Chương 8
Triều Dao
2025-03-22 21:17:15
[...Hình như chỉ có mình tôi thấy hơi “đẩy thuyền” hai người này thì phải?]
[Sói và cừu non, một khung cảnh thật hài hòa.]
[Tôi vào nhầm kênh rồi à? Sao lại thành chương trình hẹn hò thế này?]
[Thế này thì sau này làm sao “ra tay” được đây?]
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng mây bay lượn lờ trên thảo nguyên.
Vô số tia nắng vàng rực như những mũi tên vàng b.ắ.n ra từ tầng mây.
Thu Vũ Miên Miên
Người nằm bên cạnh vẫn nhắm mắt, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làn da còn đặc biệt đẹp.
Bỗng nhiên đôi mắt ấy mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Tim tôi như ngừng đập.
Khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng: “Nhìn gì vậy?”
Mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi lập tức đứng dậy vươn vai: “Mắt anh có ghèn kìa.”
Anh mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu tôi: “Đi làm bữa sáng thôi.”
Anh nhanh nhẹn mở nước uống, cho gói gia vị vào.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn anh: “Buff bất tử của anh hết hạn rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Yên tâm, không có buff tôi vẫn bảo vệ cô được.”
Tôi cầm lấy ba lô: “Tôi ra kia sửa soạn một chút.”
Tôi ngồi sau con dốc, nhìn lên bầu trời ráng hồng màu tím nhạt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hương thơm của thức ăn thoang thoảng trong không khí.
Hình ảnh anh liều mình bảo vệ tôi cứ hiện lên trong đầu.
Chỉ còn hơn một ngày nữa là kết thúc, hiện tại chỉ còn lại năm thợ săn, trong khi khách mời vẫn còn mười hai người.
Số lượng của họ đông hơn chúng tôi, lại còn có quân bài chủ lực là Quân Diệp Lâm.
Nhưng tôi không thể thua! Tôi không muốn về quê chăn cừu...
Tôi hít sâu một hơi, thay lại bộ đồ phù thủy hắc ám rồi cầm cung tên đi ra ngoài.
Kéo căng cung, nhắm vào mục tiêu.
Quân Diệp Lâm đang nấu súp, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh này.
Chiếc thìa “cạch” một tiếng rơi vào nồi.
[Sói và cừu non, một khung cảnh thật hài hòa.]
[Tôi vào nhầm kênh rồi à? Sao lại thành chương trình hẹn hò thế này?]
[Thế này thì sau này làm sao “ra tay” được đây?]
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng mây bay lượn lờ trên thảo nguyên.
Vô số tia nắng vàng rực như những mũi tên vàng b.ắ.n ra từ tầng mây.
Thu Vũ Miên Miên
Người nằm bên cạnh vẫn nhắm mắt, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làn da còn đặc biệt đẹp.
Bỗng nhiên đôi mắt ấy mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Tim tôi như ngừng đập.
Khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng: “Nhìn gì vậy?”
Mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi lập tức đứng dậy vươn vai: “Mắt anh có ghèn kìa.”
Anh mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu tôi: “Đi làm bữa sáng thôi.”
Anh nhanh nhẹn mở nước uống, cho gói gia vị vào.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn anh: “Buff bất tử của anh hết hạn rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Yên tâm, không có buff tôi vẫn bảo vệ cô được.”
Tôi cầm lấy ba lô: “Tôi ra kia sửa soạn một chút.”
Tôi ngồi sau con dốc, nhìn lên bầu trời ráng hồng màu tím nhạt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hương thơm của thức ăn thoang thoảng trong không khí.
Hình ảnh anh liều mình bảo vệ tôi cứ hiện lên trong đầu.
Chỉ còn hơn một ngày nữa là kết thúc, hiện tại chỉ còn lại năm thợ săn, trong khi khách mời vẫn còn mười hai người.
Số lượng của họ đông hơn chúng tôi, lại còn có quân bài chủ lực là Quân Diệp Lâm.
Nhưng tôi không thể thua! Tôi không muốn về quê chăn cừu...
Tôi hít sâu một hơi, thay lại bộ đồ phù thủy hắc ám rồi cầm cung tên đi ra ngoài.
Kéo căng cung, nhắm vào mục tiêu.
Quân Diệp Lâm đang nấu súp, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh này.
Chiếc thìa “cạch” một tiếng rơi vào nồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro