Chương 7
Zhihu
2025-03-27 09:02:22
Thược Dược bực tức muốn chết, sau khi Tống Mạnh Thanh rời đi, nàng ấy liên tục nhổ nước bọt vào bóng lưng của nàng ta: "Kẻ tiểu nhân đắc chí, vong ân phụ nghĩa!"
Ta thì không tức giận, nhưng mẫu thân ta thì rất bực bội.
Không biết bà lại từ đâu lại kiếm được một tấm linh lung sa, tìm tú nương giỏi nhất ở kinh thành, muốn may cho ta một bộ trang phục.
"Nữ nhi của ta sao có thể bị thua kém?"
"Mẫu thân nhất định phải để con rực rỡ tỏa sáng trong buổi dạ yến ở trong cung..."
Ta ngăn mẫu thân lại: "Mẫu thân, nữ nhi nghĩ trong dạ yến, vẫn nên giữ thái độ khiêm tốn thì tốt hơn..."
"Loại nổi bật này, nữ nhi thà không muốn!"
Mẫu thân ta vì tức giận mà hồ đồ, nghe ta nói như vậy cũng bình tĩnh lại, nắm tay ta nói: "Là mẫu thân đã xúc động, Uyển Uyển của ta đã trưởng thành rồi."
Buổi dạ yến trong cung là để Thái hậu tuyển tú, điều này ai cũng biết, vì vậy bữa tiệc chắc chắn sẽ tranh tài khoe sắc rất náo nhiệt.
Tống Mạnh Thanh muốn vào cung mới làm những điều này, nhưng ta không muốn vào cung, mẫu thân ta cũng không muốn ta vào cung, tự nhiên không cần phải làm như vậy.
Câu nói mà mẫu thân ta thường nói nhất là: "Vào cung thì chắc chắn sẽ phú quý, nhưng trong cung thì đầy mưu mô, còn sống đã là khó, cần gì phải chịu khổ, hơn nữa cho dù có sống sót được, cả đời chỉ sống trong cái khoảng trời vuông vức nhỏ đó cũng không vui vẻ gì."
Vì vậy, mẫu thân ta luôn hy vọng ta gả được cho lang quân mà mình thích, dù gia cảnh không tốt cũng không sao.
Cuối cùng, tấm lụa linh lung sa đó cũng bị phụ thân ta mặt dày xin về, lý do cũng rất hời hợt: "Thanh Nhi lần đầu vào cung, tự nhiên phải chuẩn bị thêm một bộ trang phục, lỡ có đổ rượu cũng có thể thay, tránh thất nghi ở điện tiền..."
Mẫu thân ta tức giận không thôi, dù sao ta cũng là lần đầu tham dự dạ yến trong cung, mà phụ thân ta lại không hề dặn dò chút nào, còn bên Tống Mạnh Thanh thì lại lo lắng đến cả việc nhỏ nhặt như thay đổi trang phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng phụ thân ta rất kỳ vọng vào Tống Mạnh Thanh.
Nhưng mẫu thân ta cũng không để cho Tống Mạnh Thanh được đắc ý, tấm lụa linh lung sa đó đã bị mẫu thân ta trực tiếp tặng cho Tống Minh Nguyệt.
Phụ thân ta cũng không thể đi hỏi thăm tiểu bối, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.
---
Tống Mạnh Thanh không có được tấm linh lung sa cũng có chút không vui, ngay cả việc thỉnh an mẫu thân ta cũng không đến, hòa khí bên ngoài cũng không duy trì được.
Mỗi ngày đều ra ngoài để xây dựng hình tượng Thần nữ của nàng ta.
Rõ ràng trong mắt nàng ta, nàng ta đã có phụ thân làm chỗ dựa, có danh tiếng Thần nữ, mẫu thân ta giờ đã không còn quan trọng nữa.
Ta sợ mẫu thân sẽ tức giận mà sinh bệnh, lặp lại bi kịch ở kiếp trước, nên đã đặc biệt đến thăm, nhưng mẫu thân ta ngược lại không tức giận, còn thấy không có gì.
Đối với điều này, ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu rằng, ở kiếp trước mẫu thân ta tức giận đến mức thổ huyết nặng, hoàn toàn là vì đau lòng cho danh tiếng của nàng ta.
Cho nên ta cũng biết rằng, mạng sống của mẫu thân ta tạm thời đã được bảo toàn.
Ban đầu, nhiều tiểu thư thế gia ở kinh thành không coi trọng danh tiếng Thần nữ của Tống Mạnh Thanh, nhưng một ngày trước buổi dạ yến ở trong cung, không biết từ đâu xuất hiện một câu nói: Người có được Thần nữ, ắt sẽ có thiên hạ.
Câu nói này lập tức làm nổ tung toàn bộ kinh thành, trước đây danh tiếng Thần nữ chỉ được truyền miệng trong dân gian, giờ trong cung cũng đang bàn tán về chuyện Thần nữ.
Chủ yếu đều nói rằng Tống Mạnh Thanh thường xuyên phát cháo cứu người, đối xử bình đẳng với người nghèo và hạ nhân, dịu dàng nhân hậu, phẩm hạnh cao thượng, là Thần nữ đương thời, những người dân nghèo rất ủng hộ nàng ta.
Mỗi bước mỗi xa
Điều này khiến phụ thân ta rất vui mừng, trong bữa tiệc gia đình đã khen ngợi Tống Mạnh Thanh là nữ nhi tốt của Tống gia.
Nhìn Tống Mạnh Thanh đang tận hưởng sự khen ngợi của mọi người trong bữa tiệc, ta mỉm cười: Tỷ tỷ thân ái, đây là vinh quang cuối cùng của ngươi, mong chờ màn trình diễn của ngươi ở cung yến.
Ta thì không tức giận, nhưng mẫu thân ta thì rất bực bội.
Không biết bà lại từ đâu lại kiếm được một tấm linh lung sa, tìm tú nương giỏi nhất ở kinh thành, muốn may cho ta một bộ trang phục.
"Nữ nhi của ta sao có thể bị thua kém?"
"Mẫu thân nhất định phải để con rực rỡ tỏa sáng trong buổi dạ yến ở trong cung..."
Ta ngăn mẫu thân lại: "Mẫu thân, nữ nhi nghĩ trong dạ yến, vẫn nên giữ thái độ khiêm tốn thì tốt hơn..."
"Loại nổi bật này, nữ nhi thà không muốn!"
Mẫu thân ta vì tức giận mà hồ đồ, nghe ta nói như vậy cũng bình tĩnh lại, nắm tay ta nói: "Là mẫu thân đã xúc động, Uyển Uyển của ta đã trưởng thành rồi."
Buổi dạ yến trong cung là để Thái hậu tuyển tú, điều này ai cũng biết, vì vậy bữa tiệc chắc chắn sẽ tranh tài khoe sắc rất náo nhiệt.
Tống Mạnh Thanh muốn vào cung mới làm những điều này, nhưng ta không muốn vào cung, mẫu thân ta cũng không muốn ta vào cung, tự nhiên không cần phải làm như vậy.
Câu nói mà mẫu thân ta thường nói nhất là: "Vào cung thì chắc chắn sẽ phú quý, nhưng trong cung thì đầy mưu mô, còn sống đã là khó, cần gì phải chịu khổ, hơn nữa cho dù có sống sót được, cả đời chỉ sống trong cái khoảng trời vuông vức nhỏ đó cũng không vui vẻ gì."
Vì vậy, mẫu thân ta luôn hy vọng ta gả được cho lang quân mà mình thích, dù gia cảnh không tốt cũng không sao.
Cuối cùng, tấm lụa linh lung sa đó cũng bị phụ thân ta mặt dày xin về, lý do cũng rất hời hợt: "Thanh Nhi lần đầu vào cung, tự nhiên phải chuẩn bị thêm một bộ trang phục, lỡ có đổ rượu cũng có thể thay, tránh thất nghi ở điện tiền..."
Mẫu thân ta tức giận không thôi, dù sao ta cũng là lần đầu tham dự dạ yến trong cung, mà phụ thân ta lại không hề dặn dò chút nào, còn bên Tống Mạnh Thanh thì lại lo lắng đến cả việc nhỏ nhặt như thay đổi trang phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng phụ thân ta rất kỳ vọng vào Tống Mạnh Thanh.
Nhưng mẫu thân ta cũng không để cho Tống Mạnh Thanh được đắc ý, tấm lụa linh lung sa đó đã bị mẫu thân ta trực tiếp tặng cho Tống Minh Nguyệt.
Phụ thân ta cũng không thể đi hỏi thăm tiểu bối, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.
---
Tống Mạnh Thanh không có được tấm linh lung sa cũng có chút không vui, ngay cả việc thỉnh an mẫu thân ta cũng không đến, hòa khí bên ngoài cũng không duy trì được.
Mỗi ngày đều ra ngoài để xây dựng hình tượng Thần nữ của nàng ta.
Rõ ràng trong mắt nàng ta, nàng ta đã có phụ thân làm chỗ dựa, có danh tiếng Thần nữ, mẫu thân ta giờ đã không còn quan trọng nữa.
Ta sợ mẫu thân sẽ tức giận mà sinh bệnh, lặp lại bi kịch ở kiếp trước, nên đã đặc biệt đến thăm, nhưng mẫu thân ta ngược lại không tức giận, còn thấy không có gì.
Đối với điều này, ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu rằng, ở kiếp trước mẫu thân ta tức giận đến mức thổ huyết nặng, hoàn toàn là vì đau lòng cho danh tiếng của nàng ta.
Cho nên ta cũng biết rằng, mạng sống của mẫu thân ta tạm thời đã được bảo toàn.
Ban đầu, nhiều tiểu thư thế gia ở kinh thành không coi trọng danh tiếng Thần nữ của Tống Mạnh Thanh, nhưng một ngày trước buổi dạ yến ở trong cung, không biết từ đâu xuất hiện một câu nói: Người có được Thần nữ, ắt sẽ có thiên hạ.
Câu nói này lập tức làm nổ tung toàn bộ kinh thành, trước đây danh tiếng Thần nữ chỉ được truyền miệng trong dân gian, giờ trong cung cũng đang bàn tán về chuyện Thần nữ.
Chủ yếu đều nói rằng Tống Mạnh Thanh thường xuyên phát cháo cứu người, đối xử bình đẳng với người nghèo và hạ nhân, dịu dàng nhân hậu, phẩm hạnh cao thượng, là Thần nữ đương thời, những người dân nghèo rất ủng hộ nàng ta.
Mỗi bước mỗi xa
Điều này khiến phụ thân ta rất vui mừng, trong bữa tiệc gia đình đã khen ngợi Tống Mạnh Thanh là nữ nhi tốt của Tống gia.
Nhìn Tống Mạnh Thanh đang tận hưởng sự khen ngợi của mọi người trong bữa tiệc, ta mỉm cười: Tỷ tỷ thân ái, đây là vinh quang cuối cùng của ngươi, mong chờ màn trình diễn của ngươi ở cung yến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro