Thuật Sĩ Tướng Số

Chương 5

Ân Dưỡng

2025-03-26 20:47:45

7

 

Lý Huyền Ca lấy ra một hộp đồ ăn tinh xảo, cẩn thận nâng miếng bánh bằng khăn tay, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt ta:

 

"Cho dù nàng ấy không phải là người của bệ ha, đợi khi phụ thân ta về kinh, ta cũng sẽ hòa ly với nàng ấy."

 

Ta nhẹ nhàng nhận lấy miếng bánh từ hắn:

 

"Phụ thân ngươi đang dẫn quân ở Bắc Cương, còn ngươi, mẫu thân và bà nội của ngươi luôn ở lại kinh thành. Nay nàng ấy gả cho ngươi, cũng là dụng ý cảnh cáo của hoàng đế, ngươi nên hạn chế thư từ qua lại với Bắc Cương."

 

Lý Huyền Ca nhìn ta ăn bánh, khóe môi hơi nhếch lên vui vẻ, gật đầu nghe lời:

 

"Nghe nói nàng và tỷ tỷ nàng có thể đoán mệnh cho phu quân?"

 

"Ừ."

 

Hắn bất ngờ chìa tay ra trước mặt ta: "Nàng có thể đoán cho ta không?"

 

Miệng ta còn đầy bánh, lời nói lẫn vào giọng điệu không rõ ràng:

 

"Ta không xem tướng tay. Nhưng nhìn gương mặt ngươi, chắc chắn là mệnh phú quý."

 

Hắn phụ họa: "Phụ thân ta cũng tin vào những điều này, từng dẫn ta đi gặp cao nhân xem tướng, nói rằng ta có phong thái rồng phượng. Nàng nói xem, có linh nghiệm không?"

 

Ta thu lại nụ cười trong mắt, dùng khăn tay lau khóe miệng, ngước nhìn hắn:

 

"Không dễ nói. Dù là thuật sĩ tài giỏi, đôi khi cũng có những điều không thể chính xác."

 

"Vậy nói thử xem?" Hắn gấp khăn tay, nhét vào n.g.ự.c áo.

 

"Thứ nhất là xem mệnh cách, người có mệnh cách cứng cỏi, ngũ hành thịnh vượng, lợi dụng mọi thứ, càng dễ đoán ra; ngược lại, người có mệnh cách yếu ớt, ngũ hành mất cân bằng, xuôi theo dòng đời, lại khó đoán chính xác."

 

"Thế còn điều thứ hai?"

 

"Điều thứ hai là xem khoảng cách, giống như ta cũng không thể đoán mệnh cho chính mình, người càng gần gũi với mình, càng khó đoán."

 

Ta đứng dậy ngồi cạnh Lý Huyền Ca, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng bước tiến gần, lại gần hơn.

 

"Phụ thân ta từng nói, nếu thuật sĩ càng gần gũi với người cần đoán mệnh, sử dụng tướng thuật quá thường xuyên, thậm chí có thể thay đổi số mệnh của người đó."

 

Hắn không ngờ ta đến gần như vậy, cúi đầu nhìn ta, môi hơi mím lại:

 

"Như thế này sao?"

 

Ta nắm tay đỡ lấy môi mình, cúi đầu cười khẽ:

 

"Tất nhiên là không. Cha mẹ, vợ chồng, con cái mới đủ gần gũi. Giống như mẫu thân ta, bà vốn có số mệnh trường thọ, nhưng vì phụ thân ta, mà chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời."

 

Ta lùi lại chỗ ngồi, kéo rèm xe lên, nhìn ra đường phố.

 

"Đường này không đúng rồi."

 

Hắn nhẹ nhàng ho khan: "Ta bảo người đi đường vòng."

 

"Lý Huyền Ca, ngươi đã từng gặp mẫu thân ta chưa?" Ta nhìn ra ngoài, bất ngờ chuyển đề tài.

 

Hắn ngạc nhiên: "Chưa từng gặp, nhưng bà ấy có lẽ là người tốt."

 

"Có lẽ phụ thân ngươi đã gặp."

 

"Phụ thân ta?"

 

Ta một tay kéo rèm xe, tay kia chỉ vào con hẻm phía xa, quay lại nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hồng Trần Vô Định

 

"Mẫu thân ta từng sống ở con hẻm cạnh nhà ông nội của ngươi, mười chín năm trước có một trận hỏa hoạn, khi đó gia đình ngươi mới chuyển đi."

 

Hắn khẽ nhíu mày, định bước lại gần.

 

Xe ngựa đột ngột dừng lại, rèm xe buông xuống, hộp thức ăn nghiêng đổ, ta ngã ngửa vào lòng hắn.

 

Lý Huyền Ca giữ vai ta.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Ta quay lại nhìn tay hắn, nhận ra ánh mắt ta, hắn không tự nhiên buông tay, lùi lại chỗ ngồi.

 

Bên ngoài báo: "Là xe ngựa của trắc phi thái tử."

 

Trong phòng trà, quả nhiên là nhị tỷ đợi ta, nhưng người thực sự muốn gặp ta lại là một người khác.

 

Trong căn phòng tối, thái tử Triệu Triết ngồi sau bàn đá thấp, từ từ rót trà.

 

Hắn nâng ly trà, đặt trước mặt ta:

 

"Ta nghe từ nhị tỷ của ngươi rằng, phụ hoàng không còn sống được một năm nữa. Ta muốn biết kẻ nào dám mưu hại người, ta muốn…"

 

Ta nhấp một ngụm trà, cúi mắt, giọng bình thản:

 

"Là ngài đã hạ độc."

 

Triệu Triết sững người, im lặng một hồi lâu, mười ngón tay siết chặt bàn đá, đầu ngón tay vì lực mà trắng bệch:

 

"Không thể nào… Ta tuyệt đối không làm ra chuyện đó! Sao ta lại…"

 

Ta xoay tách trà trong tay, chán nản nhìn quanh, khẽ cười:

 

"Điện hạ, nơi này không có ai khác, ngài nên vui mới phải. Đừng nói là ngài sẽ làm hay không, nhưng một khi ngài hạ độc, chắc chắn sẽ thành công."

 

Hắn lập tức ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt tối sầm, đột ngột giật lấy tách trà, ném mạnh vào tường:

 

"Ta không tin! Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không ép ta đến mức đó!"

 

Ta ngỡ ngàng, chẳng phải hắn đã tin rồi sao? Đã bắt đầu tìm nguyên do từ người khác rồi.

 

Ta đứng dậy rời đi.

 

Triệu Triết bình tĩnh lại, im lặng một lúc: "Vậy tại sao hôm đó ngươi không chọn ta? Ta sẽ không thành công sao?"

 

Ta dừng bước:

 

"Năm đó Tây Nam hạn hán, đất đai khô cằn, cỏ cây không sống nổi, điện hạ cứu trợ suốt tám tháng, chỉ sau ba tháng là kho lương của quan phủ đã cạn kiệt, nhưng đến tháng sáu, vẫn có thể g.i.ế.c ngựa làm thức ăn."

 

Ta quay người lại, nhìn hắn, giọng hơi băn khoăn:

 

"Thái tử điện hạ, thứ ngài g.i.ế.c là ngựa sao?"

 

Ánh sáng trong phòng tối yếu ớt.

 

Triệu Triết nhìn ta rất lâu, mặt không chút biến đổi, môi hơi giật, nở nụ cười nhạt không chân thực:

 

"Chuyện cũ không cần nhắc lại. Ta chỉ muốn biết, liệu trong tương lai có khả năng nào mà tam cô nương họ Minh có nguyện ý theo ta không?"

 

Trong bóng tối, dường như có tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ.

 

Ngay cả ngọn nến bên cạnh cửa cũng rung lên mãnh liệt.

 

"Thành bại luận anh hùng. Nếu điện hạ thành công, ta ắt sẽ theo."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuật Sĩ Tướng Số

Số ký tự: 0