Chương 2
Zhihu
2025-03-27 09:02:22
Thúy Châu lập tức lên tiếng: "Tam tiểu thư, xin tha cho nô tỳ, thực sự là mẫu thân của nô tỳ bị bệnh nặng không có tiền chữa trị, nô tỳ mới phải làm ra hạ sách này, nô tỳ biết sai rồi..."
Thúy Châu vừa nói vừa dập đầu lạy lục khóc lớn.
Lúc này trán nàng ta đã đổ máu, nước mắt và m.á.u hòa lẫn trên mặt, nhìn thật thảm thương, khiến người khác cảm thông.
Tuy nhiên, ta lại chú ý thấy, mặc dù nàng ta đang khóc, nhưng tầm mắt của nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía núi giả cách đó không xa.
Rõ ràng nàng ta đang chờ ai đó xuất hiện.
Ta lạnh lùng nhìn, kiếp trước thật sự là ngu ngốc, một màn kém cỏi vụng về như vậy mà ta lại không nhận ra.
Kiếp trước ta tưởng rằng Thúy Châu đã trộm trâm của Tống Mạnh Thanh, nhưng lúc này nhìn lại, đây chính là màn kịch chủ tớ liên hợp, để bẫy ta.
Tống Mạnh Thanh lúc này chắc chắn đang ở phía sau núi giả cùng với vài tiểu thư nhà quan xem kịch.
Chỉ cần ta trừng phạt Thúy Châu, Tống Mạnh Thanh sẽ xuất hiện, dùng sự độc ác của ta để làm nổi bật sự nhân hậu của nàng ta.
Kiếp trước chính là như vậy, những tiểu thư nhà quan về nhà sau đó đã loan tin khắp nơi về việc ta tùy tiện đánh g.i.ế.c hạ nhân, tính tình độc ác, danh tiếng bị hủy hoại hết.
Cũng vì việc này, mẫu thân ta tức giận phát bệnh, cuối cùng vì bệnh mà qua đời.
Nghĩ đến đây, ta khẽ cười một tiếng: "Nếu vậy, ngươi hãy nhanh chóng về nhà đi, mẫu thân ngươi bệnh nặng cần người chăm sóc, về phần tỷ tỷ bên kia, ta sẽ giúp ngươi nói lời tốt..."
Hành động dập đầu lạy lục của Thúy Châu cứng đờ, nhìn ta với vẻ không thể tin.
Nói xong ta cũng không đợi nàng ta phản ứng, nhanh chân đi vài bước đến bên núi giả, đúng lúc nhìn thấy Tống Mạnh Thanh và vài tiểu thư nhà quan đứng ở đó với vẻ mặt ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thì ra tỷ tỷ cũng ở đây sao?"
Mỗi bước mỗi xa
Ta kiềm chế ý hận, cười chào hỏi.
---
Tống Mạnh Thanh cũng cười đáp lại ta một câu: "Muội muội đến rồi sao?"
Nói xong, nàng ta còn nhiệt tình nắm lấy tay ta, với bộ dáng như tỷ muội tình thâm: "Ta cũng vừa chuẩn bị đi thăm muội, nghe nói muội bị phong hàn, giờ đã khỏe chưa?"
Nếu không phải đã biết rõ tâm địa độc ác của nàng ta, thật dễ bị dáng vẻ này của nàng ta lừa gạt.
"Đã khỏe rồi!"
Ta khéo léo rút tay về, chỉ vào Thúy Châu vẫn đang quỳ bên cạnh: "Thúy Châu là người trong phòng của tỷ tỷ, vừa rồi những gì nàng ta nói tỷ cũng đã nghe thấy, việc xử lý để tỷ tỷ quyết định, tránh cho người ngoài nói rằng ta can thiệp vào chuyện trong phòng của tỷ tỷ, bảo rằng tỷ muội chúng ta không hòa hợp."
Một câu nói của ta đã chặn mọi lối thoát của Tống Mạnh Thanh, hôm nay khó khăn này phải do Tống Mạnh Thanh tự giải quyết, những tiểu thư nhà quan đều đang nhìn đấy.
Nghe ta nói, ánh mắt Tống Mạnh Thanh nhanh chóng hiện lên một chút không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, nàng ta cười nói: "Nha đầu Thúy Châu kia cũng là kẻ đáng thương, nếu vậy thì không cần trừng phạt, dù sao nàng ấy cũng là người hiếu thảo..."
Nói xong, nàng ta còn từ trong người lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào trong tay Thúy Châu: "Cầm đi mời một đại phu xem bệnh cho mẫu thân ngươi đàng hoàng..."
Ta khẽ cười, quét mắt nhìn quanh những hạ nhân đang chờ đợi bên cạnh, giả vờ vô tình nói: "Tỷ tỷ thật tốt bụng, sau này nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm tỷ tỷ..."
Những hạ nhân nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ đăm chiêu.
Sắc mặt Tống Mạnh Thanh hơi biến đổi, nụ cười trên mặt suýt chút nữa không giữ được.
Ta cười lạnh trong lòng, Tống Mạnh Thanh muốn có danh tiếng, thì chờ sau này những hạ nhân sẽ đến tìm nàng ta giúp đỡ, hy vọng nàng ta đừng từ chối.
Thúy Châu vừa nói vừa dập đầu lạy lục khóc lớn.
Lúc này trán nàng ta đã đổ máu, nước mắt và m.á.u hòa lẫn trên mặt, nhìn thật thảm thương, khiến người khác cảm thông.
Tuy nhiên, ta lại chú ý thấy, mặc dù nàng ta đang khóc, nhưng tầm mắt của nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía núi giả cách đó không xa.
Rõ ràng nàng ta đang chờ ai đó xuất hiện.
Ta lạnh lùng nhìn, kiếp trước thật sự là ngu ngốc, một màn kém cỏi vụng về như vậy mà ta lại không nhận ra.
Kiếp trước ta tưởng rằng Thúy Châu đã trộm trâm của Tống Mạnh Thanh, nhưng lúc này nhìn lại, đây chính là màn kịch chủ tớ liên hợp, để bẫy ta.
Tống Mạnh Thanh lúc này chắc chắn đang ở phía sau núi giả cùng với vài tiểu thư nhà quan xem kịch.
Chỉ cần ta trừng phạt Thúy Châu, Tống Mạnh Thanh sẽ xuất hiện, dùng sự độc ác của ta để làm nổi bật sự nhân hậu của nàng ta.
Kiếp trước chính là như vậy, những tiểu thư nhà quan về nhà sau đó đã loan tin khắp nơi về việc ta tùy tiện đánh g.i.ế.c hạ nhân, tính tình độc ác, danh tiếng bị hủy hoại hết.
Cũng vì việc này, mẫu thân ta tức giận phát bệnh, cuối cùng vì bệnh mà qua đời.
Nghĩ đến đây, ta khẽ cười một tiếng: "Nếu vậy, ngươi hãy nhanh chóng về nhà đi, mẫu thân ngươi bệnh nặng cần người chăm sóc, về phần tỷ tỷ bên kia, ta sẽ giúp ngươi nói lời tốt..."
Hành động dập đầu lạy lục của Thúy Châu cứng đờ, nhìn ta với vẻ không thể tin.
Nói xong ta cũng không đợi nàng ta phản ứng, nhanh chân đi vài bước đến bên núi giả, đúng lúc nhìn thấy Tống Mạnh Thanh và vài tiểu thư nhà quan đứng ở đó với vẻ mặt ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thì ra tỷ tỷ cũng ở đây sao?"
Mỗi bước mỗi xa
Ta kiềm chế ý hận, cười chào hỏi.
---
Tống Mạnh Thanh cũng cười đáp lại ta một câu: "Muội muội đến rồi sao?"
Nói xong, nàng ta còn nhiệt tình nắm lấy tay ta, với bộ dáng như tỷ muội tình thâm: "Ta cũng vừa chuẩn bị đi thăm muội, nghe nói muội bị phong hàn, giờ đã khỏe chưa?"
Nếu không phải đã biết rõ tâm địa độc ác của nàng ta, thật dễ bị dáng vẻ này của nàng ta lừa gạt.
"Đã khỏe rồi!"
Ta khéo léo rút tay về, chỉ vào Thúy Châu vẫn đang quỳ bên cạnh: "Thúy Châu là người trong phòng của tỷ tỷ, vừa rồi những gì nàng ta nói tỷ cũng đã nghe thấy, việc xử lý để tỷ tỷ quyết định, tránh cho người ngoài nói rằng ta can thiệp vào chuyện trong phòng của tỷ tỷ, bảo rằng tỷ muội chúng ta không hòa hợp."
Một câu nói của ta đã chặn mọi lối thoát của Tống Mạnh Thanh, hôm nay khó khăn này phải do Tống Mạnh Thanh tự giải quyết, những tiểu thư nhà quan đều đang nhìn đấy.
Nghe ta nói, ánh mắt Tống Mạnh Thanh nhanh chóng hiện lên một chút không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, nàng ta cười nói: "Nha đầu Thúy Châu kia cũng là kẻ đáng thương, nếu vậy thì không cần trừng phạt, dù sao nàng ấy cũng là người hiếu thảo..."
Nói xong, nàng ta còn từ trong người lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào trong tay Thúy Châu: "Cầm đi mời một đại phu xem bệnh cho mẫu thân ngươi đàng hoàng..."
Ta khẽ cười, quét mắt nhìn quanh những hạ nhân đang chờ đợi bên cạnh, giả vờ vô tình nói: "Tỷ tỷ thật tốt bụng, sau này nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm tỷ tỷ..."
Những hạ nhân nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ đăm chiêu.
Sắc mặt Tống Mạnh Thanh hơi biến đổi, nụ cười trên mặt suýt chút nữa không giữ được.
Ta cười lạnh trong lòng, Tống Mạnh Thanh muốn có danh tiếng, thì chờ sau này những hạ nhân sẽ đến tìm nàng ta giúp đỡ, hy vọng nàng ta đừng từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro