Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 76
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Chu Hoành Viễn chấp nhận câu trả lời này của Trình Dục. Giờ đây, hắn đã không còn mặt mũi nào để cầu xin sự tha thứ, có được kết quả như thế này đã là nhờ Trình Dục nhân từ rồi.
Chu Hoành Viễn không thể bỏ bê công việc, vậy nên vào chạng vạng tối Chủ Nhật, hắn vội vã làm hai món ăn cho Trình Dục, còn mình thì chưa kịp ăn miếng nào đã phải lập tức lái xe trở lại Bắc Kinh. Trình Dục nhìn thấy vẻ gấp gáp của hắn thì có hơi xót, tính nhắc hắn đi đường cẩn thận, không nên vội vàng, nhưng rồi anh lại cảm thấy những lời ấy thật thừa thãi, chỉ khiến người ta thêm phiền lòng. Chu Hoành Viễn đứng ngoài cửa liên tục ngoái đầu lại, tựa như đang chờ đợi điều gì đó, cuối cùng chỉ thoáng lộ ra một chút thất vọng không dễ thấy.
Dù cho Chu Hoành Viễn còn trẻ trung khoẻ mạnh đến đâu, nhưng với hai tuần liên tục không được ngơi nghỉ, cộng thêm tinh thần phải căng thẳng suốt ngày không được buông lỏng, hắn cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi. Khi về đến nhà, hắn tắm rửa qua loa, nhanh chóng gửi một tin nhắn chúc Trình Dục ngủ ngon, sau đó lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Trình Dục đang ngồi trước máy tính đọc tài liệu thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chu Hoành Viễn. Anh không muốn nghĩ nhiều về việc Chu Hoành Viễn đã làm cách nào để có được số điện thoại của mình, dù sao thì kiểu gì cũng chỉ có một kết quả. Trình Dục ngồi ngẩn người nhìn tin nhắn của Chu Hoành Viễn, định trả lời một câu "Chúc ngủ ngon" nhạt nhẽo thì lại chợt nhớ đến những dòng tin nhắn không bao giờ nhận được hồi âm trước đây của mình, anh lập tức mất sạch hứng thú. Anh hậm hực khoá màn hình, không muốn nhìn thêm nữa, nhưng cũng chẳng thể tập trung đọc tiếp tài liệu trong tay.
Gần đây, khối lượng công việc của Chu Hoành Viễn giảm đi hơn phân nửa, thậm chí hắn còn được trải nghiệm văn hoá làm việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều trước nay chưa từng có. Hắn không còn tham gia tiệc xã giao, cũng chẳng thèm tìm đến những cậu trai trong quán bar đêm nữa, hầu hết thời gian mỗi đêm hắn đều dành ra để học nấu ăn. Hắn đặt đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, ngày ngày đếm ngược đến ngày được gặp Trình Dục là liều thuốc an thần duy nhất trong cuộc sống hiện tại của hắn.
Vào thứ Sáu, Chu Hoành Viễn lái xe về thành phố J theo thường lệ. Suốt quãng đường đi, tâm tình của hắn cực kỳ tốt, thậm chí còn ngâm nga những bài hát từ thập niên 90. Hắn đã quen thuộc với từng cung đường, không cần mở bản đồ cũng có thể lái xe thẳng đến dưới nhà Trình Dục. Đôi lúc, Chu Hoành Viễn thậm chí cảm thấy như mình chưa hề rời thành phố J, căn nhà ở Bắc Kinh với hắn chẳng qua chỉ là một căn phòng khách sạn lạnh lẽo, làm xong công việc một tuần, hắn lại luôn muốn trở về ngôi nhà thật sự của mình.
Chu Hoành Viễn đứng ở đầu bậc thang, gọi điện thoại cho chú út của mình.
Trình Dục không hề lưu số điện thoại Chu Hoành Viễn, nhưng anh lại có một trí nhớ rất tốt, không những vậy, anh còn cực kỳ nhạy với các con số, chỉ cần liếc qua là nhớ, muốn quên cũng khó. Trình Dục thở dài một hơi, sau mới nghe máy, cố tình hạ thấp giọng, hỏi, "Chuyện gì?"
Giọng Chu Hoành Viễn đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ, "Chú ơi, con về đến nhà rồi, chú mở cửa cho con đi."
Trình Dục hết cách, anh đã đồng ý cho hắn ở lại rồi, làm sao có thể nuốt lời. Hơn nữa, sau những gì xảy ra tuần trước, anh đã nhận ra mình vẫn không nỡ rời xa Chu Hoành Viễn, vậy còn khổ sở dày vò nhau làm gì? Trình Dục vừa mở cửa ra, Chu Hoành Viễn lập tức chui tọt vào như sợ anh đổi ý, "Chú ơi con nhớ chú quá à."
Trình Dục hơi giật mình, chau mày tính mắng hắn vài câu vì thái độ thiếu đứng đắn thì lại nhìn thấy áo sơ mi Chu Hoành Viễn ướt đẫm, dính sát vào người, rõ ràng đã chạy đến trong vội vã. Nghĩ đến việc Chu Hoành Viễn ngày thường bận rộn công việc mà mỗi tối thứ Sáu còn phải lái đêm không quản cực khổ để đến thăm mình, có lẽ đến giờ cũng chưa kịp ăn tối, chút khó chịu trong lòng Trình Dục lập tức tan biến.
Trình Dục cắn môi, chỉ vào đồ ăn để trên bàn, nói, "Ăn chút gì đi."
Chu Hoành Viễn vui mừng ra mặt, tiến đến trước mặt Trình Dục, "Chú tốt với con quá đi."
Trình Dục cúi đầu, không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Hoành Viễn, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "Ừ."
Chu Hoành Viễn không thèm để tâm đến việc ăn đồ thừa của Trình Dục, bởi vì hắn biết rõ, những món này đều được Trình Dục để dành phần hắn. Hắn ăn sạch sẽ hai đĩa đồ ăn, đến cả nước sốt cũng phải dùng bánh bao vét cho sạch mới thôi.
Trình Dục thấy hắn ăn ngon lành như vậy, sắc mặt dịu đi không ít, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Đói bụng vậy à? Thích ăn thì ngày mai tôi lại làm cho cậu ăn, nhìn tội nghiệp quá."
Chu Hoành Viễn nháy mắt, nói, "Chú làm món gì con cũng thích."
Những năm qua, tay nghề nấu ăn của Trình Dục tiến bộ lên rất nhiều, không còn làm ra mấy món như "bánh que khoai tây" huyền thoại nữa, dù không thể so với các đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng món nào anh làm ra cũng đủ hương đủ vị. Chu Hoành Viễn chỉ ăn vài lần là đã thấy thích mê. Tuy hắn vẫn hoài niệm về những thứ đã từng không hoàn hảo, nhưng khi có một Trình Dục sống sờ sờ đang đứng trước mặt hắn đây, hắn vẫn ăn uống rất ngon miệng.
Trình Dục cười nhẹ, tự mình quay về phòng đọc tài liệu.
Chu Hoành Viễn rửa dọn chén đũa xong thì chạy vào phòng Trình Dục, ôm lấy bả vai anh từ phía sau, cố tình nũng nịu, "Chú ơi, chú chơi với con một chút đi."
Vẻ mặt Trình Dục vô cùng khó nói. Chu Hoành Viễn trưởng thành từ rất sớm, dù trước đây hắn có cố tình tỏ ra yếu thế thì cũng chưa bao giờ nói những câu trẻ con như này với Trình Dục. Anh thấy buồn cười, vỗ vỗ tay Chu Hoành Viễn, vừa ra hiệu hắn đừng quậy vừa nói, "Chơi cái gì với cậu?"
Chu Hoành Viễn không chịu thôi, lại vòng tay qua vai Trình Dục nói, "Vậy chú dạy con đi, dạy con học Toán." Lời vừa dứt, cả hai người đều nhớ đến căn phòng nhỏ xưa kia, nơi mỗi đêm Trình Dục đều dốc sức dạy thêm cho Chu Hoành Viễn.
Trình Dục bất giác bật cười, "Cậu đi sang chỗ khác ngồi đi, tôi đọc xong cái này đã."
Chu Hoành Viễn không dám làm gì quá trớn, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, cứ thế nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Dục, khiến anh cảm thấy sau lưng như có hai ngọn đèn sưởi công suất lớn đang không ngừng bắn tia hồng ngoại về phía mình. Chẳng mấy chốc, Trình Dục không thể chịu nổi nữa, anh quay lại liếc mắt trừng Chu Hoành Viễn, còn chưa kịp nói gì thì Chu Hoành Viễn đã đàng hoàng cúi đầu xuống, không dám nhúc nhích một ly.
Trình Dục lúc này mới hài lòng đắm mình vào công việc, đến khi đọc xong hết tài liệu, làm rõ mọi khái niệm thì mới nhớ tới bên cạnh còn một Chu Hoành Viễn. Anh quay đầu lại, phát hiện Chu Hoành Viễn đã nhắm nghiền mắt, tựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Trình Dục xót hắn đường xa mệt nhọc, không nỡ đánh thức hắn, anh chỉ nhẹ nhàng dịch chuyển Chu Hoành Viễn để hắn nằm thẳng trên giường. Anh thở dài, tắt đèn rồi đi ra phòng khách ngủ.
Ngày hôm sau khi Chu Hoành Viễn tỉnh dậy, đầu óc hắn trống rỗng trong vài giây, đến khi mở to mắt quan sát bốn phía mới nhận ra mình đang nằm trong phòng Trình Dục. Hắn đưa tay lần mò sang bên cạnh nhưng không tìm thấy người mà mình ngày đêm thương nhớ, không chỉ không có người mà chăn đệm cũng lạnh ngắt. Lúc này hắn mới nhớ ra tối qua mình ngồi một bên nhìn Trình Dục làm việc, chẳng hiểu sao lại ngủ thiếp đi, có lẽ vì anh thương hắn nên mới không gọi hắn dậy.
Chu Hoành Viễn xuống giường, tìm thấy chú mình đang trùm kín chăn say giấc nồng trong phòng khách. Hắn quỳ một gối bên ghế sofa, trong ánh sáng mờ ảo, hắn tham lam và cẩn trọng dùng ánh mắt khắc hoạ từng đường nét trên gương mặt Trình Dục. Hắn không kìm được mà khẽ nhích lại gần thêm đôi chút, hơi thở đều đều và ấm áp của Trình Dục nhẹ nhàng phả lên mặt hắn, khiến hắn vừa thích thú vừa ngứa ngáy trong lòng. Hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi Trình Dục.
Ngay sau đó, Chu Hoành Viễn lập tức lùi lại, sợ rằng nhịp tim đập mạnh như trống dồn của mình sẽ quấy rầy giấc ngủ của người hắn yêu. Trong tĩnh lặng, hắn hét thầm trong lòng: Con yêu chú.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 76.
Tác giả muốn nói là: Hai người chưa có đến với nhau đâu nha, chỉ là chú không còn phản đối việc Chu Hoành Viễn về nhà nữa thôi~ Bọn họ vẫn còn một chặng đường dài cần phải đi đoáaa.
Chu Hoành Viễn không thể bỏ bê công việc, vậy nên vào chạng vạng tối Chủ Nhật, hắn vội vã làm hai món ăn cho Trình Dục, còn mình thì chưa kịp ăn miếng nào đã phải lập tức lái xe trở lại Bắc Kinh. Trình Dục nhìn thấy vẻ gấp gáp của hắn thì có hơi xót, tính nhắc hắn đi đường cẩn thận, không nên vội vàng, nhưng rồi anh lại cảm thấy những lời ấy thật thừa thãi, chỉ khiến người ta thêm phiền lòng. Chu Hoành Viễn đứng ngoài cửa liên tục ngoái đầu lại, tựa như đang chờ đợi điều gì đó, cuối cùng chỉ thoáng lộ ra một chút thất vọng không dễ thấy.
Dù cho Chu Hoành Viễn còn trẻ trung khoẻ mạnh đến đâu, nhưng với hai tuần liên tục không được ngơi nghỉ, cộng thêm tinh thần phải căng thẳng suốt ngày không được buông lỏng, hắn cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi. Khi về đến nhà, hắn tắm rửa qua loa, nhanh chóng gửi một tin nhắn chúc Trình Dục ngủ ngon, sau đó lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Trình Dục đang ngồi trước máy tính đọc tài liệu thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chu Hoành Viễn. Anh không muốn nghĩ nhiều về việc Chu Hoành Viễn đã làm cách nào để có được số điện thoại của mình, dù sao thì kiểu gì cũng chỉ có một kết quả. Trình Dục ngồi ngẩn người nhìn tin nhắn của Chu Hoành Viễn, định trả lời một câu "Chúc ngủ ngon" nhạt nhẽo thì lại chợt nhớ đến những dòng tin nhắn không bao giờ nhận được hồi âm trước đây của mình, anh lập tức mất sạch hứng thú. Anh hậm hực khoá màn hình, không muốn nhìn thêm nữa, nhưng cũng chẳng thể tập trung đọc tiếp tài liệu trong tay.
Gần đây, khối lượng công việc của Chu Hoành Viễn giảm đi hơn phân nửa, thậm chí hắn còn được trải nghiệm văn hoá làm việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều trước nay chưa từng có. Hắn không còn tham gia tiệc xã giao, cũng chẳng thèm tìm đến những cậu trai trong quán bar đêm nữa, hầu hết thời gian mỗi đêm hắn đều dành ra để học nấu ăn. Hắn đặt đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, ngày ngày đếm ngược đến ngày được gặp Trình Dục là liều thuốc an thần duy nhất trong cuộc sống hiện tại của hắn.
Vào thứ Sáu, Chu Hoành Viễn lái xe về thành phố J theo thường lệ. Suốt quãng đường đi, tâm tình của hắn cực kỳ tốt, thậm chí còn ngâm nga những bài hát từ thập niên 90. Hắn đã quen thuộc với từng cung đường, không cần mở bản đồ cũng có thể lái xe thẳng đến dưới nhà Trình Dục. Đôi lúc, Chu Hoành Viễn thậm chí cảm thấy như mình chưa hề rời thành phố J, căn nhà ở Bắc Kinh với hắn chẳng qua chỉ là một căn phòng khách sạn lạnh lẽo, làm xong công việc một tuần, hắn lại luôn muốn trở về ngôi nhà thật sự của mình.
Chu Hoành Viễn đứng ở đầu bậc thang, gọi điện thoại cho chú út của mình.
Trình Dục không hề lưu số điện thoại Chu Hoành Viễn, nhưng anh lại có một trí nhớ rất tốt, không những vậy, anh còn cực kỳ nhạy với các con số, chỉ cần liếc qua là nhớ, muốn quên cũng khó. Trình Dục thở dài một hơi, sau mới nghe máy, cố tình hạ thấp giọng, hỏi, "Chuyện gì?"
Giọng Chu Hoành Viễn đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ, "Chú ơi, con về đến nhà rồi, chú mở cửa cho con đi."
Trình Dục hết cách, anh đã đồng ý cho hắn ở lại rồi, làm sao có thể nuốt lời. Hơn nữa, sau những gì xảy ra tuần trước, anh đã nhận ra mình vẫn không nỡ rời xa Chu Hoành Viễn, vậy còn khổ sở dày vò nhau làm gì? Trình Dục vừa mở cửa ra, Chu Hoành Viễn lập tức chui tọt vào như sợ anh đổi ý, "Chú ơi con nhớ chú quá à."
Trình Dục hơi giật mình, chau mày tính mắng hắn vài câu vì thái độ thiếu đứng đắn thì lại nhìn thấy áo sơ mi Chu Hoành Viễn ướt đẫm, dính sát vào người, rõ ràng đã chạy đến trong vội vã. Nghĩ đến việc Chu Hoành Viễn ngày thường bận rộn công việc mà mỗi tối thứ Sáu còn phải lái đêm không quản cực khổ để đến thăm mình, có lẽ đến giờ cũng chưa kịp ăn tối, chút khó chịu trong lòng Trình Dục lập tức tan biến.
Trình Dục cắn môi, chỉ vào đồ ăn để trên bàn, nói, "Ăn chút gì đi."
Chu Hoành Viễn vui mừng ra mặt, tiến đến trước mặt Trình Dục, "Chú tốt với con quá đi."
Trình Dục cúi đầu, không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Hoành Viễn, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "Ừ."
Chu Hoành Viễn không thèm để tâm đến việc ăn đồ thừa của Trình Dục, bởi vì hắn biết rõ, những món này đều được Trình Dục để dành phần hắn. Hắn ăn sạch sẽ hai đĩa đồ ăn, đến cả nước sốt cũng phải dùng bánh bao vét cho sạch mới thôi.
Trình Dục thấy hắn ăn ngon lành như vậy, sắc mặt dịu đi không ít, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Đói bụng vậy à? Thích ăn thì ngày mai tôi lại làm cho cậu ăn, nhìn tội nghiệp quá."
Chu Hoành Viễn nháy mắt, nói, "Chú làm món gì con cũng thích."
Những năm qua, tay nghề nấu ăn của Trình Dục tiến bộ lên rất nhiều, không còn làm ra mấy món như "bánh que khoai tây" huyền thoại nữa, dù không thể so với các đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng món nào anh làm ra cũng đủ hương đủ vị. Chu Hoành Viễn chỉ ăn vài lần là đã thấy thích mê. Tuy hắn vẫn hoài niệm về những thứ đã từng không hoàn hảo, nhưng khi có một Trình Dục sống sờ sờ đang đứng trước mặt hắn đây, hắn vẫn ăn uống rất ngon miệng.
Trình Dục cười nhẹ, tự mình quay về phòng đọc tài liệu.
Chu Hoành Viễn rửa dọn chén đũa xong thì chạy vào phòng Trình Dục, ôm lấy bả vai anh từ phía sau, cố tình nũng nịu, "Chú ơi, chú chơi với con một chút đi."
Vẻ mặt Trình Dục vô cùng khó nói. Chu Hoành Viễn trưởng thành từ rất sớm, dù trước đây hắn có cố tình tỏ ra yếu thế thì cũng chưa bao giờ nói những câu trẻ con như này với Trình Dục. Anh thấy buồn cười, vỗ vỗ tay Chu Hoành Viễn, vừa ra hiệu hắn đừng quậy vừa nói, "Chơi cái gì với cậu?"
Chu Hoành Viễn không chịu thôi, lại vòng tay qua vai Trình Dục nói, "Vậy chú dạy con đi, dạy con học Toán." Lời vừa dứt, cả hai người đều nhớ đến căn phòng nhỏ xưa kia, nơi mỗi đêm Trình Dục đều dốc sức dạy thêm cho Chu Hoành Viễn.
Trình Dục bất giác bật cười, "Cậu đi sang chỗ khác ngồi đi, tôi đọc xong cái này đã."
Chu Hoành Viễn không dám làm gì quá trớn, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, cứ thế nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Dục, khiến anh cảm thấy sau lưng như có hai ngọn đèn sưởi công suất lớn đang không ngừng bắn tia hồng ngoại về phía mình. Chẳng mấy chốc, Trình Dục không thể chịu nổi nữa, anh quay lại liếc mắt trừng Chu Hoành Viễn, còn chưa kịp nói gì thì Chu Hoành Viễn đã đàng hoàng cúi đầu xuống, không dám nhúc nhích một ly.
Trình Dục lúc này mới hài lòng đắm mình vào công việc, đến khi đọc xong hết tài liệu, làm rõ mọi khái niệm thì mới nhớ tới bên cạnh còn một Chu Hoành Viễn. Anh quay đầu lại, phát hiện Chu Hoành Viễn đã nhắm nghiền mắt, tựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Trình Dục xót hắn đường xa mệt nhọc, không nỡ đánh thức hắn, anh chỉ nhẹ nhàng dịch chuyển Chu Hoành Viễn để hắn nằm thẳng trên giường. Anh thở dài, tắt đèn rồi đi ra phòng khách ngủ.
Ngày hôm sau khi Chu Hoành Viễn tỉnh dậy, đầu óc hắn trống rỗng trong vài giây, đến khi mở to mắt quan sát bốn phía mới nhận ra mình đang nằm trong phòng Trình Dục. Hắn đưa tay lần mò sang bên cạnh nhưng không tìm thấy người mà mình ngày đêm thương nhớ, không chỉ không có người mà chăn đệm cũng lạnh ngắt. Lúc này hắn mới nhớ ra tối qua mình ngồi một bên nhìn Trình Dục làm việc, chẳng hiểu sao lại ngủ thiếp đi, có lẽ vì anh thương hắn nên mới không gọi hắn dậy.
Chu Hoành Viễn xuống giường, tìm thấy chú mình đang trùm kín chăn say giấc nồng trong phòng khách. Hắn quỳ một gối bên ghế sofa, trong ánh sáng mờ ảo, hắn tham lam và cẩn trọng dùng ánh mắt khắc hoạ từng đường nét trên gương mặt Trình Dục. Hắn không kìm được mà khẽ nhích lại gần thêm đôi chút, hơi thở đều đều và ấm áp của Trình Dục nhẹ nhàng phả lên mặt hắn, khiến hắn vừa thích thú vừa ngứa ngáy trong lòng. Hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi Trình Dục.
Ngay sau đó, Chu Hoành Viễn lập tức lùi lại, sợ rằng nhịp tim đập mạnh như trống dồn của mình sẽ quấy rầy giấc ngủ của người hắn yêu. Trong tĩnh lặng, hắn hét thầm trong lòng: Con yêu chú.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 76.
Tác giả muốn nói là: Hai người chưa có đến với nhau đâu nha, chỉ là chú không còn phản đối việc Chu Hoành Viễn về nhà nữa thôi~ Bọn họ vẫn còn một chặng đường dài cần phải đi đoáaa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro