Chương 3
Zhihu
2025-03-27 09:02:22
Giải quyết xong chuyện của Thúy Châu, tiễn những tiểu thư nhà quan đi, ta liền chuẩn bị rời đi, từ xa nghe thấy tiếng Tống Mạnh Thanh trong sân đang tức giận mắng chửi.
Ta mỉm cười, quay đầu đi về phía viện của mẫu thân.
Mẫu thân ta vẫn dịu dàng như thường lệ, rõ ràng cũng nghe nói về chuyện của Thúy Châu, còn dặn dò ta: "Người này hiện giờ cũng là tỷ tỷ của con, nàng ta một mình đến thế giới này, cũng rất đáng thương, con phải chăm sóc nàng ta nhiều hơn một chút."
Ta chỉ cảm thấy lòng đau nhói, người như vậy, Tống Mạnh Thanh sao có thể nhẫn tâm hại chết, kiếp này ta nhất định phải bảo vệ mẫu thân.
Ta trở về viện của mình, vừa nghỉ ngơi mới chỉ được nửa canh giờ, nha hoàn Thược Dược đã vội vàng đi vào.
"Tam tiểu thư, ngài đoán không sai, Đại tiểu thư bên kia vừa mới tới chỗ sổ sách rút hết tiền tháng của năm vừa qua."
"Nàng ta đã đưa những tiền tháng đó cho những hạ nhân đến tìm nàng ta giúp đỡ..."
Ta mỉm cười, giờ cũng coi như là tự bê đá đập chân mình, nhưng vì danh tiếng của bản thân, nàng ta phải chịu cái thiệt này.
Ta nhìn Thược Dược: "Ngươi có tỷ muội huynh đệ nào gặp khó khăn không, tỷ tỷ của ta đã thích giúp đỡ người khác để có danh tiếng, vậy ngươi cũng phải phối hợp một chút chứ?"
Thược Dược cười khẽ: "Nô tỳ đã biết!"
Tống Mạnh Thanh vì duy trì hình tượng người tốt, chắc chắn sẽ giúp đỡ những hạ nhân đó, dùng miệng lưỡi của bọn họ để tuyên truyền về sự đoan trang xinh đẹp, hiền thục nhân hậu của nàng ta.
Mà nàng ta làm như vậy, là để nhanh chóng tích lũy danh tiếng của mình, vì tháng sau là dạ yến trong cung.
Ở kiếp trước, nàng ta chính là ở dạ yến trong cung được Hoàng thượng nhìn trúng, mới được phong làm Hoàng hậu.
Trong dạ yến, mỹ nữ như mây, nàng ta muốn nổi bật, chỉ có thể đi lối tắt.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, danh tiếng Thần nữ của nàng ta sắp được lan truyền ra ngoài.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên là ba ngày sau, ngoài kia đã có tin đồn, Tống Mạnh Thanh là Thần nữ giáng trần, trên biết thiên văn dưới tường địa lý, lại từ bi với nhân gian, đoan trang nhân hậu.
Đầu tiên là những hạ nhân trong phủ ở khắp nơi nói về sự nhân hậu của Tống Mạnh Thanh, về việc nàng ta trọng nghĩa khinh tài thế nào, còn nói nàng ta từng nói rằng mọi người đều bình đẳng, nô tài cũng là con người, cũng có phẩm giá riêng.
Những lời này tự nhiên khiến nhiều người đồng cảm, danh tiếng của Tống Mạnh Thanh đã như vậy mà lan truyền ra ngoài.
Tiếp theo, nàng ta chủ động tham gia buổi hội văn do các tài tử quý nữ tổ chức, trong buổi hội văn, có người cười nhạo Tống Mạnh Thanh ngu ngốc khi cho những hạ nhân tiền bạc.
Mà Tống Mạnh Thanh lập tức lấy một bài thơ: "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lại*." để đáp lễ.
Mỗi bước mỗi xa
*Trong bài “Thương Tiến Tửu” của Lý Bạch. (Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng. Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại. – Bài dịch trên thivien.net)
Khiến người đó trở thành trò cười, cũng khiến tài văn chương và danh tiếng của nàng ta vang dội khắp kinh thành.
---
Mẫu thân ta rất vui, còn bảo ta học hỏi Tống Mạnh Thanh nhiều hơn.
Ta đều cười ứng đối.
Mười ngày trước khi vào cung, mẫu thân ta đã gọi ta và Tống Mạnh Thanh lại.
Trong lòng ta hiểu được, đây là để chuẩn bị cắt may trang phục cho bọn ta vào cung dự tiệc.
Quả nhiên khi bọn ta đến, đã thấy các nha hoàn đứng thành hàng với một đống vải.
Mẫu thân ta kéo Tống Minh Nguyệt nhà nhị thúc đã bắt đầu chọn lựa.
Lần vào cung dự dạ yến này, ba nữ nhi Tống gia đều phải vào cung, chính là ta, Tống Mạnh Thanh và Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt lớn hơn ta, nhỏ hơn Tống Mạnh Thanh, đứng hàng thứ hai, tính cách kiêu ngạo tùy hứng, còn là người có thù tất báo.
Ta mỉm cười, quay đầu đi về phía viện của mẫu thân.
Mẫu thân ta vẫn dịu dàng như thường lệ, rõ ràng cũng nghe nói về chuyện của Thúy Châu, còn dặn dò ta: "Người này hiện giờ cũng là tỷ tỷ của con, nàng ta một mình đến thế giới này, cũng rất đáng thương, con phải chăm sóc nàng ta nhiều hơn một chút."
Ta chỉ cảm thấy lòng đau nhói, người như vậy, Tống Mạnh Thanh sao có thể nhẫn tâm hại chết, kiếp này ta nhất định phải bảo vệ mẫu thân.
Ta trở về viện của mình, vừa nghỉ ngơi mới chỉ được nửa canh giờ, nha hoàn Thược Dược đã vội vàng đi vào.
"Tam tiểu thư, ngài đoán không sai, Đại tiểu thư bên kia vừa mới tới chỗ sổ sách rút hết tiền tháng của năm vừa qua."
"Nàng ta đã đưa những tiền tháng đó cho những hạ nhân đến tìm nàng ta giúp đỡ..."
Ta mỉm cười, giờ cũng coi như là tự bê đá đập chân mình, nhưng vì danh tiếng của bản thân, nàng ta phải chịu cái thiệt này.
Ta nhìn Thược Dược: "Ngươi có tỷ muội huynh đệ nào gặp khó khăn không, tỷ tỷ của ta đã thích giúp đỡ người khác để có danh tiếng, vậy ngươi cũng phải phối hợp một chút chứ?"
Thược Dược cười khẽ: "Nô tỳ đã biết!"
Tống Mạnh Thanh vì duy trì hình tượng người tốt, chắc chắn sẽ giúp đỡ những hạ nhân đó, dùng miệng lưỡi của bọn họ để tuyên truyền về sự đoan trang xinh đẹp, hiền thục nhân hậu của nàng ta.
Mà nàng ta làm như vậy, là để nhanh chóng tích lũy danh tiếng của mình, vì tháng sau là dạ yến trong cung.
Ở kiếp trước, nàng ta chính là ở dạ yến trong cung được Hoàng thượng nhìn trúng, mới được phong làm Hoàng hậu.
Trong dạ yến, mỹ nữ như mây, nàng ta muốn nổi bật, chỉ có thể đi lối tắt.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, danh tiếng Thần nữ của nàng ta sắp được lan truyền ra ngoài.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên là ba ngày sau, ngoài kia đã có tin đồn, Tống Mạnh Thanh là Thần nữ giáng trần, trên biết thiên văn dưới tường địa lý, lại từ bi với nhân gian, đoan trang nhân hậu.
Đầu tiên là những hạ nhân trong phủ ở khắp nơi nói về sự nhân hậu của Tống Mạnh Thanh, về việc nàng ta trọng nghĩa khinh tài thế nào, còn nói nàng ta từng nói rằng mọi người đều bình đẳng, nô tài cũng là con người, cũng có phẩm giá riêng.
Những lời này tự nhiên khiến nhiều người đồng cảm, danh tiếng của Tống Mạnh Thanh đã như vậy mà lan truyền ra ngoài.
Tiếp theo, nàng ta chủ động tham gia buổi hội văn do các tài tử quý nữ tổ chức, trong buổi hội văn, có người cười nhạo Tống Mạnh Thanh ngu ngốc khi cho những hạ nhân tiền bạc.
Mà Tống Mạnh Thanh lập tức lấy một bài thơ: "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lại*." để đáp lễ.
Mỗi bước mỗi xa
*Trong bài “Thương Tiến Tửu” của Lý Bạch. (Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng. Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại. – Bài dịch trên thivien.net)
Khiến người đó trở thành trò cười, cũng khiến tài văn chương và danh tiếng của nàng ta vang dội khắp kinh thành.
---
Mẫu thân ta rất vui, còn bảo ta học hỏi Tống Mạnh Thanh nhiều hơn.
Ta đều cười ứng đối.
Mười ngày trước khi vào cung, mẫu thân ta đã gọi ta và Tống Mạnh Thanh lại.
Trong lòng ta hiểu được, đây là để chuẩn bị cắt may trang phục cho bọn ta vào cung dự tiệc.
Quả nhiên khi bọn ta đến, đã thấy các nha hoàn đứng thành hàng với một đống vải.
Mẫu thân ta kéo Tống Minh Nguyệt nhà nhị thúc đã bắt đầu chọn lựa.
Lần vào cung dự dạ yến này, ba nữ nhi Tống gia đều phải vào cung, chính là ta, Tống Mạnh Thanh và Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt lớn hơn ta, nhỏ hơn Tống Mạnh Thanh, đứng hàng thứ hai, tính cách kiêu ngạo tùy hứng, còn là người có thù tất báo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro