Trong tuần bận rộn là thế, nhưng đến cả cuối tuần cũng phải lôi việc ra làm, không đọc tài liệu thì cũng viết lách. Chu Hoành Viễn thấy anh cứ một mực cúi đầu đọc luận văn, cả buổi sáng hầu như chẳng động đậy mấy, hắn thương anh vô cùng. Giờ đây, Trình Dục đâu còn là người mới ngoài ba mươi nữa, cứ làm việc quên thân thế này thì thời gian dài chắc chắn sẽ không chịu nổi. Chu Hoành Viễn bèn cố ý làm phiền, "Chú ơi chú đừng đọc nữa mà, chú nhìn con nè."
Trình Dục thấy buồn cười, đặt tài liệu xuống rồi nhìn Chu Hoành Viễn, "Cậu có gì đáng xem?"
Chu Hoành Viễn dùng chiêu thức gậy ông đập lưng ông, "Vậy cái luận văn này có gì hay ho?"
Trình Dục nhún vai, "Trong sách có nhà vàng, trong sách có người đẹp."
Chu Hoành Viễn tức tối, hắn chưa bao giờ thấy ai cố chấp đến vậy, "Vậy nhà vàng của chú đâu? Người đẹp của chú đâu?"
Trình Dục ngừng lại, hồi lâu sau mới ung dung nói, "Tất nhiên không bằng cậu rồi, cậu là nhân tài khoa Tài chính Đại học Bắc Kinh, chuyên gia kinh tế đi du học về cơ mà."
Chu Hoành Viễn nghe vậy lập tức hết giận, thân hình nhỏ bé đi vài phân, cất giọng đầy nịnh bợ và rụt rè, "Con chỉ... con chỉ không muốn chú quá vất vả thôi."
Trình Dục quay đầu đi, nói một cách bình thản, không cảm xúc, "Tôi đã lãng phí bao nhiêu năm, giờ cuối cùng mới được làm việc mình thích, có gì vất vả đâu."
Lòng Chu Hoành Viễn se thắt lại. Hắn chợt nhớ về một Trình Dục của nhiều năm về trước, khi vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, anh cũng đã từng chuyên tâm ngồi ở bàn, dốc hết sức lực vào việc học. Chu Hoành Viễn vui mừng vì Trình Dục có được ngày hôm nay, nhưng đồng thời cũng tiếc nuối cho những tháng năm anh đã phí hoài vô ích. Nghĩ đến đây, Chu Hoành Viễn không thể nói gì thêm, cứ thế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trông chừng chú út của hắn.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 77.
Tác giả muốn nói là: Giờ cứ cho ngọt ngào chút đi, hồi sau sẽ tới đoạn ngược...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro