Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Tiểu sư muội nh...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Vô Minh Thần Tông quả thật xứng danh là một trong những thế lực đứng đầu Huyền Mông giới, nội môn và ngoại môn cộng lại, quy mô chẳng khác nào vài tòa thành trì.

Nội môn trên danh nghĩa được chia thành "Cửu Vực", nhưng thực tế có những khu vực rất ít người, chỉ có Đệ Nhất Vực là đông đúc nhất, chiếm cứ cả một dãy núi rộng lớn, riêng số trưởng lão đã lên đến hàng ngàn, chưa kể đến đệ tử và tạp dịch.

Có lẽ Đệ Cửu Vực được coi là khu vực nhỏ nhất.

Nhưng nhờ có Lạc Thương Sơn tọa trấn, chẳng ai dám xem thường thực lực của Đệ Cửu Vực.

Trong nội môn, Lạc Thương Sơn đã nổi danh mấy trăm năm, là sư đệ đồng môn của vị tông chủ đương nhiệm, nhưng tu vi lại cao hơn một bậc. Hắn trời sinh tài năng xuất chúng, tính tình phóng khoáng, thậm chí ngông cuồng đến mức dám một mình xông vào Thánh Địa Hi Hòa bức bách thánh chủ bên đó thực hiện lời hứa.

Nghe đồn cấm địa nơi thái thượng trưởng lão và các vị lão tổ của tông môn tọa trấn, đã cho phép hắn tham dự từ lâu. Thế nhưng hắn vẫn làm theo ý mình, bế quan mấy trăm năm tại Đệ Cửu Vực vốn bị Hầu Vương chiếm giữ. Sau khi được phong làm vực chủ, mười mấy năm qua hắn chỉ thu nhận vài đệ tử, chứ không chiêu mộ thêm tu sĩ nào khác.

Không còn nghi ngờ gì nữa, khỉ trong Đệ Cửu Vực còn đông hơn người.

Diêm Nguy Nhiên tìm thấy một hồ nước nhỏ.

Hắn bắt đầu bắt cá.

"Cá trong hồ này cũng được xem là nguyên liệu nấu ăn khá ngon đấy. Trước kia ta từng bắt được vài con cá ngon tuyệt trong một bí cảnh, bèn mang về nuôi. Linh khí trong hồ này dồi dào, ngày nào ta cũng sai người đến cho cá ăn, chưa đến hai năm đã sinh sôi nảy nở nhiều thế này rồi."

Người thường vào bí cảnh chỉ lo tìm linh dược, nào có ai như hắn, chỉ nghĩ làm sao xây dựng kho nguyên liệu nấu ăn của mình.

Tô Chước gật đầu lia lịa: "Nhìn đã thấy rất ngon rồi!"

Phẩm chất linh dược gì đó chỉ là dệt hoa trên gấm, quan trọng là tươi sống thế này! Ai mà chẳng thích!

Diêm Nguy Nhiên bật cười. Con cá này có kích thước khổng lồ, vảy đen sì, răng nanh tua tủa, dù là tiểu nữ hài bình thường đến gần cũng bị dọa khóc thét. "Tiểu sư muội thật biết khen."

Tô Chước nhìn con cá, trong lòng tràn ngập mong đợi: "Muội nghiêm túc đấy."

Nàng thật sự không sợ. Ở mạt thế, đủ loại sinh vật dị biến, thứ gì quái dị mà nàng chưa thấy? Sư huynh nói cá này ngon thì chắc chắn không lừa nàng.

Bắt được một con cá lớn, Diêm Nguy Nhiên lại ném ra một tấm lưới linh lực, bắt thêm vài con nhỏ.

Đệ tử Đệ Cửu Vực quanh năm rèn luyện bên ngoài, hắn phất tay một cái, bày ra dụng cụ nấu nướng dã ngoại của mình.

"Sư huynh, để muội làm thịt nó."

Tô Chước quen tự mình làm mọi việc, được hắn chăm sóc chu đáo thế này, nàng hơi ngại ngùng, đưa tay về phía con cá đen vừa bị đánh ngất.

Tuy tính cách Diêm Nguy Nhiên có phần tùy tiện, nhưng thực ra rất dễ dàng nhận ra sự không thoải mái của nàng, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, cảm thấy tiểu sư muội này khác xa với những lời đồn đại.

Hắn ném một con cá nhỏ vào tay nàng, giọng điệu như dỗ trẻ con: "Tranh cái gì, muội đã từng làm cá bao giờ chưa mà giành? Cầm chơi đi, đừng làm phiền sư huynh."

Tô Chước buột miệng: "Sư huynh đừng coi thường muội, muội g.i.ế.c cá mười năm ở Carrefour, trái tim muội đã lạnh như thanh kiếm trong tay này rồi…" Đúng là Nhật Nguyệt kiếm lạnh thật.

Diêm Nguy Nhiên: “Đại Nhuận Phát?”*

*Carrefour (大润发) phiên âm tiếng trung đọc giống Đại Nhuận Phát. 

Thánh Địa Hi Hòa có chỗ này sao?

Tạp Vụ Phong của tông môn nào lại có cái tên kỳ quái như vậy chứ…

Chẳng lẽ lúc hai tuổi tiểu sư muội đã bắt đầu làm việc vặt ở Tạp Vụ Phong rồi?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diêm Nguy Nhiên, Tô Chước nắm chặt con cá nhỏ, có chút hận cái miệng hay buột mồm của mình.

Tô Chước, ngươi bây giờ không còn một mình nữa, người quen biết ngươi nhiều lắm, nói lung tung thì dễ, nhưng lỡ mà lỡ miệng nói cái gì đó mất mặt muốn c.h.ế.t thì ngươi cũng không thể rời khỏi tông môn được!

Chỉ có thể mất mặt mấy trăm năm, thi thoảng bị lôi ra làm trò cười thôi.

Nàng sống là người của Vô Minh Thần Tông, c.h.ế.t là ma của Vô Minh Thần Tông!

May mà Diêm Nguy Nhiên chỉ nghĩ là lời trẻ con nói bừa, không để tâm.

Một khi bắt tay vào xử lý nguyên liệu, hắn vô cùng nghiêm túc, bên cạnh bày la liệt đủ loại hương liệu, Tô Chước thậm chí còn thấy vài cây linh thảo trăm năm.

Nhận thấy ánh mắt của nàng, Diêm Nguy Nhiên giải thích: “Sau núi mọc đầy Thư Linh Thảo, nhưng người không được hái, đây là do khỉ tặng ta, nấu canh rất hợp.”

Tô Chước tò mò: “Không giữ lại luyện đan sao…”

“Tìm người luyện đan cũng đâu thiếu mấy cây cỏ này, tiểu sư muội. Mấy hôm nay ngũ sư huynh về nhà rồi, nếu không muội tìm huynh ấy hỏi về đan dược là vừa, huynh ấy giúp chúng ta luyện đan chưa bao giờ bị hao tổn, cũng không giống người bên Dược Phong, sau khi luyện xong sẽ lấy bảy phần thành phẩm, ở tông môn khác làm gì có chuyện tốt như vậy.”

Vừa nói chuyện vừa thi triển pháp quyết, Diêm Nguy Nhiên nhanh chóng xử lý xong nguyên liệu, ngoài món cá nướng mà Tô Chước mong đợi còn có canh cá, trong canh có thêm cốt nhục linh thú bảo quản từ trước cùng rất nhiều gia vị mà Tô Chước không nhận ra.

Cẩn thận húp một ngụm canh, mắt Tô Chước rưng rưng: “Đa tạ sư huynh.”

Uống gấp quá…

Phỏng c.h.ế.t mất, phỏng c.h.ế.t ta mất!

Nhưng mà cũng ngon quá đi! Không hề có mùi tanh của cá, vị thanh đạm mà vẫn ngọt ngào thơm đến mức nàng suýt cắn phải lưỡi.

“Không cần khách sáo.” Diêm Nguy Nhiên ngạc nhiên nhìn nàng.

Chẳng lẽ Thánh Địa Hi Hòa không có cơm ăn sao?

Sao tiểu sư muội lại giống như chưa từng được ăn gì thế này?

Đáng yêu mà lại có chút đáng thương.

Diêm Nguy Nhiên không khỏi động lòng trắc ẩn.

Uống canh cá mà rưng rưng nước mắt chắc chắn không phải người xấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiểu sư muội thật đáng thương.

Tô Chước bắt đầu ăn cá nướng, vừa ăn vừa lẩm nhẩm danh ngôn của sư phụ. 

Thơm c.h.ế.t đi mất!

Quả không hổ là tay nghề khiến cả Lâm Hư Cảnh cũng phải thèm thuồng.

Thơm thật đấy...

Cá đen à cá đen, ngươi c.h.ế.t trong tay sư huynh, c.h.ế.t cũng đáng!

Làm phản diện đúng là sướng thật!

Nướng cá xong, Diêm Nguy Nhiên lại nướng thịt. Hắn chỉ hơi thèm, nếm thử một chút rồi thôi, nói với Tô Chước: "Tiểu sư muội cứ ăn thoải mái, đủ cả."

Nguyên liệu hắn tích trữ rất nhiều, thi thoảng ra ngoài rèn luyện, cung cấp cho mấy vị sư huynh ăn nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước ngẩn người: "Thật sao?"

Còn có chuyện tốt thế này nữa ư?

Diêm Nguy Nhiên với vẻ mặt quang minh lẫm liệt, non nớt ánh lên vẻ hiền từ: "Ăn đi."

Năm xiên... Sáu xiên...

Diêm Nguy Nhiên tỏ vẻ hài lòng.

Ăn nhiều một chút mới cao lớn được, tiểu sư muội này trông dễ nuôi thật.

Mười xiên... Mười một xiên...

Diêm Nguy Nhiên khen ngợi: "Tiểu sư muội, sức ăn của muội thật tốt, gần bằng ta rồi."

Tô Chước đắc ý gật đầu.

Tiếp tục ăn.

Mười lăm... Mười sáu...

Diêm Nguy Nhiên hơi ngây người.

Hai mươi... Hai mươi mốt...

"Sư muội, muội chưa từng ăn cơm sao..."

Diêm Nguy Nhiên kinh ngạc lẩm bẩm.

Tô Chước một tay bưng bát, một tay cầm xiên, nuốt nước canh xuống, không hiểu sao uống gần hết nồi rồi mà vẫn không thấy ngán: "Từ nhỏ ta toàn ăn Ích Cốc đan." 

Người bình thường trước khi tu luyện đều là phàm nhân, nhưng tiên môn thế gia nuôi dạy hậu bối không giống người thường, từ nhỏ đã uống linh dịch, ăn linh đan, chứ không hấp thụ dinh dưỡng bằng cách ăn uống thông thường.

Tô Chước ở mạt thế còn thảm hơn cả ăn Ích Cốc đan, chỉ có thể ăn gói dinh dưỡng nhạt nhẽo, gói dinh dưỡng cao cấp thì vị lại càng kinh khủng.

Diêm Nguy Nhiên nhiên gật đầu, hóa ra Thánh Địa Hi Hòa thật sự nuôi không nổi.

Tiểu sư muội này ăn thật nhiều.

Chỉ thấy người ta vì tu luyện mà ăn Ích Cốc đan, chưa thấy ai vì ăn nhiều mà dùng đan dược thay thế, dù sao Ích Cốc đan chắc chắn quý hơn đồ ăn thường.

Nhưng cách ăn của Tô Chước còn tốn kém hơn cả Ích Cốc đan nhiều.

“Ăn đi, Hóa Thực đan.” 

Trên tay Diêm Nguy Nhiên bỗng xuất hiện một bình ngọc, đưa cho Tô Chước, “Tiêu hóa rồi còn muốn ăn gì nữa thì sư huynh lại lo liệu cho.”

Tô Chước điên cuồng lắc đầu: “Không không không, cảm ơn sư huynh.”

Vừa ăn xong đã để đồ ăn biến mất như vậy, quá lãng phí!

Cảm giác no bụng thật tuyệt, nàng muốn tận hưởng một chút.

Diêm Nguy Nhiên ngẩn người: “Muội không thấy khó chịu sao?”

“Không.”

Nàng vẫn còn ăn được.

Diêm Nguy Nhiên vừa nướng đồ ăn vừa cảm thán, cuối cùng cũng có chút tê liệt.

Tiểu sư muội này ăn khỏe thật.

Nhìn nhỏ nhắn vậy mà sao chứa được nhiều thức ăn thế.

Nếu xét về lượng thức ăn, tiểu sư muội này nhất định là thiên tài tuyệt thế.

Mà dù xét về linh căn…

Thiên linh căn của tiểu sư muội cũng thuộc hàng đỉnh cao.

Có lẽ đây chính là tư chất của thiên linh căn.

Diêm Nguy Nhiên bỗng nhiên kính nể.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0