Chương 6
Ân Dưỡng
2025-03-26 20:47:45
8
Rời khỏi căn phòng tối, ta gặp nhị tỷ.
Minh Văn Hạ ngồi bên cửa sổ, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói:
"Ta biết ngươi sẽ không sao."
"Lời của tỷ thật khiến người ta đau lòng."
Nàng không nói gì thêm.
Ta tự ngồi xuống, uống một tách trà của nàng.
"Ta biết, từ nhỏ hai tỷ đã không ưa ta, may mà ta cũng lạnh nhạt, chỉ mong các tỷ tự chăm sóc tốt cho mình."
Không biết điều gì sẽ đến, nhưng chắc chắn chẳng bình yên.
Nửa tháng sau, vào dịp Trung Thu, Thôi Tống định dẫn Dương Hằng vào cung gặp đường tỷ, Thôi quý phi.
Ta ngồi bên bờ đình, không làm gì ngoài việc cho cá chép ăn.
Dương Hằng thấy ta nhàn rỗi, liền muốn kéo ta cùng đi.
Thôi Tống không đồng ý: "Lần trước là ý chỉ của hoàng đế, nàng chỉ là thiếp, không nên vào cung."
"Vấn Thu cũng chỉ là danh thiếp mà thôi, chứ chưa thực sự là thiếp."
Dương Hằng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tranh luận với Thôi Tống thay ta.
Thôi Tống ấn trán, thở dài nhẹ nhõm, bất lực nhìn Dương Hằng, cuối cùng cũng chiều ý nàng.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi cạnh nhau.
Dương Hằng nói chuyện thoải mái, Thôi Tống luôn đáp lại kiên nhẫn, không để nàng lẻ loi một câu nào.
Ta ngồi gần cửa, cách họ một khoảng xa, chăm chú nhìn dây cương rung lắc, từng nhịp một, đến mức ngủ thiếp đi.
Khi xe ngựa đến cửa cung, ta vừa lúc bị đánh thức bởi sự rung lắc.
Thôi Tống đi qua ta trước khi xuống xe, liếc nhìn ta một cái, rồi bất ngờ chỉ vào ta.
Ta ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía Dương Hằng.
Nàng đã ngồi sang bên cạnh ta, lấy hộp phấn, nhẹ nhàng phủi trán ta.
"Có phải trong phủ cô đơn quá, nên muội ngủ không ngon?" Dương Hằng vô tình hỏi.
"Không phải." Thật ra chỉ là tâm tư quá nặng nề.
Tháng tám, trong cung của Thôi quý phi đã đốt lò sưởi. Nàng tựa vào ghế êm, da trắng như tuyết, tay ôm lò sưởi nhỏ, đắp tấm thảm trên gối, trông có vẻ rất sợ lạnh.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi xuống, ta đứng phía sau họ, lặng lẽ quan sát Thôi quý phi.
Nàng nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt, tay đặt trên eo, khóe môi rỉ ra dòng m.á.u đen, chảy từ cằm xuống bên cổ.
Nàng bất chợt mở mắt nhìn ta:
"Ngươi là người họ Minh?"
Ta giật mình, lập tức quỳ xuống.
Thôi Tống quay lại nhìn ta, nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu cho ta đứng lên.
"Đường tỷ, nàng là quý thiếp mà bệ hạ đã ban cho ta."
Thôi quý phi không để ý, chỉnh lại thảm trên người, nhận lò sưởi mới thêm than, thở dài khẽ khàng:
"Thuật sĩ sao? Bản cung từng gặp muội muội của ngươi, dung mạo khá đẹp, là phu nhân của tướng quân… thật đáng tiếc cho Lý Huyền Ca."
Ta đứng yên không nói gì.
Nếu mẫu thân ta còn sống, tuổi tác cũng gần bằng Thôi quý phi.
"Quý phi nương nương, ta không chỉ biết tướng thuật, còn hiểu một chút về y thuật. Da nương nương trắng mịn như tuyết mà lại sợ lạnh như vậy, có lẽ là dấu hiệu của trúng độc."
"Rầm!"
Hồng Trần Vô Định
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thôi quý phi vô thức làm rơi chiếc lò sưởi nhỏ.
Thôi Tống vội đưa chúng ta về phủ.
Nửa tháng sau, cả hoàng cung chấn động, Thôi quý phi được chẩn đoán là trúng độc, loại độc ăn mòn từ từ, đã tích lũy nhiều năm, tên gọi là Tuyết Luyến Y. Loại độc này không gây c.h.ế.t người nhưng làm cơ thể suy nhược và vô sinh.
Điều đáng sợ hơn, nó còn có thể lây nhiễm cho người chung chăn gối.
Hoàng đế phẫn nộ, đêm đó triệu ngự y, ra lệnh phong tỏa cung để điều tra triệt để.
Một tháng sau, người ta phát hiện kẻ hạ độc chính là tiên hoàng hậu, sinh mẫu của thái tử. Thậm chí, mười mấy năm trước, khi Thôi quý phi sinh công chúa, đứa bé không có nhịp tim khi vừa chào đời cũng là do loại độc này gây ra. Cả triều đình đều nghi ngờ, liệu việc hoàng đế nhiều năm không có con cũng có phải do điều này…
Ta cứ nghĩ đến đây mọi chuyện sẽ chấm dứt, Thôi quý phi sẽ không c.h.ế.t vì trúng độc nữa.
Nhưng không ngờ, ba ngày sau, Thôi quý phi vì lo sợ liên lụy đến hoàng đế, đã tự uống thuốc độc để tạ tội.
Khi cung nhân báo tang, họ còn mang đến một chiếc khóa ngọc hiếm có.
Đây là món quà Thôi quý phi đặc biệt để lại cho ta như một lời cảm ơn.
"Đây là lễ vật mà đường tỷ ta đã làm cho tiểu công chúa khi tròn một tuổi."
Thôi Tống mặc đồ tang, bước ngang qua ta, từng bước tiến lên, quỳ trước linh đường.
Ta thay tang phục, đến bên cạnh quỳ gối.
Thôi Tống đốt giấy tiền trong bát tang, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt đỏ au của hắn.
"Ngươi biết, đúng không?"
Ta không nói gì.
Ta cứ nghĩ đó là trúng độc, nào ngờ nàng lại tự sát…
"Ta chỉ có ý tốt…"
"Nếu ngươi không nói ra, có lẽ nàng ấy đã không c.h.ế.t nhanh đến vậy!"
Thôi Tống đột ngột đứng lên, ném mạnh tờ tiền giấy vàng bạc xuống, từng mảnh giấy b.ắ.n lên mặt ta, nóng rát.
Ta ngẩng đầu, giận dữ nhìn Thôi Tống.
Hắn lại dám ra tay với ta.
Các vị khách đến viếng đều quay lại nhìn.
9
Dương Hằng đẩy những người đến an ủi ra, kéo ta vào trong lòng, dùng tay áo rộng che mặt ta và dẫn ta vào phòng phía sau.
"Tính tình hắn vốn luôn là như vậy." Dương Hằng bôi thuốc cho ta, "Cái c.h.ế.t của Thôi quý phi đã đẩy hắn lên đỉnh sóng gió, hắn không muốn dính líu vào tranh giành phe phái."
Ta lạnh lùng nói: "Vậy hắn nên từ quan."
Dương Hằng không nhịn được bật cười, nhưng nhớ tới quý phi vừa qua đời, nàng liền lấy tay che miệng:
"Đừng so đo với hắn. Trên đời này có gia đình nào lại đi phân định đúng sai với phu quân của mình?"
Ta đẩy tay nàng ra:
"Hắn là phu quân của tỷ, không phải của ta."
Dương Hằng mỉm cười, đặt lọ thuốc vào tay ta:
"Vậy sao? Thế nếu là Lý Huyền Ca thì sao?"
"Hắn sẽ không động thủ với ta."
Dương Hằng khuyên ta nghỉ ngơi, không cần ra ngoài phụ giúp việc tang lễ nữa.
Tối hôm đó, Thôi Tống đến thăm ta.
Đây là lần thứ hai trong ba tháng ta ở trong phủ, hắn bước vào viện của ta.
Khung cửa vang lên hai tiếng gõ.
"Chuyện hôm nay, ta không cố ý."
Rời khỏi căn phòng tối, ta gặp nhị tỷ.
Minh Văn Hạ ngồi bên cửa sổ, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói:
"Ta biết ngươi sẽ không sao."
"Lời của tỷ thật khiến người ta đau lòng."
Nàng không nói gì thêm.
Ta tự ngồi xuống, uống một tách trà của nàng.
"Ta biết, từ nhỏ hai tỷ đã không ưa ta, may mà ta cũng lạnh nhạt, chỉ mong các tỷ tự chăm sóc tốt cho mình."
Không biết điều gì sẽ đến, nhưng chắc chắn chẳng bình yên.
Nửa tháng sau, vào dịp Trung Thu, Thôi Tống định dẫn Dương Hằng vào cung gặp đường tỷ, Thôi quý phi.
Ta ngồi bên bờ đình, không làm gì ngoài việc cho cá chép ăn.
Dương Hằng thấy ta nhàn rỗi, liền muốn kéo ta cùng đi.
Thôi Tống không đồng ý: "Lần trước là ý chỉ của hoàng đế, nàng chỉ là thiếp, không nên vào cung."
"Vấn Thu cũng chỉ là danh thiếp mà thôi, chứ chưa thực sự là thiếp."
Dương Hằng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tranh luận với Thôi Tống thay ta.
Thôi Tống ấn trán, thở dài nhẹ nhõm, bất lực nhìn Dương Hằng, cuối cùng cũng chiều ý nàng.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi cạnh nhau.
Dương Hằng nói chuyện thoải mái, Thôi Tống luôn đáp lại kiên nhẫn, không để nàng lẻ loi một câu nào.
Ta ngồi gần cửa, cách họ một khoảng xa, chăm chú nhìn dây cương rung lắc, từng nhịp một, đến mức ngủ thiếp đi.
Khi xe ngựa đến cửa cung, ta vừa lúc bị đánh thức bởi sự rung lắc.
Thôi Tống đi qua ta trước khi xuống xe, liếc nhìn ta một cái, rồi bất ngờ chỉ vào ta.
Ta ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía Dương Hằng.
Nàng đã ngồi sang bên cạnh ta, lấy hộp phấn, nhẹ nhàng phủi trán ta.
"Có phải trong phủ cô đơn quá, nên muội ngủ không ngon?" Dương Hằng vô tình hỏi.
"Không phải." Thật ra chỉ là tâm tư quá nặng nề.
Tháng tám, trong cung của Thôi quý phi đã đốt lò sưởi. Nàng tựa vào ghế êm, da trắng như tuyết, tay ôm lò sưởi nhỏ, đắp tấm thảm trên gối, trông có vẻ rất sợ lạnh.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi xuống, ta đứng phía sau họ, lặng lẽ quan sát Thôi quý phi.
Nàng nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt, tay đặt trên eo, khóe môi rỉ ra dòng m.á.u đen, chảy từ cằm xuống bên cổ.
Nàng bất chợt mở mắt nhìn ta:
"Ngươi là người họ Minh?"
Ta giật mình, lập tức quỳ xuống.
Thôi Tống quay lại nhìn ta, nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu cho ta đứng lên.
"Đường tỷ, nàng là quý thiếp mà bệ hạ đã ban cho ta."
Thôi quý phi không để ý, chỉnh lại thảm trên người, nhận lò sưởi mới thêm than, thở dài khẽ khàng:
"Thuật sĩ sao? Bản cung từng gặp muội muội của ngươi, dung mạo khá đẹp, là phu nhân của tướng quân… thật đáng tiếc cho Lý Huyền Ca."
Ta đứng yên không nói gì.
Nếu mẫu thân ta còn sống, tuổi tác cũng gần bằng Thôi quý phi.
"Quý phi nương nương, ta không chỉ biết tướng thuật, còn hiểu một chút về y thuật. Da nương nương trắng mịn như tuyết mà lại sợ lạnh như vậy, có lẽ là dấu hiệu của trúng độc."
"Rầm!"
Hồng Trần Vô Định
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thôi quý phi vô thức làm rơi chiếc lò sưởi nhỏ.
Thôi Tống vội đưa chúng ta về phủ.
Nửa tháng sau, cả hoàng cung chấn động, Thôi quý phi được chẩn đoán là trúng độc, loại độc ăn mòn từ từ, đã tích lũy nhiều năm, tên gọi là Tuyết Luyến Y. Loại độc này không gây c.h.ế.t người nhưng làm cơ thể suy nhược và vô sinh.
Điều đáng sợ hơn, nó còn có thể lây nhiễm cho người chung chăn gối.
Hoàng đế phẫn nộ, đêm đó triệu ngự y, ra lệnh phong tỏa cung để điều tra triệt để.
Một tháng sau, người ta phát hiện kẻ hạ độc chính là tiên hoàng hậu, sinh mẫu của thái tử. Thậm chí, mười mấy năm trước, khi Thôi quý phi sinh công chúa, đứa bé không có nhịp tim khi vừa chào đời cũng là do loại độc này gây ra. Cả triều đình đều nghi ngờ, liệu việc hoàng đế nhiều năm không có con cũng có phải do điều này…
Ta cứ nghĩ đến đây mọi chuyện sẽ chấm dứt, Thôi quý phi sẽ không c.h.ế.t vì trúng độc nữa.
Nhưng không ngờ, ba ngày sau, Thôi quý phi vì lo sợ liên lụy đến hoàng đế, đã tự uống thuốc độc để tạ tội.
Khi cung nhân báo tang, họ còn mang đến một chiếc khóa ngọc hiếm có.
Đây là món quà Thôi quý phi đặc biệt để lại cho ta như một lời cảm ơn.
"Đây là lễ vật mà đường tỷ ta đã làm cho tiểu công chúa khi tròn một tuổi."
Thôi Tống mặc đồ tang, bước ngang qua ta, từng bước tiến lên, quỳ trước linh đường.
Ta thay tang phục, đến bên cạnh quỳ gối.
Thôi Tống đốt giấy tiền trong bát tang, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt đỏ au của hắn.
"Ngươi biết, đúng không?"
Ta không nói gì.
Ta cứ nghĩ đó là trúng độc, nào ngờ nàng lại tự sát…
"Ta chỉ có ý tốt…"
"Nếu ngươi không nói ra, có lẽ nàng ấy đã không c.h.ế.t nhanh đến vậy!"
Thôi Tống đột ngột đứng lên, ném mạnh tờ tiền giấy vàng bạc xuống, từng mảnh giấy b.ắ.n lên mặt ta, nóng rát.
Ta ngẩng đầu, giận dữ nhìn Thôi Tống.
Hắn lại dám ra tay với ta.
Các vị khách đến viếng đều quay lại nhìn.
9
Dương Hằng đẩy những người đến an ủi ra, kéo ta vào trong lòng, dùng tay áo rộng che mặt ta và dẫn ta vào phòng phía sau.
"Tính tình hắn vốn luôn là như vậy." Dương Hằng bôi thuốc cho ta, "Cái c.h.ế.t của Thôi quý phi đã đẩy hắn lên đỉnh sóng gió, hắn không muốn dính líu vào tranh giành phe phái."
Ta lạnh lùng nói: "Vậy hắn nên từ quan."
Dương Hằng không nhịn được bật cười, nhưng nhớ tới quý phi vừa qua đời, nàng liền lấy tay che miệng:
"Đừng so đo với hắn. Trên đời này có gia đình nào lại đi phân định đúng sai với phu quân của mình?"
Ta đẩy tay nàng ra:
"Hắn là phu quân của tỷ, không phải của ta."
Dương Hằng mỉm cười, đặt lọ thuốc vào tay ta:
"Vậy sao? Thế nếu là Lý Huyền Ca thì sao?"
"Hắn sẽ không động thủ với ta."
Dương Hằng khuyên ta nghỉ ngơi, không cần ra ngoài phụ giúp việc tang lễ nữa.
Tối hôm đó, Thôi Tống đến thăm ta.
Đây là lần thứ hai trong ba tháng ta ở trong phủ, hắn bước vào viện của ta.
Khung cửa vang lên hai tiếng gõ.
"Chuyện hôm nay, ta không cố ý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro