Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

"Đừng nói với n...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Diêm Nguy Nhiên hùng hổ giơ tay gọi kiếm, một bước đạp lên: "Sư muội, chúng ta đi thôi."

"Vâng." Tô Chước đáp.

Giây tiếp theo, nàng còn chưa kịp thuyết phục Nhật Nguyệt kiếm nghe lời mình thì đã bị xách lên.

Bị xách lên…

Tô Chước ngơ ngác.

Sao ai cũng thích xách nàng đi thế?

Là cả sư môn đều thế này, hay chỉ mình nàng bị như vậy?

Bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, chưa cao đến vai Diêm Nguy Nhiên, trong sư môn hầu như ai cũng có thể xách nàng lên được.

Tốc độ ngự kiếm của Diêm Nguy Nhiên, tạm thời nàng vẫn chưa thể sánh bằng.

Linh lực chưa đủ là một chuyện, Nhật Nguyệt kiếm không nghe lời nàng lại là một chuyện khác.

Nhưng Tô Chước không vội.

Dù nàng chưa hiểu biết sâu sắc về nó, nhưng cũng nhìn ra được Nhật Nguyệt kiếm không hề tầm thường, chỉ là vì hiện tại nàng còn quá yếu nên không thể dễ dàng sử dụng nó được.

 

Thông thường, người ở Tiên Thiên cảnh muốn điều khiển một Kiếm Linh, quả thật là chuyện viển vông.

Lạc Thương Sơn dùng cách đó ép Nhật Nguyệt kiếm chọn nàng, chỉ có thể nói là cách làm quá táo bạo.

Trong trường hợp bình thường, bên trong Kiếm Linh sẽ cẩn trọng hơn nhiều.

Cần nàng mang kiếm bên mình ôn dưỡng lâu dài, thể hiện đủ tiềm lực và quyết tâm, nó mới đưa ra quyết định.

Còn hành động của sư phụ chính là nói cho nó biết, nếu lúc này không chọn thì coi như nó không có duyên với Tô Chước.

Lạc Thương Sơn sẽ chọn cho Tô Chước một thanh kiếm khác.

Người khác không vào được Vô Minh Kiếm Phong, nhưng đệ tử dòng chính của nội môn Đệ Cửu Vực, từ trước đến nay muốn vào thế nào thì vào.

Nhật Nguyệt kiếm không muốn bị ném về Kiếm Phong tiếp tục bám bụi, đành phải hạ mình.

Nếu nó thật sự là thần kiếm hiếm có khó được, có lẽ đã uất ức c.h.ế.t rồi, người thường lấy lòng nó còn không kịp, nào có ai như Lạc Thương Sơn ỷ thế h.i.ế.p kiếm như vậy.

“Sư huynh, bây giờ huynh là cảnh giới gì rồi?”

Tô Chước nhìn bộ dáng Diêm Nguy Nhiên thanh cao ngự kiếm phi hành thì vô cùng hâm mộ.

Kiếm của người ta nghe lời ghê.

Diêm Nguy Nhiên thở dài: “Di Sơn cảnh bình thường thôi, mấy tầng thì đừng nói nữa, hơi ngại.”

 

Trừ tiểu sư muội ra, cả sư môn chỉ có tu vi của hắn là thấp nhất, ngay cả bát sư đệ cũng cao hơn hắn.

Tô Chước càng thêm hâm mộ: “Mười bốn tuổi đã Di Sơn cảnh, mạnh thật đấy.”

Chẳng khác gì thành tựu tương lai của nữ chính.

Diêm Nguy Nhiên chỉ nghĩ nàng đang nói đùa: “Sư muội còn mạnh hơn, sang năm là đuổi kịp ta rồi.”

Tô Chước thở dài: “Thiên tài như sư huynh không hiểu đâu.”

Diêm Nguy Nhiên: “…”

Tiểu sư muội, muội nói thật sao?

Tô Chước cực kỳ chân thành.

Nàng biết, từ Tiên Thiên cảnh đến Di Sơn cảnh là một rào cản lớn.

Không chỉ phải chịu thiên kiếp.

Mà việc dẫn động thiên kiếp, rất nhiều người cả đời cũng không làm được.

Còn nàng sẽ là người bị kẹt lại ở cửa ải này.

Chung quy lại là tại linh căn.

Sinh ra làm đại tiểu thư nhà họ Tô (giả mạo), nàng rất xin lỗi.

Thảm hại hơn là, kết quả của việc chịu đựng chính là bị sét đánh nhiều hơn.

Ngay cả trong phòng thí nghiệm tận thế, điện giật cũng là hình phạt khắc nghiệt nhất, Tô Chước nghĩ đến việc rèn luyện thân thể bằng lôi điện, một phương pháp tiến cấp hoang đường như vậy thì suýt nữa run lên.

Đây là nỗi khổ trần gian nào thế này!

Bị sét đánh cũng đã đành, còn phải cầu xin thiên đạo giáng xuống thêm vài tia nữa.

Trong nguyên tác, "Tô Chước" là người rất siêng năng, nhưng tu vi chẳng ra sao nên không bao lâu đã thụt lùi, hai năm chỉ miễn cưỡng lên được đến Di Sơn cảnh, hoàn toàn trái ngược với Tô Ly Ly người từ Trúc Cơ lên đến Di Sơn cảnh cũng trong hai năm.

Khổ quá.

Tô Chước thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thôi vậy, nàng không cưỡng cầu nữa.

Tiên Thiên cảnh thất trọng cũng rất lợi hại mà.

Nàng quyết định tha cho mình một lần.

Nhìn từ xa thấy linh khí cuồn cuộn dâng lên trên ngọn núi, Diêm Nguy Nhiên thuận miệng giới thiệu: "Linh khí của Tụ Linh Phong tinh khiết nhất, là nơi huyệt nhãn của mạch linh khí nhỏ này."

"Mấy ngàn năm trước, Hầu Vương được Vô Minh lão tổ ưu ái, chiếm cứ ngọn núi này tu luyện mới có tu vi bát phẩm." 

"Nếu là tám vực còn lại của nội môn, muốn tu luyện ở nơi linh khí hội tụ thế này phải tốn linh thạch, cũng giống như mượn điển tịch ở Tàng Kinh Các vậy, bởi vì phải tiêu hao tài nguyên của tông môn."

"Những bảo vật hữu danh vô thực khác, tông môn cũng có thể cung cấp, nhưng chỉ có thể dùng cống hiến để đổi, hoặc là trao đổi."

Tô Chước hiểu rõ, bởi vì Thánh Địa Hi Hòa cũng như vậy: "Muốn tu luyện ở vị trí tốt, hoặc muốn mượn một số điển tịch cao thâm, phải dùng rất nhiều điểm tích lũy."

"Chuyện điển tịch thì khó nói, nhưng Tụ Linh Phong của sư môn chúng ta có rất nhiều chỗ, không cần tốn linh thạch, chỉ cần chú ý đừng để lũ khỉ con nghịch ngợm quấy rầy là được."

Diêm Nguy Nhiên nghiêm túc nói: "Đừng nói với người khác, cứ cảm ơn Hầu Vương trong lòng là được."

"Ngọn núi này là của Hầu Vương, không thuộc quyền quản lý của tông môn."

Nghe vậy, Tô Chước chắp tay, thành kính lẩm bẩm: "Cảm ơn Hầu Vương."

Tô Chước thật sự cảm động, khỉ con tặng linh thảo cho thất sư huynh, Hầu Vương lại chia chỗ cho họ tu luyện, lũ khỉ con nghịch ngợm một chút thì có sao!

Mũi kiếm hướng về Tụ Linh Phong, ngự kiếm bay vút lên cao, Tô Chước bị xách lơ lửng giữa không trung, chỉ nửa ngày đã quen với việc chân không chạm đất, tìm được thăng bằng.

Thậm chí còn thấy có chút khoái cảm kỳ lạ.

Tô Chước giơ kiếm của mình lên, không né được thì thôi, cứ thế nhập cuộc, tiếng reo hò ngây ngô hòa vào trong gió: "Wuhu!"

Bay rồi!

Thu Vũ Miên Miên

Được thất sư huynh xách còn vui hơn được sư phụ xách, tuy sư phụ di chuyển nhanh hơn, nhưng nàng chỉ có cảm giác bị xách đi bộ, còn bị xách theo ngự kiếm thì đúng là bay thật!

Nhẹ nhàng hơn tự mình ngự kiếm nhiều!

Diêm Nguy Nhiên nhìn dáng vẻ cô nhóc vui sướng, cũng rất phấn khởi, thanh kiếm dưới chân bỗng tăng tốc: "Wuhu!"

"Oa!"

Tô Chước nhìn vách núi trước mặt sợ hết hồn, nàng ôm chặt kiếm của mình: "Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh!"

Huynh nhìn đường đi chứ!



Lúc hai người đáp xuống đất an toàn, tất cả mọi người trên Tụ Linh Phong đều nhìn lại.

Họ chỉ thấy ngự kiếm chở người cùng đứng trên thân kiếm, hay ôm nữ nhi bay, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ai xách người ta bay như vậy.

Từ vị trí thất sư huynh đứng, Tô Chước lập tức nhận ra ai là nhị sư huynh.

Nhưng nàng... rất nghi ngờ phán đoán của mình.

Mà ở đây cũng đông người quá.

Tô Chước hỏi: "Sư huynh, chẳng phải Đệ Cửu Vực chỉ có chín đệ tử thôi sao?"

Diêm Nguy Nhiên đang nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt: "Ai nói bọn họ là người của Đệ Cửu Vực?"

Vậy thì không phải.

Diêm Nguy Nhiên nhìn qua những người đó, rồi quay sang Tô Chước, chỉ vào thanh niên cao lớn bên cạnh: "Đây là nhị sư huynh của muội."

Lúc này Tô Chước mới dám chắc, ngoan ngoãn chào: "Nhị sư huynh."

Nhị sư huynh gật đầu, mỉm cười hòa nhã: "Tiểu sư muội, cầm lấy, lễ ra mắt."

Lời ít nhưng thẳng thắn.

Hắn ném thẳng một chiếc nhẫn trữ vật cho Tô Chước. Tô Chước bất đắc dĩ bắt lấy, đang định khách sáo từ chối một chút thì thất sư huynh chen vào: "Hình như hơi ít thì phải?"

"Không ít, không ít, không ít đâu ạ!"

Tô Chước suýt nữa thì hồn bay phách lạc, vội vàng ngắt lời, chỉ thiếu nước cầu xin hắn đừng nói nữa.

Nhị sư huynh cười lớn, Tô Chước hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội khách sáo từ chối.

Nhưng mà vị sư huynh này... trông có vẻ rất giàu có.

Vừa rồi Tô Chước không dám chắc hắn có phải người cùng phe hay không, chỉ là vì cách ăn mặc của hắn, hoàn toàn đối lập với thất sư huynh.

Tuy Diêm Nguy Nhiên đẹp trai, nhưng lại xuề xòa, có khí chất của một tán tu.

 

Nghê Truyền Vân trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, ngũ quan tuấn tú, trầm ổn, khí vũ hiên ngang, khoác trên mình bộ cẩm bào màu xanh da trời lộng lẫy, trang sức xa hoa, trên tay đeo nhẫn vàng và nhẫn ngọc, đúng là một đại gia đích thực.

Khiến người ta chỉ dám đoán hắn là người quản lý công việc nội môn, kiểu tham ô rất nhiều ấy.

Ai mà biết được hắn lại là đệ tử đứng thứ hai về thực lực ở Đệ Cửu Vực chứ?

Hơn nữa còn vì nướng đồ ăn mà lỡ tay phóng hỏa thiêu rụi cả quả núi... rồi phải ngồi trên đỉnh núi niệm Hồi Xuân quyết suốt một tháng trời.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0