Chương 5
Zhihu
2025-03-27 09:02:22
Tống Mạnh Thanh tức giận đến run người, nhưng nàng ta vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, gượng gạo rơi hai giọt nước mắt nhìn về phía mẫu thân: "Mẫu thân... Con chỉ một lòng vì Tam muội muội, mà Tam muội muội lại nói như vậy, thật sự là hiểu lầm con..."
Mẫu thân ta có chút đau lòng, lập tức an ủi Tống Mạnh Thanh: "Thanh Nhi đừng khóc, bên này của mẫu thân còn một ít vải, lát nữa sẽ tìm cho con một tấm tốt hơn..."
Nói xong còn trừng mắt nhìn ta một cái, ra hiệu ta xin lỗi Tống Mạnh Thanh.
Tống Mạnh Thanh lau nước mắt, tạo ra vẻ mặt như bị tổn thương nhưng vẫn chịu đựng sự uất ức, cúi người với mẫu thân ta: "Mẫu thân đừng vì nữ nhi mà tức giận với Tam muội muội, nữ nhi không thoải mái xin phép về trước..."
Nói xong che mặt khóc thút thít mà đi, uất ức đến mức khiến mẫu thân ta đau lòng không thôi.
Tống Mạnh Thanh trước đây mỗi khi có phát sinh mâu thuẫn với ta, đều thích dùng vẻ mặt chịu đựng uất ức như vậy.
Mỗi lần như thế, ta đều sẽ cúi đầu trước, gửi một ít trang sức để xin lỗi, mẫu thân ta cũng sẽ gửi nhiều trang sức vải đến an ủi nàng ta, cho nên lần này đây rõ ràng là lại dùng chiêu cũ.
Chỉ tiếc rằng lần này ta sẽ không dỗ dành nàng ta nữa.
Khi Tống Mạnh Thanh đã đi xa, mẫu thân ta lập tức quát ta: "Uyển Uyển, con quá đáng rồi, sao có thể nói như vậy về tỷ tỷ của con? Một lát con phải đi xin lỗi tỷ tỷ, bồi thường một chút..."
Ta lập tức ngắt lời mẫu thân: "Mẫu thân, khoan hãy nói gì thêm, giờ hãy để nha hoàn đi đến viện của Tống Mạnh Thanh nghe lén một chút, mọi chuyện sẽ rõ ràng..."
Mẫu thân ta thấy vậy, khoát tay áo, cho nha hoàn đứng bên cạnh đi theo.
---
Ta và mẫu thân ngồi đối diện lẳng lặng chờ đợi.
Chờ khoảng nửa canh giờ, nha hoàn đi nghe lén cuối cùng cũng trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Biểu tình của nàng ta quái dị, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
Mẫu thân ta hừ một tiếng: "Có gì thì nhanh nói, ấp úng như vậy thành ra thể thống gì?"
Nha hoàn kia lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ ở bên viện của Đại tiểu thư nghe thấy Đại tiểu thư nổi giận, nàng ta chửi Tam tiểu thư là đồ ngu xuẩn, còn nói phu nhân hồ đồ giả nhân giả nghĩa, còn bảo Thúy Châu bên cạnh nàng ta đi truyền tin, nói Tam tiểu thư ỷ thân phận là đích nữ để bắt nạt Đại tiểu thư, ngay cả tấm vải cũng không cho Đại tiểu thư, nói Đại tiểu thư không xứng..."
Mẫu thân ta tức giận đến mặt đỏ bừng, đập mạnh tách trà: "Nàng ta dám như vậy sao?"
Ta lại bình thản uống trà, đây là điều mà ta đã dự đoán.
Mỗi bước mỗi xa
Ta tiến lên giúp mẫu thân bình tĩnh lại: "Mẫu thân, giờ biết tâm tư nàng ta cũng không muộn."
Hôm nay ta làm như vậy chính là để kích thích Tống Mạnh Thanh lộ chân tướng để mẫu thân ta phát hiện, ta phải khiến mẫu thân đứng về phía ta, nếu không thì những màn sau sẽ khó diễn, dù sao thì phụ thân ta đứng về phía Tống Mạnh Thanh.
Mẫu thân ta tức giận đứng dậy: "Không được, không thể để nàng ta bôi nhọ danh tiếng của con, ta phải hỏi nàng ta, vì sao lại làm như vậy, chúng ta có chỗ nào là có lỗi với nàng ta không?"
Ta giữ chặt mẫu thân: "Mẫu thân, giờ đi hỏi nàng ta cũng vô dụng, nàng ta không thừa nhận thì mẫu thân cũng không có chứng cứ, mà chuyện này rõ ràng nàng ta không phải lần đầu làm."
"Điều quan trọng là phụ thân không cho phép tỷ tỷ gặp chuyện!"
Lời nói của ta khiến mẫu thân ta bình tĩnh lại, gần đây Tống Mạnh Thanh thường xuyên tham gia các buổi hội văn ở kinh thành, nàng ta sáng tác ra một bài lại một bài thơ tuyệt phẩm, khiến danh tiếng nàng ta tăng vọt, cũng khiến phụ thân ta có phần tự hào, giờ phụ thân ta rất thương yêu Tống Mạnh Thanh, tự nhiên sẽ thiên vị nàng ta.
"Mẫu thân, bây giờ người còn không hiểu Tống Mạnh Thanh muốn gì sao?"
Mẫu thân ta đã làm chủ mẫu ở phủ Thượng thư nhiều năm, làm sao không hiểu những uẩn khúc này, trước đây chỉ là không nghĩ nhiều như vậy, lúc này bà đã hiểu ra: "Tống Mạnh Thanh muốn vào cung?"
Nhưng vừa nói ra miệng, mẫu thân ta đã nhíu mày: "Nhưng nàng ta là thứ nữ, cho dù phụ thân con có thích nàng ta đến đâu, để nàng ta vào gia phả làm đích nữ, gia thế của chúng ta, vào cung nhiều nhất cũng chỉ là một trong nhiều phi tần, cả đời bị giam trong hậu cung, có gì tốt?"
Mẫu thân ta có chút đau lòng, lập tức an ủi Tống Mạnh Thanh: "Thanh Nhi đừng khóc, bên này của mẫu thân còn một ít vải, lát nữa sẽ tìm cho con một tấm tốt hơn..."
Nói xong còn trừng mắt nhìn ta một cái, ra hiệu ta xin lỗi Tống Mạnh Thanh.
Tống Mạnh Thanh lau nước mắt, tạo ra vẻ mặt như bị tổn thương nhưng vẫn chịu đựng sự uất ức, cúi người với mẫu thân ta: "Mẫu thân đừng vì nữ nhi mà tức giận với Tam muội muội, nữ nhi không thoải mái xin phép về trước..."
Nói xong che mặt khóc thút thít mà đi, uất ức đến mức khiến mẫu thân ta đau lòng không thôi.
Tống Mạnh Thanh trước đây mỗi khi có phát sinh mâu thuẫn với ta, đều thích dùng vẻ mặt chịu đựng uất ức như vậy.
Mỗi lần như thế, ta đều sẽ cúi đầu trước, gửi một ít trang sức để xin lỗi, mẫu thân ta cũng sẽ gửi nhiều trang sức vải đến an ủi nàng ta, cho nên lần này đây rõ ràng là lại dùng chiêu cũ.
Chỉ tiếc rằng lần này ta sẽ không dỗ dành nàng ta nữa.
Khi Tống Mạnh Thanh đã đi xa, mẫu thân ta lập tức quát ta: "Uyển Uyển, con quá đáng rồi, sao có thể nói như vậy về tỷ tỷ của con? Một lát con phải đi xin lỗi tỷ tỷ, bồi thường một chút..."
Ta lập tức ngắt lời mẫu thân: "Mẫu thân, khoan hãy nói gì thêm, giờ hãy để nha hoàn đi đến viện của Tống Mạnh Thanh nghe lén một chút, mọi chuyện sẽ rõ ràng..."
Mẫu thân ta thấy vậy, khoát tay áo, cho nha hoàn đứng bên cạnh đi theo.
---
Ta và mẫu thân ngồi đối diện lẳng lặng chờ đợi.
Chờ khoảng nửa canh giờ, nha hoàn đi nghe lén cuối cùng cũng trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Biểu tình của nàng ta quái dị, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
Mẫu thân ta hừ một tiếng: "Có gì thì nhanh nói, ấp úng như vậy thành ra thể thống gì?"
Nha hoàn kia lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ ở bên viện của Đại tiểu thư nghe thấy Đại tiểu thư nổi giận, nàng ta chửi Tam tiểu thư là đồ ngu xuẩn, còn nói phu nhân hồ đồ giả nhân giả nghĩa, còn bảo Thúy Châu bên cạnh nàng ta đi truyền tin, nói Tam tiểu thư ỷ thân phận là đích nữ để bắt nạt Đại tiểu thư, ngay cả tấm vải cũng không cho Đại tiểu thư, nói Đại tiểu thư không xứng..."
Mẫu thân ta tức giận đến mặt đỏ bừng, đập mạnh tách trà: "Nàng ta dám như vậy sao?"
Ta lại bình thản uống trà, đây là điều mà ta đã dự đoán.
Mỗi bước mỗi xa
Ta tiến lên giúp mẫu thân bình tĩnh lại: "Mẫu thân, giờ biết tâm tư nàng ta cũng không muộn."
Hôm nay ta làm như vậy chính là để kích thích Tống Mạnh Thanh lộ chân tướng để mẫu thân ta phát hiện, ta phải khiến mẫu thân đứng về phía ta, nếu không thì những màn sau sẽ khó diễn, dù sao thì phụ thân ta đứng về phía Tống Mạnh Thanh.
Mẫu thân ta tức giận đứng dậy: "Không được, không thể để nàng ta bôi nhọ danh tiếng của con, ta phải hỏi nàng ta, vì sao lại làm như vậy, chúng ta có chỗ nào là có lỗi với nàng ta không?"
Ta giữ chặt mẫu thân: "Mẫu thân, giờ đi hỏi nàng ta cũng vô dụng, nàng ta không thừa nhận thì mẫu thân cũng không có chứng cứ, mà chuyện này rõ ràng nàng ta không phải lần đầu làm."
"Điều quan trọng là phụ thân không cho phép tỷ tỷ gặp chuyện!"
Lời nói của ta khiến mẫu thân ta bình tĩnh lại, gần đây Tống Mạnh Thanh thường xuyên tham gia các buổi hội văn ở kinh thành, nàng ta sáng tác ra một bài lại một bài thơ tuyệt phẩm, khiến danh tiếng nàng ta tăng vọt, cũng khiến phụ thân ta có phần tự hào, giờ phụ thân ta rất thương yêu Tống Mạnh Thanh, tự nhiên sẽ thiên vị nàng ta.
"Mẫu thân, bây giờ người còn không hiểu Tống Mạnh Thanh muốn gì sao?"
Mẫu thân ta đã làm chủ mẫu ở phủ Thượng thư nhiều năm, làm sao không hiểu những uẩn khúc này, trước đây chỉ là không nghĩ nhiều như vậy, lúc này bà đã hiểu ra: "Tống Mạnh Thanh muốn vào cung?"
Nhưng vừa nói ra miệng, mẫu thân ta đã nhíu mày: "Nhưng nàng ta là thứ nữ, cho dù phụ thân con có thích nàng ta đến đâu, để nàng ta vào gia phả làm đích nữ, gia thế của chúng ta, vào cung nhiều nhất cũng chỉ là một trong nhiều phi tần, cả đời bị giam trong hậu cung, có gì tốt?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro