Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Đại sư quản lý...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Tô Chước đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy một người mà nàng không quen biết ở phía đối diện nói:
“Cho dù Đệ Cửu Vực bây giờ có đệ tử mới nhập môn, nhưng năm năm mới được một người, hiện tại cũng chỉ vỏn vẹn chín người, chiếm cứ một tòa Tụ Linh Phong thật sự quá lãng phí.”
“Đệ Ngũ Vực chúng ta lại ở gần đây, chi bằng dùng chung đi.”
“Dù sao trong tông môn, tất cả Tụ Linh Phong cung cấp cho đệ tử sử dụng đều không phân biệt mạnh yếu.”
“Sao Đệ Cửu Vực các người lại được ngoại lệ?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Không sai…”
Đám người đối diện ồn ào tán thành.
Còn tại sao nữa?
Đương nhiên là vì Tụ Linh Phong của chúng ta không mất tiền!
Hoàn toàn không nằm trong tài nguyên của tông môn.
Tô Chước vừa thầm niệm “Cảm ơn Hầu Vương”, vừa mừng thầm trong bụng.
Nghê Truyền Vân vẫn thờ ơ, chỉ đáp lại một câu: “Không được.”
Đệ tử thủ tịch của Đệ Ngũ Vực, Ôn Động, thở dài: “Nghê sư huynh, tại sao huynh phải tuyệt tình như vậy?”
Nghê Truyền Vân nói câu thứ hai: “Mời trở về.”
Mềm nắn đều không ăn thua.
Bọn họ tức đến nghẹn họng.
Tô Chước thấy vẻ mặt bất lực của bọn họ có chút đáng thương, định lên tiếng giải thích.
Nhưng dường như Diêm Nguy Nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, truyền âm nói: “Sư muội, muội không cần giải thích. Tông chủ đã sớm hạ lệnh rõ ràng đối với quyền sở hữu của tòa Tụ Linh Phong này. Trước kia bị phong ấn, sau khi được đưa vào Đệ Cửu Vực thì chỉ dành riêng cho Đệ Cửu Vực sử dụng, Hầu Vương cũng chỉ cho phép người của chúng ta vào đó tu luyện. Chỉ là các trưởng bối trong Đệ Ngũ Vực ngầm đồng ý để đệ tử đến tranh giành gây chuyện thôi.”
Các đệ tử không biết trong núi có linh thú bát phẩm, nhưng trưởng lão không thể nào không rõ.
Tài nguyên tu luyện chỉ có bấy nhiêu, biết bao Tụ Linh Phong chật ních người, linh khí bị phân tán, nhìn ngọn linh sơn trống trải này, bọn họ không thể không tranh.
Những đệ tử này có tranh được cũng chưa chắc sẽ kinh động đến Hầu Vương.
Hầu Vương đã mở lãnh địa của mình, cho thêm vài đệ tử vào núi thì có sao?
Ôn Động liếc nhìn Tô Chước, bỗng chắp tay nói: "Hay là Đệ Ngũ Vực và Đệ Cửu Vực chúng ta cá cược, nếu tân đệ tử của Đệ Ngũ Vực có thể đánh bại Tô sư muội trong Đại Bỉ Tân Tú ba tháng sau, giành được vị trí thủ tịch Tân Tú, sau này Đệ Cửu Vực sẽ cho phép mười đệ tử của Đệ Ngũ Vực vào Tụ Linh Phong này."
Mười danh ngạch, chia cho các đệ tử có thiên tư tuyệt hảo thì gần đủ rồi.
"Nếu thất bại, dù chỉ một điều kiện không đạt, đệ tử Đệ Ngũ Vực chúng ta sẽ không bước chân vào Tụ Linh Phong này nữa."
Nghê Truyền Vân vẫn một câu: "Không được."
Thực ra phần thắng của cuộc cá cược này rất lớn, tuy Luyện Đan sư ở Đệ Ngũ Vực đông đảo, nhưng tu vi không xuất sắc, chưa bao giờ chiếm ưu thế trong Đại Bỉ Tân Tú.
Không như Đệ Cửu Vực, hễ có đệ tử ra sân là giành quán quân.
Trông Diêm Nguy Nhiên có vẻ kích động, nhưng thực chất không mắc mưu, cười khẩy nói thẳng: "Đúng là mặt dày thật, muốn không mất gì mà được, tu vi không bằng chúng ta, lại bày trò bắt nạt trẻ con à?"
Nhị sư huynh nghe đối phương khiêu khích vẫn điềm nhiên, đến khi nghe sư đệ mỉa mai mới giật khóe miệng, nở một nụ cười vừa giả tạo vừa đúng mực.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước nhìn mà không khỏi tán thưởng.
Đúng là đại sư quản lý biểu cảm!
Lúc này im lặng còn hơn nói.
Thiết lập hình tượng người quản sự quả nhiên đã nắm chắc.
Ôn Động vẫn giữ nguyên nét mặt, thổi phồng một cách khó hiểu: "Tô sư muội là thiên tài từ nhỏ đã tu luyện tại Thánh Địa Hi Hòa, ai mà không biết tu vi của nàng đã sớm đạt đến Tiên Thiên cảnh, đứng đầu trong số các đệ tử trẻ tuổi chứ?"
"Chỉ đoạt được hạng nhất trong cuộc thi đệ tử Tân Tú mà thôi, nếu không thể đạt được vinh dự tương đương với những vị sư đệ của Đệ Cửu Vực, thì dựa vào đâu mà hưởng tài nguyên của Đệ Cửu Vực?"
Diêm Nguy Nhiên buột miệng: "Dựa vào sư phụ chứ sao!"
Dựa vào những sư huynh bọn họ, dựa vào cả bầy khỉ trên núi này, tất cả đều công nhận nàng.
Ôn Động thở dài, cuối cùng cũng tung ra con bài đủ sức cám dỗ: "Nếu Tô sư muội giành quán quân tại Đại Bỉ Tân Tú, Đệ Ngũ Vực chúng ta nguyện dâng lên một viên Trường Sinh đan làm phần thưởng đặt cược."
Trường Sinh đan!
Nghê Truyền Vân khẽ nhướng mày.
Diêm Nguy Nhiên lẩm bẩm: "Hừ, Trường Sinh đan..."
Bề ngoài tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng hắn rõ ràng đây là bảo vật.
Có thể tinh luyện tạp chất trong linh căn, chữa lành ám thương, đặc biệt thích hợp với người bị tổn hại linh mạch.
Hơn nữa, nó còn kéo dài tuổi thọ, tăng thêm ít nhất trăm năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là thần đan mà bất kỳ thế gia đại tộc nào cũng sẵn sàng bỏ ra giá cao để có được.
Dù ra giá cũng chưa chắc có người bán.
Thậm chí có thể dùng để trao đổi với nhiều thế gia đỉnh cấp để lấy những thứ quý giá hơn, bởi vì điều kiện để luyện thành Trường Sinh Đan cực kỳ hà khắc, một Luyện Đan Sư có thể luyện chế ra thần đan bát phẩm cũng chưa chắc luyện ra được Trường Sinh đan.
Các đệ tử của Đệ Ngũ Vực đều kích động lên.
Trường Sinh đan là thần đan thất phẩm, chỉ có tu vi Xuất Khiếu cảnh mới đủ khả năng luyện chế ra.
Ôn Động xuất thân từ thế gia luyện đan, lần đánh cược này, chắc chắn là dùng tài nguyên của chính hắn ta.
Trong chốc lát, danh vọng của Ôn Động trong lòng các đệ tử tăng vọt.
Tất cả mọi người đều nghĩ, mười vị trí tương lai chắc chắn có một chỗ cho Ôn sư huynh.
Nếu là một thiên tài kiêu ngạo bình thường, dưới sự thổi phồng dụ dỗ như thế này, e rằng đã sớm đồng ý ngay rồi.
Tô Chước chỉ có chút mê mang.
Không biết Trường Sinh đan là gì.
“Sư muội, nếu muội muốn Trường Sinh đan thì cứ nhận lời, nếu không cần thì đừng miễn cưỡng, cho dù chúng ta không ngăn cản, lũ khỉ trên núi này cũng sẽ không cho phép bọn chúng vào đâu.”
Tô Chước nghe thấy giọng nhị sư huynh, trong lòng giật mình, sau đó mới nhận ra những người khác đều không có phản ứng.
Hóa ra là truyền âm.
Nhị sư huynh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, truyền âm nói: “Sư phụ không cho phép ta dùng lửa trên núi, nếu không ta đã thiêu rụi tóc bọn chúng rồi. Nếu sư muội không muốn để ý đến bọn chúng, cứ đợi chúng rời khỏi Đệ Cửu Vực rồi ta sẽ ra tay.”
Tô Chước nghĩ đến cảnh tượng những người này bị rụng hết tóc, suýt nữa thì bật cười không đúng lúc.
Không đúng.
Sư huynh đã dặn nàng đừng miễn cưỡng chuyện gì nhỉ?
“Tô sư muội, ngươi có đồng ý không?”
Thấy Nghê Truyền Vân và Diêm Nguy Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn Tô Chước, Ôn Động cũng nhìn nàng hỏi.
Lúc này Tô Chước mới hoàn hồn.
À, đánh nhau à!
Thật ra có Hầu Vương ở đây, những kẻ này muốn xông vào chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng chuyện nhỏ này không cần phải làm phiền đến Hầu Vương.
Giết gà sao lại dùng d.a.o mổ trâu?
Là đệ tử của Đệ Cửu Vực, nàng không thể vô dụng như vậy.
Trong lúc Tô Chước suy nghĩ, rất nhiều người đang quan sát nàng.
Nữ hài trông có vẻ hơi ngẩn ngơ, không hề tỏ ra kiêu căng.
Nhưng đối mặt với đám người hung hăng, giọng nói trong trẻo, trầm tĩnh của nàng vẫn vang lên đều đều: “Ta đồng ý.”
Có lẽ vì quá thong dong nên trông nàng có vẻ hơi ngạo mạn, thờ ơ.
Tuy rằng tương lai chưa biết sẽ ra sao, nhưng hiện tại nàng vẫn được coi là thiên tài.
Tô Chước nghĩ như vậy.
Nghe nàng đồng ý, Ôn Động cuối cùng cũng mỉm cười: “Quả nhiên là hậu sinh khả úy*.”
*hậu sinh khả úy: có nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa .
Tô Chước cảm thấy người này thật kỳ lạ, nhưng khác với sư phụ. Sư phụ chỉ là hay nói lời khó nghe, còn người này lại nói lời hay ý đẹp theo kiểu khó nghe.
Một đệ tử trẻ tuổi của Đệ Ngũ Vực không nhịn được, ôm lấy cái đầu vẫn còn âm ỉ đau vì bị khỉ ném, căm hận nói: “Đến lúc đó bản công tử nhất định sẽ đuổi hết lũ khỉ hoang trên núi này đi, một đám súc sinh chiếm cứ nơi tốt đẹp như vậy, Đệ Cửu Vực các ngươi đúng là…”
Nghê Truyền Vân lạnh lùng liếc mắt, khí thế trong ánh nhìn sắc bén như kiếm.
Người kia ấp úng một hồi rồi im bặt.
Diêm Nguy Nhiên lập tức rút kiếm.
Tô Chước vội vàng giữ tay thất sư huynh đang cầm kiếm lại, thanh kiếm kia tức thì thu liễm uy thế, không làm nàng bị thương. Nàng nhìn thẳng vào tên đệ tử trẻ tuổi, chân thành nói: "Súc sinh đúng là không hưởng được chỗ tốt thế này, ví dụ như ngươi."
Nàng vốn hiểu rõ quy củ, tông môn cấm nội đấu, chỉ có thể đấu võ mồm.
Gương mặt nữ hài xinh xắn vô hại, biểu cảm cũng rất lễ phép, tên đệ tử kia nhất thời không nhận ra mình bị mắng, mắt tròn xoe.
Ôn Động nhìn kiếm của Diêm Nguy Nhiên, nhíu mày: "Dù sao cũng là khỉ hoang gây sự trước..."
Tô Chước chỉnh lại: "Là các ngươi tự tiện xông vào trước, lại còn bị khỉ bắt nạt."
Nói ra thật mất mặt.
Còn nhắc lại nữa.
Diêm Nguy Nhiên khẽ cười.
Ôn Động bất đắc dĩ nói: "Khéo mồm cũng vô dụng, đến ngày thi đấu sẽ rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro