Chương 8
Zhihu
2025-03-27 09:02:22
Ngày cung yến, Tống Mạnh Thanh mặc một bộ váy xanh lam lấp lánh, nhẹ nhàng bay bổng, như một tiên nữ, trên mặt không thể giấu được sự hưng phấn, nàng ta được Thúy Châu dìu đến trước mặt ta.
Lúc này nàng ta không còn giấu giếm sự đắc ý cùng hưng phấn: "Muội muội, sau đêm nay chúng ta sẽ là hai thế giới khác nhau, chúng ta sau này một người là mặt trăng trên trời, một người là vũng bùn dưới chân!"
Ta không nói gì, cứ như thế chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.
Nàng ta cười càng thêm đắc ý: "Muội muội, muội cũng không cần phải cố gắng giả vờ bình tĩnh như vậy, ta biết trong lòng muội rất khó chịu, ai bảo ta giỏi hơn muội cơ chứ, hiện giờ danh tiếng của muội cũng tốt, ta khuyên muội không nên đi dự buổi dạ yến tối nay, tránh mất mặt."
Ta khẽ cười một tiếng, như đang nhìn một chú hề: "Tỷ tỷ cho rằng, sau buổi tối hôm nay tỷ liên có thể đi lên hậu vị hay sao?"
Tống Mạnh Thanh cười khinh bỉ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, lắc lắc trước mặt ta: "Ngươi có biết đây là gì không?"
"Đây là con bài của ta để bước lên hậu vị, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết, mà cho dù có nói thì ngươi cũng không hiểu."
Nói xong, Tống Mạnh Thanh đắc ý thu lại tờ giấy đó.
Ta chỉ lạnh nhạt nhìn, thực ra ta biết đó là cái gì, đó là con bài cuối cùng của nàng ta, cũng là thứ xác nhận nàng ta là Thần nữ.
Chỉ có điều lần này không thể thành công được.
"Những người cổ đại ngu ngốc... ta có nền văn hóa mấy ngàn năm làm nền tảng, liệu ngươi có thể so sánh được sao?"
Tống Mạnh Thanh cười khinh thường, quay người rời đi.
---
Tống Mạnh Thanh ra khỏi cửa trước, còn ta và mẫu thân ta ra sau, nhưng khi đến nơi, lại không thấy nàng ta đâu.
Đến bữa tiệc ngồi xuống, có một số phu nhân tiểu thư quen biết đến chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bọn họ hầu như hỏi han về Tống Mạnh Thanh, nhưng thấy Tống Mạnh Thanh vẫn chưa đến, chỉ nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Chờ đến khi buổi tiệc bắt đầu, vẫn không thấy Tống Mạnh Thanh xuất hiện, mẫu thân ta có chút lo lắng: "Nha đầu kia không phải gây ra chuyện gì đó chứ?"
Ta không nói gì, vì ta biết rõ Tống Mạnh Thanh đang làm gì.
Lại qua thêm nửa canh giờ, Thái hậu cũng đã vào chỗ ngồi, Tống Mạnh Thanh vẫn chưa đến buổi dạ yến, sắc mặt mẫu thân ta khó coi, rõ ràng Tống Mạnh Thanh rất muốn đến buổi dạ yến trong cung này, nên không thể không đến, giờ vẫn chưa đến, rõ ràng là có ý đồ gì.
Quả nhiên không lâu sau khi Thái hậu ngồi xuống, Tống Mạnh Thanh từ từ bước vào, nàng ta đi thẳng đến giữa, quỳ xuống trước Hoàng hậu: "Dân nữ Tống Mạnh Thanh vì có lý do đến muộn, cầu Thái hậu nương nương thứ tội!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nàng ta, cũng có không ít người nhìn về phía ta và mẫu thân ta.
Mỗi bước mỗi xa
Tống Minh Nguyệt bên cạnh ta thầm thì: "Giả vờ giả vịt!"
Thái hậu vốn hiền hòa, lập tức lên tiếng: "Không phải chuyện lớn gì, ngồi xuống đi!"
Tống Mạnh Thanh nghe vậy vấn không đứng dậy: "Thái hậu nương nương khoan hồng độ lượng, là phúc của dân nữ, vì trên đường vào cung dân nữ thấy một người bệnh nặng, nhất thời không đành lòng liền cứu giúp, nên đã chậm trễ."
Nghe có vẻ như là giải thích, nhưng mọi người trong buổi tiệc đều lộ ra nụ cười chế nhạo, ai mà không thấy được chút ý đồ nhỏ nhặt này, chỉ là để làm nổi bật tấm lòng thiện lương của mình mà thôi.
Tống Minh Nguyệt lại thì thầm: "Ai hỏi nàng ta trả lời?"
Tống Mạnh Thanh thấy mọi người không có phản ứng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Thái hậu, thấy Thái hậu đang nói chuyện với một phụ nhân bên cạnh, cũng không để ý đến nàng ta, nàng ta có chút ấm ức đứng dậy đi đến bên cạnh ta và mẫu thân.
Chưa kịp để bọn ta phản ứng, nàng ta đã quỳ xuống trước mẫu thân: "Mẫu thân thứ tội, hôm nay nữ nhi vì cứu người, đã cho người đó ăn dưỡng tâm đan đan mà mẫu thân quý trọng, mặc dù nữ nhi là vì cứu người, nhưng rốt cuộc là không hỏi mà tự ý lấy, xin mẫu thân trách phạt!"
Toàn bộ người trong phòng đều nhìn sang, một đám ai nấy đều có vẻ như đang xem kịch.
Mẫu thân ta tức đến mức tay run rẩy, không phải vì Tống Mạnh Thanh cho người khác ăn dưỡng tâm đan, mà là vì đối phương không để ý đến hoàn cảnh, tùy ý xằng bậy.
Loại chuyện này không thể trở về rồi nói sao? Lại phải nói ngay bây giờ? Để làm nổi bật sự thiện lương của mình, lại không hề để ý đến điều đó?
Lúc này nàng ta không còn giấu giếm sự đắc ý cùng hưng phấn: "Muội muội, sau đêm nay chúng ta sẽ là hai thế giới khác nhau, chúng ta sau này một người là mặt trăng trên trời, một người là vũng bùn dưới chân!"
Ta không nói gì, cứ như thế chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.
Nàng ta cười càng thêm đắc ý: "Muội muội, muội cũng không cần phải cố gắng giả vờ bình tĩnh như vậy, ta biết trong lòng muội rất khó chịu, ai bảo ta giỏi hơn muội cơ chứ, hiện giờ danh tiếng của muội cũng tốt, ta khuyên muội không nên đi dự buổi dạ yến tối nay, tránh mất mặt."
Ta khẽ cười một tiếng, như đang nhìn một chú hề: "Tỷ tỷ cho rằng, sau buổi tối hôm nay tỷ liên có thể đi lên hậu vị hay sao?"
Tống Mạnh Thanh cười khinh bỉ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, lắc lắc trước mặt ta: "Ngươi có biết đây là gì không?"
"Đây là con bài của ta để bước lên hậu vị, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết, mà cho dù có nói thì ngươi cũng không hiểu."
Nói xong, Tống Mạnh Thanh đắc ý thu lại tờ giấy đó.
Ta chỉ lạnh nhạt nhìn, thực ra ta biết đó là cái gì, đó là con bài cuối cùng của nàng ta, cũng là thứ xác nhận nàng ta là Thần nữ.
Chỉ có điều lần này không thể thành công được.
"Những người cổ đại ngu ngốc... ta có nền văn hóa mấy ngàn năm làm nền tảng, liệu ngươi có thể so sánh được sao?"
Tống Mạnh Thanh cười khinh thường, quay người rời đi.
---
Tống Mạnh Thanh ra khỏi cửa trước, còn ta và mẫu thân ta ra sau, nhưng khi đến nơi, lại không thấy nàng ta đâu.
Đến bữa tiệc ngồi xuống, có một số phu nhân tiểu thư quen biết đến chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bọn họ hầu như hỏi han về Tống Mạnh Thanh, nhưng thấy Tống Mạnh Thanh vẫn chưa đến, chỉ nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Chờ đến khi buổi tiệc bắt đầu, vẫn không thấy Tống Mạnh Thanh xuất hiện, mẫu thân ta có chút lo lắng: "Nha đầu kia không phải gây ra chuyện gì đó chứ?"
Ta không nói gì, vì ta biết rõ Tống Mạnh Thanh đang làm gì.
Lại qua thêm nửa canh giờ, Thái hậu cũng đã vào chỗ ngồi, Tống Mạnh Thanh vẫn chưa đến buổi dạ yến, sắc mặt mẫu thân ta khó coi, rõ ràng Tống Mạnh Thanh rất muốn đến buổi dạ yến trong cung này, nên không thể không đến, giờ vẫn chưa đến, rõ ràng là có ý đồ gì.
Quả nhiên không lâu sau khi Thái hậu ngồi xuống, Tống Mạnh Thanh từ từ bước vào, nàng ta đi thẳng đến giữa, quỳ xuống trước Hoàng hậu: "Dân nữ Tống Mạnh Thanh vì có lý do đến muộn, cầu Thái hậu nương nương thứ tội!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nàng ta, cũng có không ít người nhìn về phía ta và mẫu thân ta.
Mỗi bước mỗi xa
Tống Minh Nguyệt bên cạnh ta thầm thì: "Giả vờ giả vịt!"
Thái hậu vốn hiền hòa, lập tức lên tiếng: "Không phải chuyện lớn gì, ngồi xuống đi!"
Tống Mạnh Thanh nghe vậy vấn không đứng dậy: "Thái hậu nương nương khoan hồng độ lượng, là phúc của dân nữ, vì trên đường vào cung dân nữ thấy một người bệnh nặng, nhất thời không đành lòng liền cứu giúp, nên đã chậm trễ."
Nghe có vẻ như là giải thích, nhưng mọi người trong buổi tiệc đều lộ ra nụ cười chế nhạo, ai mà không thấy được chút ý đồ nhỏ nhặt này, chỉ là để làm nổi bật tấm lòng thiện lương của mình mà thôi.
Tống Minh Nguyệt lại thì thầm: "Ai hỏi nàng ta trả lời?"
Tống Mạnh Thanh thấy mọi người không có phản ứng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Thái hậu, thấy Thái hậu đang nói chuyện với một phụ nhân bên cạnh, cũng không để ý đến nàng ta, nàng ta có chút ấm ức đứng dậy đi đến bên cạnh ta và mẫu thân.
Chưa kịp để bọn ta phản ứng, nàng ta đã quỳ xuống trước mẫu thân: "Mẫu thân thứ tội, hôm nay nữ nhi vì cứu người, đã cho người đó ăn dưỡng tâm đan đan mà mẫu thân quý trọng, mặc dù nữ nhi là vì cứu người, nhưng rốt cuộc là không hỏi mà tự ý lấy, xin mẫu thân trách phạt!"
Toàn bộ người trong phòng đều nhìn sang, một đám ai nấy đều có vẻ như đang xem kịch.
Mẫu thân ta tức đến mức tay run rẩy, không phải vì Tống Mạnh Thanh cho người khác ăn dưỡng tâm đan, mà là vì đối phương không để ý đến hoàn cảnh, tùy ý xằng bậy.
Loại chuyện này không thể trở về rồi nói sao? Lại phải nói ngay bây giờ? Để làm nổi bật sự thiện lương của mình, lại không hề để ý đến điều đó?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro