Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Con khỉ này ở T...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Tô Chước thật thà nói: “Mùi đồ nướng vừa rồi là mùi thơm nhất mà ta từng được ngửi trong đời.”
Nói chính xác là hai đời, Tô Chước nghĩ đến những món ngon mình đã bỏ lỡ, nước mắt lại chực trào ra.
Đôi mắt trong veo, linh động của nữ hài tràn đầy chân thành và tiếc nuối, khiến Diêm Nguy Nhiên nhớ đến những linh thú non mới khai mở linh trí trong dãy núi, ngây thơ trong sáng, rất thẳng thắn.
Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một thiếu niên, không nhịn được khoe khoang: “Đấy nhé, trong sư môn, nếu ta nhận mình đứng thứ hai về khoản nấu nướng thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất đâu đấy.”
“Sau này ta sẽ mở một Linh Thú Viên, nếu thành công, hoan nghênh sư huynh đến ăn.”
Tô Chước rất muốn mở một trang trại, muốn ăn gì thì ăn, nhưng nàng không tinh thông kỹ năng nấu nướng, vẫn còn thiếu một đầu bếp.
Giờ thì có rồi!
“Vậy thì tốt quá...”
Diêm Nguy Nhiên không khỏi mơ mộng, bỗng nhớ đến tên nàng.
Tô Chước?
Chẳng phải đó là thiên tài nổi tiếng nhất trong thế hệ này của Thánh Địa Hi Hòa sao?
Vì nàng chắc chắn sẽ gia nhập Thánh Địa Hi Hòa, cho nên rất nhiều trưởng lão đã lấy tên nàng ra để thúc giục các đệ tử nhỏ tuổi cố gắng rèn luyện.
Sao lại thành tiểu sư muội của hắn rồi...
Không đúng, vị đại tiểu thư không màng thế sự trong truyền thuyết, chính là tiểu sư muội đang buồn bã đến nói năng lộn xộn vì không được ăn chim nướng trước mặt này sao?
Cửu sư muội này rất hợp gu hắn nha!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào đống lửa đầy vẻ thèm thuồng, Diêm Nguy Nhiên vỗ trán, bừng tỉnh ngộ: “Ra là muội đói rồi? Chim trời khó bắt lắm, sư huynh dẫn muội đi ăn thứ khác trước đã.”
…
Lúc được sư phụ xách đi, Tô Chước không hề ý thức được địa bàn của Cửu Vực rộng lớn đến nhường nào.
Giờ đây, Diêm Nguy Nhiên dẫn nàng đi theo đường tắt trên núi một lúc lâu, Tô Chước vẫn chưa thấy khu vực đã đi qua trước đó.
Phong cảnh ven đường tú lệ, thi thoảng lại văng vẳng tiếng vượn hú chim kêu.
Tận hưởng làn gió núi mát rượi, Tô Chước gần như say mê, đúng là cuộc sống thần tiên!
Đến một thung lũng, Diêm Nguy Nhiên giơ tay phải chỉ lên cao.
Tô Chước ngước mắt nhìn, chẳng thấy gì cả.
“Động phủ của chúng ta ở trên mấy ngọn núi kia kìa, của tiểu sư muội là ngọn đó, tuy không cao nhưng phong cảnh rất đẹp. Tam sư huynh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, mấy năm nay lại tu sửa thêm vài lần. Mỗi khi sư phụ nói muốn thu nhận đồ đệ, huynh ấy cứ nghĩ sẽ có một tiểu sư muội, nhưng từ tứ sư huynh đến ta thì toàn…”
Nàng lại có cả một ngọn núi!
Tô Chước lắp bắp: “Thật sao? Núi của ta?”
Vậy chẳng phải có thể nuôi bao nhiêu là thú nhỏ, mở cả nông trại được sao!
Diêm Nguy Nhiên cười ha hả, vẻ mặt rạng rỡ nhưng có phần ngốc nghếch: “Là của muội đó, đệ tử Cửu Vực chỉ mình muội được độc chiếm một ngọn núi thôi. Đến lúc đó ta dẫn muội đi xem, trận pháp trên đó lợi hại lắm, ngay cả khỉ cũng không vào được.”
Thu Vũ Miên Miên
“Khỉ?”
Ký ức của Tô Chước về động vật vẫn dừng lại ở lũ dị thú dữ tợn sau biến cố tận thế, nhưng nàng lại rất có hảo cảm với linh thú của thế giới này. Chẳng vì gì khác, ngoại hình của rất nhiều linh thú đúng chuẩn gu thẩm mỹ của nàng, có con thì uy phong lẫm liệt lại có con trông đáng yêu vô hại.
Linh thú được nuôi thả tự do trong tông môn thường rất hiểu nhân tính, cả tộc quần sinh sống tập trung ở một nơi hàng trăm hàng nghìn năm, có thể coi như những vị sư huynh vô danh của đám đệ tử nhỏ.
Diêm Nguy Nhiên thấy nàng đầy vẻ tò mò, bèn cảnh cáo: “Nàng đừng chọc vào chúng, lão tổ tông của chúng là Hầu Vương đã sớm đột phá cảnh giới bát phẩm rồi, lũ tiểu khỉ mà ném đồ vào người cũng đủ đau đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn sẽ không thừa nhận hồi bé mình từng bị một con khỉ nhỏ hơn bắt nạt đến khóc nhè, mà còn được Hầu Vương ra mặt bênh vực nữa chứ.
Tô Chước há hốc mồm.
Bát phẩm?
Quy ra tu vi của tu tiên giả, con khỉ này đến Thánh Địa Hi Hòa cũng đủ tư cách làm trưởng lão nội môn rồi!
Vô Minh Thần Tông lại yên tâm với linh thú đến vậy sao?
Một sát thần lại được thả rông ngay cạnh chỗ ở của đệ tử.
Nàng sẽ không bị khỉ bắt nạt chứ!
“Đừng lo, chỗ ở của muội đã được tam sư huynh thiết lập trận pháp, lũ khỉ con đó tuyệt đối không vào được, không thể làm loạn phá đồ hay ăn vụng lương thực của muội đâu.”
Diêm Nguy Nhiên nói nhanh như gió, giọng điệu mang theo nỗi sợ hãi của người từng là nạn nhân. “Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi các sư huynh trong tông môn giúp… Sư phụ đã đưa ngọc phù cho muội chưa?”
Tô Chước lúc này mới nhớ đến ngọc phù của mình, nàng giơ tay lên, ngọc phù trong nhẫn trữ vật lập tức hiện ra trên lòng bàn tay. “Sư phụ không nhớ cách dùng, bảo muội sau này hỏi sư huynh.”
“Lão già đó chắc chắn nhớ, chỉ là lười nói thôi.” Diêm Nguy Nhiên thở dài.
Tô Chước nhớ đến gương mặt tuấn tú như ngọc của sư phụ, thầm nghĩ cách gọi này tuy có chút oán trách nhưng lại rất thân thiết.
Gọi là lão già cũng không sai, tu vi như Lạc Thương Sơn ít nhất cũng phải tích lũy hàng trăm năm.
Diêm Nguy Nhiên nói tiếp: “Ngọc phù này có thể liên lạc với bọn ta, ngoài ra, tam sư huynh còn khắc trong đó một trận pháp dịch chuyển tức thời cự ly ngắn có thể sử dụng nhiều lần, phạm vi mười dặm, nhưng lại tiêu hao rất nhiều linh khí, với muội thì chỉ có thể dùng linh thạch cao cấp để kích hoạt, mỗi tuần dùng tối đa một lần.”
“Người bình thường đeo ngọc phù này, khi bị công kích mạnh sẽ kích hoạt một lớp lá chắn phòng hộ dùng một lần, có thể đỡ được một kích toàn lực của cường giả Khuynh Hải cảnh. Đó là do tứ sư huynh dung hợp một pháp khí vào đấy.”
“Còn có cả ân tình của Hầu Vương ta xin được, muội có thể dùng ngọc phù này để nhờ nó giúp đỡ.”
Tô Chước ngây người, đây là ngọc phù sao? Đặt trong một tông môn bình thường, chỉ riêng trận pháp dịch chuyển tức thời thôi đã là thần khí bảo mệnh hiếm có rồi.
Nói gì đến việc dùng linh thạch cao cấp, đứng trước sinh tử, linh thạch cao cấp thì đáng là bao? Trận pháp thông thường chỉ có thể vận hành bằng linh lực tương ứng với đẳng cấp của nó, lại càng không thể sử dụng nhiều lần, rốt cuộc tam sư huynh là thiên tài trận pháp sư gì vậy!
Ngọc phù đã khắc trận pháp rồi mà tứ sư huynh vẫn có thể cải tạo thêm, lại còn tinh diệu đến vậy…
Ân tình của linh thú bát phẩm cũng vô cùng thần kỳ, cho dù là độ trân quý, ít nhất người thường không thể nào có được.
Chẳng lẽ cuộc sống của phản diện lại dễ dàng thế sao?
Mọi người đều tài giỏi như vậy.
Vì thân quyến của “Tô Chước” đã sớm qua đời, nàng sống trong thánh địa như tòa tháp ngà voi, ngay cả Tô gia nâng niu vị đại tiểu thư này lên tận mây xanh cũng chưa từng chu đáo đến thế.
Tô Chước bỗng thấy ngọc phù trong tay nóng lên, cảm động dồn nén trong lòng phút chốc dâng trào, nghẹn ngào nói: “Sư huynh, các huynh tốt với ta quá!”
Tốt đến mức nàng không quen.
Kiếp trước, nàng sinh ra trong thời mạt thế, nơi mà người người lo thân mình còn chưa xong, sống sót được là nhờ khi nhỏ bị đưa vào phòng thí nghiệm làm vật thí nghiệm, sau khi thức tỉnh dị năng thì bị đưa đi huấn luyện, có lúc nàng đã nghĩ mình không sống nổi nữa.
Sau này, nhờ tích lũy chiến công mà có được chút ít tự do, sở thích của nàng cũng chỉ là đọc tiểu thuyết, có lẽ bởi vì chỉ như vậy, nàng mới có thể nhìn thấy trong con chữ những điều khác với cảnh hoang tàn đổ nát trước mắt này.
Chết giữa bầy zombie, nàng thấy được giải thoát cũng tốt, nào ngờ còn có niềm vui bất ngờ khác.
“Đây chỉ là món quà đầu tiên thôi, đợi các sư huynh quay về còn có nữa.”
Diêm Nguy Nhiên nhìn dáng vẻ hơi lúng túng của nàng, thầm nghĩ sư muội quả nhiên khác với sư đệ, chẳng hiểu sao lại khiến người ta muốn cưng chiều. Giọng hắn hiếm khi nghiêm túc: “Đệ tử Cửu Vực chúng ta không nhiều, ai nấy đều do sư phụ mang về. Người chỉ có một yêu cầu với chúng ta là ‘phải sống như người một nhà’. Muội cũng là do sư phụ mang về, dĩ nhiên chúng ta sẽ đối xử tốt với muội.”
Bởi vì họ tin tưởng vào mắt nhìn của sư phụ.
Nói chính xác là hai đời, Tô Chước nghĩ đến những món ngon mình đã bỏ lỡ, nước mắt lại chực trào ra.
Đôi mắt trong veo, linh động của nữ hài tràn đầy chân thành và tiếc nuối, khiến Diêm Nguy Nhiên nhớ đến những linh thú non mới khai mở linh trí trong dãy núi, ngây thơ trong sáng, rất thẳng thắn.
Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một thiếu niên, không nhịn được khoe khoang: “Đấy nhé, trong sư môn, nếu ta nhận mình đứng thứ hai về khoản nấu nướng thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất đâu đấy.”
“Sau này ta sẽ mở một Linh Thú Viên, nếu thành công, hoan nghênh sư huynh đến ăn.”
Tô Chước rất muốn mở một trang trại, muốn ăn gì thì ăn, nhưng nàng không tinh thông kỹ năng nấu nướng, vẫn còn thiếu một đầu bếp.
Giờ thì có rồi!
“Vậy thì tốt quá...”
Diêm Nguy Nhiên không khỏi mơ mộng, bỗng nhớ đến tên nàng.
Tô Chước?
Chẳng phải đó là thiên tài nổi tiếng nhất trong thế hệ này của Thánh Địa Hi Hòa sao?
Vì nàng chắc chắn sẽ gia nhập Thánh Địa Hi Hòa, cho nên rất nhiều trưởng lão đã lấy tên nàng ra để thúc giục các đệ tử nhỏ tuổi cố gắng rèn luyện.
Sao lại thành tiểu sư muội của hắn rồi...
Không đúng, vị đại tiểu thư không màng thế sự trong truyền thuyết, chính là tiểu sư muội đang buồn bã đến nói năng lộn xộn vì không được ăn chim nướng trước mặt này sao?
Cửu sư muội này rất hợp gu hắn nha!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào đống lửa đầy vẻ thèm thuồng, Diêm Nguy Nhiên vỗ trán, bừng tỉnh ngộ: “Ra là muội đói rồi? Chim trời khó bắt lắm, sư huynh dẫn muội đi ăn thứ khác trước đã.”
…
Lúc được sư phụ xách đi, Tô Chước không hề ý thức được địa bàn của Cửu Vực rộng lớn đến nhường nào.
Giờ đây, Diêm Nguy Nhiên dẫn nàng đi theo đường tắt trên núi một lúc lâu, Tô Chước vẫn chưa thấy khu vực đã đi qua trước đó.
Phong cảnh ven đường tú lệ, thi thoảng lại văng vẳng tiếng vượn hú chim kêu.
Tận hưởng làn gió núi mát rượi, Tô Chước gần như say mê, đúng là cuộc sống thần tiên!
Đến một thung lũng, Diêm Nguy Nhiên giơ tay phải chỉ lên cao.
Tô Chước ngước mắt nhìn, chẳng thấy gì cả.
“Động phủ của chúng ta ở trên mấy ngọn núi kia kìa, của tiểu sư muội là ngọn đó, tuy không cao nhưng phong cảnh rất đẹp. Tam sư huynh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, mấy năm nay lại tu sửa thêm vài lần. Mỗi khi sư phụ nói muốn thu nhận đồ đệ, huynh ấy cứ nghĩ sẽ có một tiểu sư muội, nhưng từ tứ sư huynh đến ta thì toàn…”
Nàng lại có cả một ngọn núi!
Tô Chước lắp bắp: “Thật sao? Núi của ta?”
Vậy chẳng phải có thể nuôi bao nhiêu là thú nhỏ, mở cả nông trại được sao!
Diêm Nguy Nhiên cười ha hả, vẻ mặt rạng rỡ nhưng có phần ngốc nghếch: “Là của muội đó, đệ tử Cửu Vực chỉ mình muội được độc chiếm một ngọn núi thôi. Đến lúc đó ta dẫn muội đi xem, trận pháp trên đó lợi hại lắm, ngay cả khỉ cũng không vào được.”
Thu Vũ Miên Miên
“Khỉ?”
Ký ức của Tô Chước về động vật vẫn dừng lại ở lũ dị thú dữ tợn sau biến cố tận thế, nhưng nàng lại rất có hảo cảm với linh thú của thế giới này. Chẳng vì gì khác, ngoại hình của rất nhiều linh thú đúng chuẩn gu thẩm mỹ của nàng, có con thì uy phong lẫm liệt lại có con trông đáng yêu vô hại.
Linh thú được nuôi thả tự do trong tông môn thường rất hiểu nhân tính, cả tộc quần sinh sống tập trung ở một nơi hàng trăm hàng nghìn năm, có thể coi như những vị sư huynh vô danh của đám đệ tử nhỏ.
Diêm Nguy Nhiên thấy nàng đầy vẻ tò mò, bèn cảnh cáo: “Nàng đừng chọc vào chúng, lão tổ tông của chúng là Hầu Vương đã sớm đột phá cảnh giới bát phẩm rồi, lũ tiểu khỉ mà ném đồ vào người cũng đủ đau đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn sẽ không thừa nhận hồi bé mình từng bị một con khỉ nhỏ hơn bắt nạt đến khóc nhè, mà còn được Hầu Vương ra mặt bênh vực nữa chứ.
Tô Chước há hốc mồm.
Bát phẩm?
Quy ra tu vi của tu tiên giả, con khỉ này đến Thánh Địa Hi Hòa cũng đủ tư cách làm trưởng lão nội môn rồi!
Vô Minh Thần Tông lại yên tâm với linh thú đến vậy sao?
Một sát thần lại được thả rông ngay cạnh chỗ ở của đệ tử.
Nàng sẽ không bị khỉ bắt nạt chứ!
“Đừng lo, chỗ ở của muội đã được tam sư huynh thiết lập trận pháp, lũ khỉ con đó tuyệt đối không vào được, không thể làm loạn phá đồ hay ăn vụng lương thực của muội đâu.”
Diêm Nguy Nhiên nói nhanh như gió, giọng điệu mang theo nỗi sợ hãi của người từng là nạn nhân. “Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi các sư huynh trong tông môn giúp… Sư phụ đã đưa ngọc phù cho muội chưa?”
Tô Chước lúc này mới nhớ đến ngọc phù của mình, nàng giơ tay lên, ngọc phù trong nhẫn trữ vật lập tức hiện ra trên lòng bàn tay. “Sư phụ không nhớ cách dùng, bảo muội sau này hỏi sư huynh.”
“Lão già đó chắc chắn nhớ, chỉ là lười nói thôi.” Diêm Nguy Nhiên thở dài.
Tô Chước nhớ đến gương mặt tuấn tú như ngọc của sư phụ, thầm nghĩ cách gọi này tuy có chút oán trách nhưng lại rất thân thiết.
Gọi là lão già cũng không sai, tu vi như Lạc Thương Sơn ít nhất cũng phải tích lũy hàng trăm năm.
Diêm Nguy Nhiên nói tiếp: “Ngọc phù này có thể liên lạc với bọn ta, ngoài ra, tam sư huynh còn khắc trong đó một trận pháp dịch chuyển tức thời cự ly ngắn có thể sử dụng nhiều lần, phạm vi mười dặm, nhưng lại tiêu hao rất nhiều linh khí, với muội thì chỉ có thể dùng linh thạch cao cấp để kích hoạt, mỗi tuần dùng tối đa một lần.”
“Người bình thường đeo ngọc phù này, khi bị công kích mạnh sẽ kích hoạt một lớp lá chắn phòng hộ dùng một lần, có thể đỡ được một kích toàn lực của cường giả Khuynh Hải cảnh. Đó là do tứ sư huynh dung hợp một pháp khí vào đấy.”
“Còn có cả ân tình của Hầu Vương ta xin được, muội có thể dùng ngọc phù này để nhờ nó giúp đỡ.”
Tô Chước ngây người, đây là ngọc phù sao? Đặt trong một tông môn bình thường, chỉ riêng trận pháp dịch chuyển tức thời thôi đã là thần khí bảo mệnh hiếm có rồi.
Nói gì đến việc dùng linh thạch cao cấp, đứng trước sinh tử, linh thạch cao cấp thì đáng là bao? Trận pháp thông thường chỉ có thể vận hành bằng linh lực tương ứng với đẳng cấp của nó, lại càng không thể sử dụng nhiều lần, rốt cuộc tam sư huynh là thiên tài trận pháp sư gì vậy!
Ngọc phù đã khắc trận pháp rồi mà tứ sư huynh vẫn có thể cải tạo thêm, lại còn tinh diệu đến vậy…
Ân tình của linh thú bát phẩm cũng vô cùng thần kỳ, cho dù là độ trân quý, ít nhất người thường không thể nào có được.
Chẳng lẽ cuộc sống của phản diện lại dễ dàng thế sao?
Mọi người đều tài giỏi như vậy.
Vì thân quyến của “Tô Chước” đã sớm qua đời, nàng sống trong thánh địa như tòa tháp ngà voi, ngay cả Tô gia nâng niu vị đại tiểu thư này lên tận mây xanh cũng chưa từng chu đáo đến thế.
Tô Chước bỗng thấy ngọc phù trong tay nóng lên, cảm động dồn nén trong lòng phút chốc dâng trào, nghẹn ngào nói: “Sư huynh, các huynh tốt với ta quá!”
Tốt đến mức nàng không quen.
Kiếp trước, nàng sinh ra trong thời mạt thế, nơi mà người người lo thân mình còn chưa xong, sống sót được là nhờ khi nhỏ bị đưa vào phòng thí nghiệm làm vật thí nghiệm, sau khi thức tỉnh dị năng thì bị đưa đi huấn luyện, có lúc nàng đã nghĩ mình không sống nổi nữa.
Sau này, nhờ tích lũy chiến công mà có được chút ít tự do, sở thích của nàng cũng chỉ là đọc tiểu thuyết, có lẽ bởi vì chỉ như vậy, nàng mới có thể nhìn thấy trong con chữ những điều khác với cảnh hoang tàn đổ nát trước mắt này.
Chết giữa bầy zombie, nàng thấy được giải thoát cũng tốt, nào ngờ còn có niềm vui bất ngờ khác.
“Đây chỉ là món quà đầu tiên thôi, đợi các sư huynh quay về còn có nữa.”
Diêm Nguy Nhiên nhìn dáng vẻ hơi lúng túng của nàng, thầm nghĩ sư muội quả nhiên khác với sư đệ, chẳng hiểu sao lại khiến người ta muốn cưng chiều. Giọng hắn hiếm khi nghiêm túc: “Đệ tử Cửu Vực chúng ta không nhiều, ai nấy đều do sư phụ mang về. Người chỉ có một yêu cầu với chúng ta là ‘phải sống như người một nhà’. Muội cũng là do sư phụ mang về, dĩ nhiên chúng ta sẽ đối xử tốt với muội.”
Bởi vì họ tin tưởng vào mắt nhìn của sư phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro